*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
TNgồi ở trong xe của Tạ Uẩn Ninh, không biết có phải là vì cảm thấy trong lòng đã an tâm nhiều hơn một phần hay không, cả người Lê Lạc bỗng chốc trở nên mềm nhũn ra rồi. So với cuộc họp thường niên trước đây của AC, sự tức giận của cô khí thế tưởng chừng như có thể ăn hết một con trâu.
Bộ dạng khí thế giống như bốc lên tận trời.
Đúng như vậy, cô muốn bồi bổ năng lượng cho cơ thể của mình. Có ăn no thì mới có thể tiếp tục "Đại khai sát giới" (*) được! Thế nhưng Tạ Uẩn Ninh lại chỉ tìm được một tiệm bán cháo thanh tịnh đêm khuya, không có đồ nướng. Lúc tiến vào, Lê Lạc rõ ràng đã có chút thất vọng.
(*) Đại khai sát giới: (大开杀戒) – Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Xuống dao giết người. Trong đoạn văn trên ý nói Lê Lạc muốn bổ sung năng lượng để tiếp tục chiến đấu giành lại sự công bằng cho bản thân mình.
Kỳ thực Lê Lạc vẫn luôn luôn thật thích ăn thịt nướng! Lâm Thanh Gia trước kia rất thích ăn món này. @MeBau*[email protected]@ Sau khi tỉnh lại Lê Lạc cũng rất ít khi để cho dạ dày bản thân được phóng túng như vậy. Đêm nay cô lại nghĩ muốn được phóng túng một chút. Kết quả... vẫn là không được ăn.
Một phần cháo dưỡng sinh này, Lê Lạc thực sự ghét bỏ đến đòi mạng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô cũng có thể ừng ực ừng ực uống hết hai chén lớn. Ngay tại thời điểm cô ăn hết cháo, không sai biệt lắm, chủ quán bưng lên hai cái khay thịt nướng cháy cạnh, mùi thơm mê người cùng đồ nướng, đặt ở giữa bàn ăn mỏng màu vàng nhạt.
"Vừa được đưa đến đây xong, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mời từ từ ăn." Chủ quán nói xong liền rời đi trước.
Lê Lạc thực kinh ngạc lẫn vui mừng rồi, ngước mắt lên nhìn Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh nói: "Trước cứ phải lấp cho đầy bụng đã, sau đó mới ăn tiếp đến món ăn béo ngậy gì đó."
Lê Lạc cúi đầu thấp xuống, có chút cảm động... Không phải, mà là rất cảm động.
Đêm nay ý chí chiến đấu của cô lên cao, đồng dạng cảm xúc cũng rất mẫn cảm. Cô vốn cho là mình muốn “Nhất cổ tác khí” (*) đi một con đường thấp, kết quả còn có thể cùng Tạ Uẩn Ninh trước ăn no nê, dieendaanleequuydonn, cả trái tim không chỉ có ấm áp, mà còn mềm nhũn ra.
(*) Nhất cổ tác khí: Dịch nghĩa: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Câu thành ngữ này xuất phát từ một cậu trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Nghĩa là: Khi
đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Về sau câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ hành động nhân lúc đang hăng hái, làm một mạch cho xong việc
Tạ Uẩn Ninh lại rót cho Lê Lạc một chén sữa đậu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cô và Thương Ngôn luôn luôn thích uống sữa đậu Lan Lan. Lê Lạc vừa ăn uống này nọ, vừa dùng dư quang nhìn sang Tạ Uẩn Ninh vài lần.
Cô có cảm giác toàn bộ thế giới này, chỉ có Tạ Uẩn Ninh thật sự là … bạn trai trước tốt nhất…
Một người là bạn trai trước tốt nhất của toàn bộ thế giới, một người là bạn gái trước, giỏi làm những chuyện bát nháo nhất trên toàn bộ thế giới này. Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần lưng ghế dựa, cũng uống một ngụm sữa đậu, mùi vị không tệ.
Lê Lạc đã ăn uống no đủ rồi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mấp máy môi, bắt đầu nói khai báo: "Em quen biết với Thương Vũ hồi còn ở nước Mĩ. Lúc trước, anh ta vì muốn thu mua sản phẩm dưỡng da Hoa Nhan của Lâm thị, đã đến tìm em. Sau đó em về nước, Thương Vũ cũng tới thành phố Lan rồi. Lâm Hi Âm thích Thương Vũ, nên đã lấy ra một phần tài liệu cơ mật của nhà họ Lâm, thuận tiện để Thương Vũ thực hiện thu mua Lâm thị. Sau này, cha mẹ em đã dự tính đi ra ngoài, thì gặp phải tai nạn xe cộ. Ba của em gần như là đã tử vong ngay tại chỗ. Mẹ của em, cơ bản còn có thể làm phẫu thuật để cứu chữa, nhưng Lâm Hi Âm đã ký giấy quyết định bỏ qua việc phẫu thuật..."
Chuyện cũ từng đoạn lại từng đoạn, được Lê Lạc kể lại rất đơn giản, gần như không có mang theo chút tình cảm cá nhân nào.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, trong ánh mắt của anh cũng rất yên tĩnh.
Phần sau, chính là chuyện cô đã phát điên rồi. Lê Lạc nghĩ nghĩ, vẫn là không nên kể ra. Khoảng thời gian cô đã trải qua đó tương đối bi thảm, cô cũng không nghĩ muốn để cho Tạ Uẩn Ninh biết...
Tạ Uẩn Ninh gật gật đầu, vẫn là bình tĩnh vừa trầm lặng nhìn Lê Lạc. Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Lê Lạc, kỳ thực chúng ta cũng quen biết với nhau từ rất sớm rồi."
Hả? Lê Lạc ngước mắt