Bạch Ngọc Khiết vênh váo tự đắc, dẫn An Mộc đi đến phòng nào đó trong Phong gia: "Bác gái Phong đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục, cô đến đây xem".
An Mộc không suy nghĩ nhiều, đi theo Bạch Ngọc Khiết đến trước cửa phòng.
Bạch Ngọc Khiết đứng sang một bên, để An Mộc đi vào.
Trong phòng rõ ràng sạch sẽ nhưng hơi lạnh, An Mộc vừa mới đi vào trong, chợt nghe phía sau có tiếng phịch một tiếng.
Cô theo bản năng quay đầu lại, phát hiện của phòng bị đóng, chỉ nghe bên ngoài "răng rắc" một tiếng, cửa đã bị khóa lại!
An Mộc trong lòng nhảy dựng, một ngọn lửa giận xông lên, cô đập cửa phòng: "Bạch Ngọc Khiết, cô làm gì? Thả tôi ra ngoài!".
Thanh âm Bạch Ngọc Khiết, như ẩn như hiện truyền vào: "An Mộc, cô không biết tự lượng sức mình, buộc anh Tử Khiêm kết hôn với cô, cười ha hả, nếu đã như vậy, vậy đừng trách tôi không khách khí! Cô tốt nhất nên đứng đây hưởng thụ đi!".
Nha!
Cô ta cho rằng An Mộc nguyện ý cùng người đàn ông ngựa đực kia kết hôn?
Bất quá.. Bạch Ngọc Khiết đem mình nhốt ở đây làm gì?
Nhìn quanh căn phòng, An Mộc tức giận trong lòng hoảng sợ.
Hít sâu một chút, ngọn lửa trào dâng trong lòng không có xu hướng tắt ngấm, càng ngày càng mãnh liệt.
An Mộc đưa tay, đặt ở chỗ ngực.
Hôm nay bị làm sao vậy?
Bình thường bị nói hai câu, cũng không tức giận đến như vậy.
Cô lại hít sâu, nhưng phát hiện ra, ngọn lửa dường như đang phát tán từ trong ngực dần ra toàn thân.
Đôi mắt An Mộc lóe lên, có
gì đó không ổn!
Chính mình rất không thích hợp.
Bỗng dưng, cô chợt nhớ đến ở dưới lầu, Bạch Ngọc Khiết cho chính mình uống ly rượu vang đỏ kia.
Hỏng bét rồi.
An Mộc tuyệt đối không ngờ, giữa ban ngày ban mặt Bạch Ngọc Khiết cũng dám, ở trong Phong gia hạ thuốc mình.
Cảm thụ được cơ thể nóng hừng hực, cô âm thầm chửi bới một tiếng.
Nha!
Thuốc này thực rất mạnh!
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng người căng ra, nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm như thế nào để phát tiết.
Cũng không thể ở chỗ này.
Chờ một lát nữa tính chất của thuốc phát huy hết công dụng, nếu cô mất đi lý trí, cho phép Bạch Ngọc Khiết đưa người đàn ông nào đó vào phòng.
Cửa chính bị khóa, cô dứt khoát đi đến chỗ cửa sổ.
Khẳng định nhảy xuống sẽ khiến cho người khác cảnh giác, khiến cho Phong gia mất mặt, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chính mình.
Cho nên.. cô chỉ có thể theo cửa sổ đến ban công, nhảy sang cách vách.
Cách vách chính là phòng ngủ của cô ở Phong gia.
Tiến vào nơi quen thuộc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai chân cô mềm nhũn, té trên mặt đất.
Cả người khô nóng, làm cho cô không nhịn được.