*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Tạ Uẩn Ninh thu hồi di động, lên xe của mình. Gần đây thân phận của Lê Lạc có chút nhạy cảm, anh vẫn còn cần xem xét lại một chút. Tạ Uẩn Ninh thừa nhận, chính anh là người bạn trai trước đã quan tâm quá độ. Bạn gái trước thông minh lại gan lớn, làm chuyện như vậy một bộ đón nhận, một bộ khiến cho mọi người bất ngờ không kịp phòng ngự, rất là lợi hại. Chính là nếu Lê Lạc còn hận, còn bi thương phẫn nộ, thì dễ dàng bị người ta làm thương tổn, bị người ta chọc giận như trước.
Cho dù là cô lợi hại, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ được bọc trong áo giáp và áo sơ mi, không hẳn là bất khả xâm phạm..
Rốt cục, @MeBau*[email protected]@ lúc này phần mộ được xây kín hoàn toàn kia đã được mở ra. Luồng gió lạnh theo sườn núi thổi tới, không ít người đều rùng mình ớn lạnh một cái. Thẳng đến khi từ trong phần mộ lấy ra được một cái hũ tro cốt màu trắng ngà, đặt lên ở trước mặt mọi người.
"Thật là kỳ quái, tôi còn đang ở nơi này, nhưng mà tro cốt của tôi lại ở bên trong." Lê Lạc nói ra vẻ nghi hoặc, rồi sau xoay xoay đầu cười cười, nói: "Mọi người có thấy kỳ quái hay không chứ?"
Lâm Giai Khởi đã rống lên một tiếng: di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Lê Lạc, cô, cái người điên này, cô không nên động tới tro cốt của dì nhỏ của tôi!"
Lê Lạc nhìn Lâm Giai Khởi nói: "Giai Khởi, cô đã xem lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhìn không rõ hay sao? Tôi chính là dì nhỏ của cô đó. Cô cùng mẹ của mình đều tình nguyện chấp nhận một đống tro cốt, chứ cũng không chịu chấp nhận một người sống hay sao?"
Huống chi hũ tro cốt còn chưa được mở
ra đâu. Năm đó Lâm Thanh Gia cô vẫn còn nhớ được bản thân mình đã ký quyên tặng di thể, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn sau tiến vào quá trình bảo hộ. Đã không có được "di thể" chở về, ở đâu ra tro cốt đây!
Lời nói của Lê Lạc rành rành. Nhưng Lâm Giai Khởi lại không đồng ý tin tưởng, không thể nào như vậy được! Phương Tử Văn cũng đồng dạng thấy khó mà tin được, há hốc mồm, nhìn nhìn vợ của mình đang ở bên cạnh. Vẻ mặt của Lâm Hi Âm vẫn luôn luôn lạnh lùng, thoạt nhìn thập phần đáng sợ. Phương Tử Văn lại lạnh run một cái, đột nhiên cảm giác người vợ mà mình đã cùng giường chung gối nhiều năm kia, có một bộ mặt thật đáng sợ mà người ta không biết.
Trong lúc tất cả mọi người trong lòng vẫn còn nghi hoặc, thì hũ tro cốt liền được mở ra. Còn chưa kịp mở ra, Lâm Giai Khởi đã thét lên chói tai trước một tiếng, rồi rời đi.
Bên trong rốt cuộc là cái gì, Lê Lạc tự mình mở cái hũ ra. Rồi sau đó, đối diện với mọi người trước mặt, cô đưa tay vào bên trong cái hũ tro cốt màu trắng ngà kia, chậm rãi lấy ra một con búp bê Baby, xách ở trong tay. Ánh mắt của cô đối diện với Lâm Hi Âm, cười cười.
Không không không... Gương mặt của Lâm Hi Âm trắng bệch nghiêm trọng, lắc lắc đầu.
"Chị gái, chị đối với tôi chính là như vậy hay sao?" Lê Lạc nhẹ nhàng chất vấn Lâm Hi Âm, "Đây là tự chị nói, tôi đã chết?"
Luật sư Trịnh bắt đầu chụp ảnh để làm bằng chứng; toàn bộ hiện trường, đều