Lam Khê bước vào phòng thay đồ, mặc lên mình bộ quần áo đồng phục.
Bộ quần áo này khá giống với đồng phục năm cấp ba của cô: Áo trắng cộc tay, cổ và tay áo màu xanh tím than.
Quần là quần kẻ sọc cùng màu với cổ và tay áo.
Lam Khê thay đồ xong thì stylist cột cho cô kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo thêm sợi dây chuyền đắt tiền trên cổ.
Sau đó, nhân viên trang điểm nhẹ nhàng cho cô, khiến cô trông vừa trẻ trung, dễ thương, vừa toát ra khí chất của “con gái nhà tài phiệt”
Hóa trang xong xuôi, Lam Khê bước ra ngoài, vừa vặn gặp Phó Hi Du từ phòng thay đồ đi ra.
Anh mặc một bộ đồng phục giống như cô, tóc để mái ngố dài che đi phần trán, nhìn trông rất thư sinh, khiến Lam Khê nhớ tới hình ảnh của Phó Hi Du khi anh còn học cấp ba.
Mà Phó Hi Du khi nhìn thấy Lam Khê cũng có một cảm xúc giống như cô vậy.
Mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, bộ đồng phục mặc gọn gàng.
Trông cô bây giờ thật giống với cô của năm tháng ấy.
Chỉ khác là ngày ấy cô không trang điểm, cũng không đeo trang sức, trông rất mộc mạc, giản dị chứ không sang trọng, quý phái như bây giờ.
Nhưng cho dù quá khứ, hiện tại hay tương lai thì trong lòng Phó Hi Du, Lam Khê cũng là người con gái xinh đẹp nhất.1
…
Phó Hi Du và Lam Khê đi theo nhân viên công tác tới vị trí chụp ảnh tạo hình.
Đầu tiên hai người chụp ảnh đơn, sau đó không lâu liền chụp ảnh đôi.
Theo sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia và đạo diễn, Phó Hi Du và Lam Khê đứng quay lưng về phía nhau.
Ánh mắt Lam Khê trầm ổn, còn ánh mắt Phó Hi Du thì đầy vẻ toan tính.
Bởi vì trong “phần một” của bộ phim, nam chính Tạ Vân Sùng luôn căm ghét nữ chính Tạ Ninh Mịch và nhà họ Tạ, bởi vì anh hận ông Tạ Nhâm đã ruồng bỏ mẹ mình.
Sự căm thù đó lên tới đỉnh điểm khi nam chính Tạ Vân Sùng chuẩn bị lên cấp ba, mẹ anh bị bệnh mà qua đời, sau đó anh phải chuyển đến sống cùng người cậu cờ bạc, rượu chè.
Và suýt chút nữa, anh đã phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền.
May sao, thành tích học tập của Tạ Vân Sùng tốt nên anh đã xin được học bổng của trường cấp ba.
Mà nữ chính Tạ Ninh Mịch cũng học tại trường này, hơn nữa còn học chung lớp với anh.
Kể từ ngày đó, hai anh em cùng cha khác mẹ trở thành bạn cùng lớp.
Người em gái Tạ Ninh Mịch mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng, lương thiện, biết đồng cảm với người khác.
Người anh trai Tạ Vân Sùng quyết đoán, mưu mô và có ý đồ trả thù Tạ Ninh Mịch cùng với nhà họ Tạ.
Chính vì thế nên khi chụp hình, Phó Hi Du mới có biểu cảm đầy vẻ toan tính như vậy.1
Đến khi chụp xong cảnh Phó Hi Du và Lam Khê quay lưng về phía nhau, đạo diễn bảo hai người mặt đối mặt.
Tuy nhiên, khi nhìn ánh mắt lần này của Phó Hi Du, đạo diễn liền lên tiếng điều chỉnh:
“Ánh mắt của Phó Hi Du nhìn Triệu Lam Khê phải sắc bén hơn, lạnh lùng hơn, không được thể hiện một chút tình cảm nào hết.
Bởi vì khi còn là học sinh, Tạ Vân Sùng rất ghen ghét và đố kỵ với Tạ Ninh Mịch.
Mà ánh mắt bây giờ của cậu nhìn Triệu Lam Khê giống như Tạ Vân Sùng nhìn Tạ Ninh Mịch khi trưởng thành hơn.
Bởi vì khi đó, Tạ Vân Sùng tuy vẫn còn đối địch với Tạ Ninh Mịch nhưng anh ta đã coi Tạ Ninh Mịch là em gái của mình.
Vì vậy, trong mắt anh ta mới có sự yêu thương của anh trai dành cho em gái, cậu hiểu chứ?”
Phó Hi Du gật đầu: “Tôi hiểu.”
Sau đó, ánh mắt anh ngay lập tức thay đổi khiến cho đạo diễn vô cùng hài lòng.
Còn Lam Khê đối diện với ánh mắt này thì có chút bất ngờ, cũng có chút cảm giác bị áp bức.
Mà biểu hiện dù bị áp bức nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh lúc này lại rất phù hợp với biểu cảm của Tạ Ninh Mịch khi đối mặt với Tạ Vân Sùng.
Vì vậy, đạo diễn hết sức ưng ý với cả Lam Khê lẫn Phó Hi Du.
“Tiếp đến Triệu Lam Khê nhắm mắt lại, Phó Hi Du đứng ra phía sau Triệu Lam Khê, vòng tay về phía trước bóp lấy cổ cô ấy.”
Lam Khê gật đầu, bước lên đứng phía trước Phó Hi Du.
Tay