Buổi sáng, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh nhân, Chu Tịnh băng một lớp băng mỏng trên mắt, hoàn toàn không thể nào nhìn thấy được ánh nắng dịu dàng.
Nhưng mà…
Cô dù không muốn nhưng cũng không thể nào không chấp nhận rằng bây giờ, dù mình có tháo băng ra thì đôi mắt cũng không thể nào nhìn thấy được như trước nữa.
Cô có lẽ sẽ bị mù.
Cô có lẽ sẽ không thể thấy được những cảnh vật đẹp đẽ trong cuộc sống này nữa.
Chỉ vì một vụ tai nạn… Mà cô sắp phải mất đi thị lực của mình rồi.
Tại sao chứ?
“Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?” Bên dưới lớp băng vải, đôi mắt xinh đẹp của Chu Tịnh đã ướt đẫm nước mắt.
Giọng nói cô run run nghe vô cùng thương tâm, khiến cho Hàn Văn đứng ở cửa phòng bệnh nghe mà thấy nhói lòng.
Anh cứ đứng ở cửa phòng bệnh một hồi, sau khi lau đi những giọt nước mắt của mình mới từ từ đi đến bên cạnh Chu Tịnh - người con gái anh thầm yêu.
“Không sao đâu! Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Chu Tịnh nghe vậy thì cười, nhưng là cười mỉa mai.
Là Hàn Văn đang thương hại cô.
Nhất định là như vậy!
“Anh đi đi!” Chu Tịnh lớn tiếng nhưng giọng nói vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bây giờ, cô đã đau khổ đủ rồi.
Ông trời luôn muốn trêu người cô.
Ông trời đã ghét bỏ cô từ khi cô vừa mới sinh ra rồi.
Đầu tiên là cướp mất cha mẹ của cô.
Sau đó là cướp mất đôi mắt của cô, cũng như cướp đi tình yêu của cô.
Chu Tịnh thích Hàn Văn, nhưng cô là trẻ mồ côi, gia cảnh so với anh chênh lệch quá nhiều nên không đủ tự tin.
Hơn nữa cô không tin Hàn Văn sẽ thật sự thích mình nên mới từ chối anh vô số lần để bản thân trong tương lai sẽ không phải khổ sở vì tình.
Nhưng rồi cô lại phát hiện, mình thích anh đến điên rồi.
Một thứ tình cảm điên cuồng khiến cô chấp nhận bản thân mình ngu ngốc, bất chấp tất cả để đến với anh.
Vì thế, cô hẹn anh đi đến bờ biển - nơi anh từng tỏ tình với cô để nói rõ tình cảm của mình cho anh biết.
Chỉ là lời yêu còn chưa kịp nói thì cô đã gặp tai nạn.
Cô không chết, nhưng cả đôi mắt lẫn trái tim của cô đều đã chết rồi.
Cô không xứng với Hàn Văn!
Cô không thể để anh phải mang trên mình gánh nặng là cô được.
“Anh đi đi!” Chu Tịnh cố nén đau thương, “Tôi đã từng nói là tôi không thích anh, tôi không cần anh.
Vì vậy anh hãy đi đi!”
Càng nói, nước mắt càng lăn dài trên khuôn mặt Chu Tịnh.
Hàn Văn cũng khóc.
Anh khóc vì mình đã không thể che chở cho cô gái anh yêu.
Nhưng anh có thể chăm sóc cô, chăm sóc thật tốt.
“Chu Tịnh à… Để anh ở bên em…”
“Tôi không cần! Tôi đã bảo là tôi không thích anh rồi mà…”
“Nhưng anh yêu em!” Hàn Văn giữ hai vai Chu Tịnh lại, thành tâm nói với cô rằng mình yêu cô.
“Anh yêu em! Anh muốn ở bên cạnh em! Cho anh để bên cạnh em… Làm ơn…”
Vừa nói, Hàn Văn vừa ôm lấy Chu Tịnh, giữ chặt cô trong vòng tay ấm áp của mình.
Chu Tịnh vừa hạnh phúc vừa đau khổ, khuôn mặt vùi trong lồng ngực ấm áp của chàng trai cô yêu thương mà khóc.
Cô không dám nói rằng mình cũng yêu anh.
“Cắt” Đạo diên Tô Vy hô lên.
Phó Hi Du từ từ buông tay, còn Lam Khê nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh.
Đạo diễn Tô Vy vô cùng hài lòng với cảnh quay này, liên tục khen Lam Khê và Phó Hi Du diễn rất tốt.
Các nhân viên trong đoàn cũng phải công nhận diễn xuất của hai người họ.
Có rất nhiều người xem được cảnh này còn rơi nước mắt vì tình yêu của Hàn Văn và Chu Tịnh, trong đó có cả Triệu Miên và Đồng Sơn đang cùng nhau chia sẻ khăn giấy.
Lúc này, Lam Khê đã gỡ băng ra, để lộ đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.
Cô nhận khăn giấy từ Triệu Miên, sau đó lại vô thức đưa mắt nhìn sang Phó Hi Du đang lau nước mắt của mình.
Mặc dù vừa rồi không nhìn thấy được anh, không biết được biểu cảm của anh như thế nào.
Nhưng Lam Khê chỉ nghe giọng nói thôi cũng đã cảm nhận được người trước mặt mình chính là Hàn Văn đang đau thương vì Chu Tịnh.
Diễn xuất của anh là điều mà cô chưa từng nghi ngờ.
…
Hai ngày sau.
Đoàn làm phim đã đổi địa điểm quay.
Lần này, Phó