An Mộc ngậm miệng ngay lập tức.
Chết tiệt, tên biến thái này!
Cô thấp giọng: "Ngươi..".
"Quên không nói cho ngươi, ta có một thói quen". Đối phương bên kịa dừng lại một chút, "Ta dùng qua cái gì đó, cho tới bây giờ thà bị hỏng, cũng sẽ không rơi vào tay người khác".
An Mộc: .
Cô hiểu cách chơi chữ của câu này.
Vừa muốn phản bác, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Nhìn điện thoại, An Mộc suýt chút nữa ném ra đường!
Tên chết tiệt này!
Cô liếc nhìn cái sọt rác, nghĩ đến việc nhặt lại chiếc quần lót..
"Cổng phía đông trường đại học C đến rồi, mời xuống xe".
Âm thanh trên radio đột nhiên vang lên.
Không quan tâm da mặt mỏng như thế nào, nghĩ đến vẻ mặt uy hiếp của người đàn ông, An Mộc sững sờ, nhìn người khác bằng ánh mắt xa lạ, nhanh chóng nhặt chiếc quần lót trong sọt rác, rồi xuống xe.
Như một tên trộm, An Mộc lao thật nhanh vào trong căn hộ nhỏ mà cô thuê gần trường đại học C.
Đóng cửa lại thấy nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu, thẳng lưng, vẻ nhát gan biến mất trong nháy mắt.
Cô hơi nheo mắt, linh hoạt bước đi hai bước, ném túi xách lên sô pha, cầm điện thoại.
Di động hiện lên các cuộc gọi nhỡ, trong đó có cuộc gọi được ghi tên: Diệp Đồng Đồng
An Mộc gọi lại, cầm điện thoại đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Di động đổ hai tiếng, bên kia điện thoại liền trả lời.
Sau đó là một giọng nói lanh lảnh như có chút ớt, giọng nói ngọt ngào giòn tan, giọng nói nhanh đặc trưng của Diệp Đồng Đồng: "An Mộc, buổi thử giọng chiều nay có chút nguy hiểm.."
An Mộc liền ngắt lời cô: "Đồng Đồng, hiện tại tâm tình tao có chút không tốt, mày nói trước một chút tin tốt được không".
Nói xong, cô cúi đầu, tẩy trang sạch sẽ, trong nháy mắt trong gương liền hiện lên một giai nhân tuyệt sắc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, trắng trẻo thanh tú.
Trong các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, rực rỡ nhất chính là đôi mắt phượng to tròn, khóe mắt tỏa ra phong độ vô cùng. Đôi mắt đen như mực, có ánh sáng như mực và ngọc bích, vô cùng nhanh nhẹn.
Cho dù là áo phông cùng quần
jean trên người, cũng lộ ra một loại hấp dẫn khác biệt, không giống với người rụt rè bất cần lúc nãy.
Đây là sự thay đổi từ ngoại hình đến khí chất mà người khác khó có thể ngụy trang.
Cũng chỉ có An Mộc này đã bắt đầu từ lúc mười tuổi, đi học cách nhân tài sử dụng vẻ ngây thơ để trình diễn.
Dấn thân vào giới giải trí là việc đầu tiên mà An Mộc chọn cho bản thân.
Cô cần rất nhiều tiền để đến An thị, đồng thời, diễn kịch cũng là sở thích của cô.
Trên điện thoại, giọng nói của Diệp Đồng Đông vang tới: "Tin tốt là quảng cáo mà mày quay vào tháng trước đã được phát sóng".
"Thật sao?". An Mộc lập tức phấn chấn, nhưng đó là quảng cáo đầu tiên mà cô quay trong giới giải trí.
Diệp Đồng Đồng hừ một tiếng, rồi nói tiếp: "Vậy thì tao phải tiếp tục nói cho mày một tin xấu. Buổi chiều, mày đi thử giọng. Mày là người đầu tiên về mặt biểu diễn và điều kiện của chính mình, nhưng-có vẻ như điều đó đã được thỏa thuận rồi."
"Thỏa thuận?". An Mộc vỗ vỗ nước ấm lên mặt, nghe được lời này liền dừng lại.
Đây là vai trò thứ hai rất quan trọng, với vị thế hiện tại là một công ty chưa ký hợp đồng, thì rất hiếm có cơ hội thử giọng.
Đối với buổi thử vai này, cô đã nghiên cứu kịch bản trong nửa tháng, và màn trình diễn hôm nay cũng rất đáng chú ý.
Nó chỉ là như vậy?
Diệp Đồng Đồng thở dài, "Đúng vậy, nam diễn viên thi đấu với mày hình như có quan hệ không rõ ràng với đạo diễn."
An Mộc nhíu mày: "Còn cách nào khác không?".
"Có".
Diệp Đồng Đồng chậm rãi nói: "Chúng ta có thể tìm được nhà đầu tư. Tao nghe nói bộ phim truyền hình này do FAE quay."