*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Tạ Uẩn Ninh không để ý đến vấn đề này, hỏi lại cô một câu: "Nếu như tôi không đi tới đây, em dự định sẽ trải qua đêm trừ tịch như thế nào?"
"..." Về chuyện này, Lê Lạc nhất thời không biết nói như thế nào. Hai năm trước cô đã đi theo bác sĩ Lê đến đây trải qua cái tết âm lịch. Còn năm nay, thật sự bản thân cô chưa từng nghĩ sẽ trải qua như thế nào. Chỉ có một mình, khả năng cô sẽ đi tìm một nơi náo nhiệt nào đó để ăn một bữa cơm, rồi sau đó sẽ đốt một cây pháo hoa gì đó chẳng hạn...
Lê Lạc có chút suy nghĩ, không biết phải như thế nào nữa. Cả trái tim cô vừa ấm áp lại vừa chua xót. Cô cảm kích ngày hôm nay Tạ Uẩn Ninh đã xuất hiện. Ngay cả đêm giao thừa ngày mai, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô cũng có những mong đợi khác nhau. Thậm chí là nổi lòng tham, hi vọng về sau này, mỗi một năm đến tết âm lịch, cô đều có thể được trải qua cùng với Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc vòng tay ôm chặt lấy Tạ Uẩn Ninh, trong lòng cảm thấy thật bi thương. Tạ Uẩn Ninh vỗ về lên đầu Lê Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, còn cánh tay thì càng ôm siết lấy thân thiết hơn một ít.
... Hiếm khi thấy được cô ỷ lại anh như vậy.
Không, không chỉ là ỷ lại. Lê Lạc ngước mắt lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, mở miệng nói: "Giáo sư, thày có biết tại sao năm đó em lại muốn lựa chọn để cho mình ngủ say hay không?"
Về vấn đề này,. Tạ Uẩn Ninh luôn luôn chờ Lê Lạc chủ động nói. Tuy rằng, anh cơ bản có thể đoán được nguyên nhân. Đôi con ngươi trong veo của Lê Lạc đen bóng như mực, giống như hồ nước sâu yên tĩnh. Ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh lặng yên dừng ở trên đỉnh đầu Lê Lạc, chờ lắng nghe.
"Hai mươi lăm năm trước, ngoài ý muốn em đã bị lây nhiễm bệnh vi rut A..." Lê Lạc ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, kể lại một chút chuyện cũ, bao gồm cả chuyện vì sao mình lại bị lây nhiễm bệnh vi rut A.
Hôm ấy ở trong nhà không có người, ngay cả nhân viên điều dưỡng cũng
đã xin phép nghỉ làm. Lê Lạc một mình đứng ở trong phòng ngủ, rồi sau đó cánh cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra. Đột nhập vào phòng để cướp bóc hay là đột nhập vào phòng để hành hung, cô cũng không thế nào phân biệt được rõ ràng. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đại khái là vì tiếng động quá lớn, do cô đã điên cuồng đập vỡ các thứ, Lâm Hi Âm liền xuất hiện ở cửa, giọng nói phát run ngăn cản lại hết thảy: "Anh là ai, anh đang ở đây làm cái gì? Không được phép làm tổn hại đến em gái của tôi!"
Sau này, Lê Lạc mới biết được, cái người đàn ông trong người mang theo bệnh vi rut A, có ý đồ làm tổn hại đến cô kia, chính là một người có quen biết với Lâm Hi Âm.
Đáng sợ đến cỡ nào, lại khôi hài đến cỡ nào.
Cho tới bây giờ, khi Lê Lạc nhớ lại việc đã xảy ra vào năm đó, cô thực sự cũng không biết là nên oán hận Lâm Hi Âm đã bày đặt ra hết thảy, hay là phải cảm tạ Lâm Hi Âm, đến thời điểm cuối cùng đã xuất hiện để ngăn lại hết thảy...
"Người đàn ông kia, hiện tại đang ở đâu?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, hít một hơi thật sâu.
"Đã chết rồi." @MeBau*[email protected]@ Lê Lạc nói không chút cảm xúc, "Dù sao, không phải là tất cả mọi người đều may mắn giống như em vậy."
Bệnh vi rut A này, vào ba năm trước đây mới có phương pháp để trị liệu. Là người bị mắc bệnh như vậy, khẳng định là đã chết từ sớm rồi. Lê Lạc trừng mắt lên, tuy rằng trong lòng cô rất rõ ràng là Tạ Uẩn Ninh sẽ không đẻ ý, nhưng mà cô vẫn hỏi một câu: "Giáo sư, em đã từng bị lây nhiễm bệnh vi rut A..."
Không cho phép Lê Lạc nói nói ra câu nói kế tiếp, Tạ Uẩn Ninh liền hôn lên đôi môi của cô. Bên cạnh chiếc ghế ở trong phòng ngủ, có đặt một chiếc đèn phục cổ ở dưới đất. Ánh sáng ngọn đèn thanh mỏng bao phủ lấy hai người. Chiếc ghế xích đu nhẹ nhàng lay động dưới ánh sáng. Hai tay Lê Lạc đặt ở trên bả vai của Tạ Uẩn Ninh. Dưới ánh đèn, khuôn mặt hoàn mỹ của anh trở nên sinh động: "Giáo sư,