*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Tiếng gió thổi qua bên tai vù vù, ở đúng vào thời điểm cực lâm nguy thì chiếc xe thể thao tức khắc bị ngừng lại.
Sự va chạm kịch liệt đã làm cho túi khí an toàn ở hai bên cạnh bị bắn tung ra. Lê Lạc đầu ngửa ra sau, ánh mắt hơi hơi mở to, vẫn không nhúc nhích dựa vào ghế ngồi. Kính chắn gió phía trên lóe ra ánh sáng nhạt, giống như là đêm nay bầu trời đêm đã treo đầy ánh sao. Gặp phải chuyện không may, trong nháy mắt phảng phất bị tách ra thành từng đốm từng đốm lửa nhìn đến chói mắt, mãnh liệt ngăn chặn ánh mắt của cô... Ở trong ánh lửa, Lê Lạc dường như đã nhìn thấy được mẹ của mình.
Nước mắt Lê Lạc đã tràn mi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn ý thức của cô cũng đã dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Lê Lạc biết, hết thảy cũng chỉ là ảo giác, không có ánh lửa và cũng không có mẹ. Phía sau, có người đi xuống xe, hình như là Tạ Uẩn Ninh… Đó cũng là ảo giác sao?
Lê Lạc ý định mở cửa xe, vừa nghiêng đầu, Tạ Uẩn Ninh chân chân thật thật xuất hiện ở bên ngoài xe của cô. Làm sao anh có thể đến đây được chứ? Cho nên, vừa mới rồi, chiếc xe vẫn luôn luôn theo sát ở phía sau xe của cô kia, chính là xe của Tạ Uẩn Ninh sao?
Lê Lạc kêu một tiếng: "Giáo sư..." Cô ngồi lặng tại đó.
Tạ Uẩn Ninh đến đây, cô vẫn còn ở đó. @MeBau*[email protected]@ Cuối cùng, Lê Lạc cũng không có rời đi khỏi cõi đời này!
Cuối cùng cô vẫn còn nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh. Nếu cô thực rời đi, anh nhất định sẽ là người mà cô luyến tiếc nhất.
Tạ Uẩn Ninh giúp Lê Lạc mở cửa xe hoàn toàn. Anh cứu cô từ trong xe ra, đưa lên phía trước, hỏi cô tình huống: "Em có bị thương không?" Giọng nói của Tạ Uẩn Ninh vừa bình tĩnh lại vừa sốt ruột, gương mặt anh tuấn của anh ghé tới gần bên cô.
"Em không sao hết." Lê Lạc trả lời rõ ràng với Tạ Uẩn Ninh, "Em không bị thương, cũng không có bất kỳ chuyện gì không khoẻ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bất quá em bị túi khí làm cho bị mắc kẹt, cần anh tới cởi giây nịt an toàn ra cho em."
Tốt lắm! Cô nói chuyện rất rõ ràng, ý thức cũng rất rõ ràng. Tạ Uẩn Ninh mang Lê Lạc từ trong xe ra ngoài, lại kiểm tra kỹ một lần nữa. Trừ bỏ mái tóc ngắn trước trán của cô bị vểnh hết lên phía trên, mọi thứ khác đều tốt.
Ở vào thời điểm Lê Lạc vừa mới gặp chuyện không may ở ngay trước mắt anh, Tạ Uẩn Ninh lần đầu tiên đã cầu nguyện thần linh. Anh cảm tạ ông trời! Cô gái của anh thật may mắn đã không bị làm sao.
Rồi sau đó ở trong xe, còn có Lâm Hi Âm. Vô lăng là đẩy về hướng Lê Lạc bên kia,. Lâm Hi Âm lại càng là không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng mà ý thức thì lại không khôi phục được nhanh như là Lê Lạc.
Ở bên tay lái