Lam Khê đang ngồi đọc kịch bản thì thấy Phó Hi Du đi theo Đồng Sơn bước tới chỗ của mình.
Lúc đầu, Lam Khê còn tưởng Phó Hi Du muốn cùng mình đọc kịch bản.
Không ngờ, Đồng Sơn liền thay anh ngỏ lời chụp hình chung với cô.
Càng không ngờ nữa là, Triệu Miên ở bên cạnh còn chưa hỏi ý cô đã ngay lập tức đồng ý.
Lam Khê: “...” Thôi được rồi!
Đằng nào chẳng phải chụp chung, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lam Khê nghĩ vậy thì liền cố gắng bày ra dáng vẻ thoải mái nhất để chụp ảnh.
Triệu Miên và Đồng Sơn mỗi người một chiếc điện thoại cũng đã sẵn sàng vào vị trí.
Chỉ còn mỗi Phó Hi Du lúc này đang lấy một chiếc ghế, sau đó đặt bên cạnh Lam Khê.
Tuy nhiên nói là đặt cạnh, nhưng ghế của anh cách ghế của Lam Khê tận 30cm, đủ khoảng cách cho một đứa nhỏ chen vào giữa.
Triệu Miên và Đồng Sơn thấy cảnh này thì quay lại nhìn nhau, sau đó lại quay ra nhìn đôi trai gái với khuôn mặt nghiêm túc như đang chuẩn bị chụp ảnh thẻ.
“Hai bạn học à! Hai bạn có thể ngồi xích lại gần nhau được không?” Triệu Miên bất lực nói.
Lam Khê liền quay sang nhìn vào khoảng cách giữa mình và Phó Hi Du.
Phó Hi Du thấy cô như vậy thì liền kéo ghế xích lại một chút.
Triệu Miên tức đến bật cười.
“Bạn nam sinh kia ơi! Bạn ngồi sát vào một chút nữa được không? Bạn nữ kia cũng đâu có ăn thịt bạn đâu?”
Nghe tới hai từ “ăn thịt”, đầu óc không còn đứng đắn của Phó Hi Du bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Còn Lam Khê không muốn mất nhiều thời gian nên liền chủ động kéo ghế mình vào ngồi ngay sát bên cạnh anh.
Không lâu sau đó, tiếng “Tách” vang lên.
Triệu Miên cùng Đồng Sơn xem bức ảnh mà hai người vừa chụp.
Nhưng càng nhìn, hai người lại cảm giác bức ảnh cứ có chỗ nào đó là lạ.
Nghĩ ngợi mất một lúc, hai người mới phát hiện ra.
“Này hai đứa!” Triệu Miên dùng giọng điệu kiệt sức để van nài, “Làm ơn cười lên được không?”
Lam Khê nghe vậy thì miễn cưỡng nở một nụ cười thương mại.
Phó Hi Du khẽ nhìn sang thì cũng gượng cười để cô không phải khó xử.
“Tách” Tiếng chụp ảnh lại vang lên.
Đồng Sơn và Triệu Miên lại một lần nữa thất vọng tràn trề.
“Lam Khê à! Làm ơn cười một cách chân thật hơn một chút được không?”
“Phó Hi Du à! Cậu không thích cười nhưng cậu có thể diễn mà! Không phải bình thường diễn vai Hàn Văn, cậu cười giỏi lắm hay sao?”
Lam Khê và Phó Hi Du lại một lần, rồi lại nhiều lần cố gắng nhìn vào ống kính rồi cười thật tươi.
Cuối cùng, sau khi chụp hơn hai mươi tấm ảnh thì mấy tấm cuối cũng coi như tạm được.
Mặc dù Triệu Miên và Đồng Sơn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng đành kệ.
Hai người lập một nhóm chat rồi thêm Lam Khê và Phó Hi Du vào trong.
Sau đó, họ gửi tất cả những tấm hình mà mình vừa chụp vào trong đó để cho Lam Khê và Phó Hi Du tự chọn hình đăng lên trang cá nhân.
Vừa rồi Triệu Miên cũng có dặn Lam Khê nên tương tác nhiều hơn với bạn diễn vì gần đây có vài tin đồn rằng Phó Hi Du và Lam Khê bất hòa.
Bây giờ hai người chụp ảnh với nhau rồi, tốt nhất cũng nên đăng lên trang cá nhân để cho cư dân mạng không đồn đoán linh tinh nữa.
Lam Khê không có ý kiến gì.
Dù sao thì chụp cũng đã chụp, đăng lên cũng được thôi.
Hơn nữa cô cũng từng đăng nhiều ảnh chụp với bạn diễn nên lần này đăng thêm hình anh lên cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy, đến tối về khách sạn, Lam Khê tải hết hai mươi tấm hình mà Triệu Miên chụp, cùng với hai mươi tấm hình mà Đồng Sơn chụp về máy để chọn hình.
Sau một hồi xem xét bốn mươi tấm, Lam Khê chọn ra một tấm ảnh nghiêm túc nhất của cô và Phó Hi Du rồi đăng lên trang cá nhân.
Trong ảnh, hai người ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt nhìn thẳng vào camera một cách chuyên nghiệp.
Mặc dù Lam Khê nhận ra ở tấm hình này hai người có hơi lạnh lùng, nhưng trông khuôn mặt cả hai rất ăn ảnh, lại rất thần thái nên mới đăng lên.
Vậy mà chỉ mấy phút sau, phần bình luận tràn ngập những dòng chữ đi kèm với biểu tượng “haha”.
“Hai người này đi chụp ảnh chứng minh nhân dân à?”
“Cảm giác như mấy em học sinh cấp ba đi chụp ảnh thẻ ấy.”
“Hai bạn trẻ có thể cười lên cho tôi đỡ sợ được không?”
“Mặc dù thần thái lạnh lùng nhưng nhìn rất có cảm giác couple đó nha.”
“Gấp đôi nhan sắc trong một bức hình.”
“Ngày xưa bố mẹ tôi chụp ảnh cưới cũng ngồi ngay ngắn như thế này.”
Trả lời: Tôi