Cuộc đời này của con người thật sự rất dài! Có người nào lại không có một chút vấp ngã kia chứ. Nhìn trong gương, nhìn gương mặt bản thân càng ngày càng gần sát với một người phụ nữ ở cái tuổi bốn mươi tám tuổi nữ nên có, Lâm Hi Âm thừa nhận bản thân mình đã già đi không ít. Nhưng bà không phải là quái vật giống như Lâm Thanh Gia quái vật đáng sợ kia. Tóm lại Lâm Hi Âm tự nói với mình, không thể dễ dàng ngã gục, bà ta vẫn còn chân chính chưa vượt qua ngày lành, làm sao có thể ngã gục được chứ!
... Không phải là bà vẫn còn có con gái Giai Khởi nữa hay sao?
Cho tới nay, bà đã tận lực nuôi dưỡng Lâm Giai Khởi trở thành một nàng công chúa nhỏ, giống như năm đó, cha mẹ đã đối đãi với Lâm Thanh Gia vậy. Mọi thứ mà bà đã cung cấp cho con gái đều phải là đồ tốt nhất; dùng phương thức yêu thương con gái quá độ, tựa như là bù lại những thứ đã từng là khuyết điểm của mình.
Rốt cục, con gái Giai Khởi của bà vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trở thành hy vọng để cho bà tiếp tục sống sót về sau này.
Tháng tư, mùa gieo trồng hi vọng. Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh một khối lái chiếc xe bán tải đến Tây Sơn để tảo mộ. Sau đó lại vòng xuống đường, cho xe dừng lại bên lề đường nơi cô bị tai nạn ô tô năm ngoái, rồi cùng nhau xuống xe để... Trồng cây.
Tạ Uẩn Ninh cầm chiếc xẻng lớn, Lê Lạc cầm chiếc xẻng nhỏ. Ánh mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ dập dờn. Tạ Uẩn Ninh nắm cái xẻng lớn đào một chiếc hố to. Lê Lạc thì ngồi ở một bên, cầm chiếc xẻng nhỏ xới xới cho đất tơi xốp.
Hai người cùng nhau đào đất làm việc, trồng xuống một gốc cây cây giống mới.
Cây giống mới này được trồng bên cạnh gốc cây Bách cổ thụ mà vào năm trước đã cứu cô một mạng. Cây Bách cổ thụ kia bị cô đâm vào làm cho bị cong ngả xuống. Sau này cây Bách cổ thụ ấy đã được công nhân bảo vệ nhổ trồng trở lại. Hiện tại cây Bách cổ thụ ấy lá cây lại đã xanh um tươi tốt, mang bộ dáng mạnh mẽ rắn rỏi của một cây cổ thụ.
Cây giống thuộc loại tốt lắm. Lê Lạc đi đến phía dưới cây Bách cổ thụ, ngửa ngửa cái đầu lên. Ánh mặt trời chiếu từ ngọn cây um tùm trút nắng xuống bên dưới. Giống như là cả thế giới đang dang rộng đôi bàn tay ấm áp với cô ấy. Hôm nay vào thời điểm cô và Ninh Ninh cùng nhau đi đến đây để trồng cây, ba ba Khiếu thú bảo với cô rằng, cô phải cảm tạ cái cây cổ thụ này thật tốt, vì nó đã cứu cô một mạng.
Chính là cô sẽ phải cảm tạ cái cây như thế nào thế nào đây? Chẳng lẽ cô lại phải cúi đầu để cảm tạ đối với nó hay sao? Lê Lạc đưa tay ôm lấy cái cây cổ thj kia, vừa thân thiết lại vừa khoái trá mở miệng nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thày có thể chụp tấm hình cho em được không?"
Tạ Uẩn Ninh xoay người, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa trong trẻo, nói: "Được chứ!"
Đầu hạ đã tới, Lê Lạc cho ra mắt thị trường một lần nữa sản phẩm Hoa Nhan đã được cải tiến đổi mới lại. Trong buổi trình diễn sản phẩm mới, Lê Lạc mời tất cả mọi người trong nhà họ Tạ tới dự để cổ động. Về phần Cổ phần công ty Lâm thị mà ba Tạ mẹ Tạ trả lại để làm sính lễ kia, Lê Lạc vẫn lựa chọn không muốn nhận. Cho nên tập đoàn AC vẫn là cổ đông lớn của Lâm thị Nhật Hóa.
Trong một ngày quan trọng như vậy, Thương Ngôn cũng đã tới. Anh còn mặc một bộ tây trang anh tuấn; ngồi bên cạnh mẹ, Tạ Tĩnh Di, mỉm cười đến dịu dàng động lòng người.
Thương Vũ đã ly hôn với Tạ Tĩnh Di rồi. Mãi đến năm sau, thật lâu Lê Lạc mới biết được chuyện này. Cô được biết, ở thời điểm Thương Vũ đã từ chức vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn AC, trước mắt tập đoàn AC liền giao cho một cái người quản lí nổi danh trong nghiệp vụ phụ trách.
Sau khi đã thu xếp xong hết thảy, Thương Vũ liền rời đi. Thời điểm Lê Lạc biết được, ngoài ý muốn, cô lại cảm thấy có chút thổn thức.
Buổi trình diễn sản phẩm đã bắt đầu, "Tổng giám đốc Lâm tổng" đợi một lát nữa sẽ lên sân khấu nói chuyện. Lê
Lạc ngồi ở bên cạnh Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh giúp cô vén tóc mái rũ xuống che phủ trên mặt ra sau tai, hỏi cô: "Những từ ngữ diễn thuyết đều nhớ được chứ hả?"
Lê Lạc gật gật đầu, có chút khẩn trương. Chỉ có thể nhìn khuôn mặt dễ nhìn của bạn trai để giảm bớt cảm xúc khẩn trương. Hôm nay, mái tóc của Tạ Uẩn Ninh sau khi được dùng lược để chải, còn được chải sáp để định hình; để lộ ra hoàn toàn cái trán cao thượng, cùng với hình dáng thái dương vô cùng đẹp mắt, thiệt tình suất khí đến rối tinh rối mù. Dùng lời nói của ba ba Khiếu thú mà nói, "Hôm nay Uẩn Ninh nhìn rất có bộ dáng."
Hiếm khi thấy Lê Lạc khẩn trương như thế, Tạ Uẩn Ninh có chút kỳ quái, không phải là bạn gái của mình rất có phong cách hay saoa.
Lê Lạc liếc mắt nhìn sang Tạ Uẩn Ninh một cái: Đó là do thày không hiểu đó thôi.
Lê Lạc lên sân khấu rồi, Tạ Phồn Hoa ghé lại gần hỏi một câu: "Chẳng lẽ Tiểu Lê muốn cầu hôn với anh hay sao?"
Cho dù Lê Lạc đã bốn mươi sáu tuổi rồi, Tạ Phồn Hoa vẫn thích gọi Lê Lạc là Tiểu Lê như trước. Sau khi biết bí mật về tuổi của Lê Lạc, Tạ Phồn Hoa càng cảm thấy Lê Lạc kia đúng là một cô nhóc. Suy nghĩ một chút, mặc kệ là loại tình huống nào, vẫn luôn tồn tại một điều, Lê Lạc đã sắp là con dâu của ông rồi, cô sẽ lấy con trai ông tuổi kém hơn.
Đối mặt với phỏng đoán của cha mình, Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh phủ định: "Không phải!”
Tạ Phồn Hoa chỉ có thể đứng đắn gật đầu, hóa ra là ông cụ đã suy nghĩ nhiều. Nhìn lên trên sân khấu, Lê Lạc đang hắng giọng để chuẩn bị nói chuyện, Tạ Phồn Hoa mấp máy môi. Cảm giác mình cũng có di chứng, chỉ cần Lê Lạc vừa lên sân khấu, ông sẽ chuẩn bị thật tốt cảm xúc bị chấn kinh (bị giật mình kinh hãi)
Yên tâm, lúc này đây, Lê Lạc tuyệt đối sẽ không để lời nói của mình làm cho ba ba Khiếu thú bị chấn kinh.
Hôm nay Lê Lạc khẩn trương khi đứng ở trên hiện trường của buổi trình diễn sản phẩm mới của Lâm thị, là vì cô đã suy nghĩ nhiều. Cô muốn mượn buổi trình diễn sản phẩm mới hôm nay để tuyên bố làm sáng tỏ một ít lời đồn ở trên mạng. Tiếp sau đó, cô đứng ở trên sân khấu, đối mặt với ánh sáng ngọn đèn lộng lẫy cùng với màn ảnh, nhìn xuống bên dưới sân khấu, Tạ Uẩn Ninh cùng với người nhà họ Tạ về sau sẽ trở thành người nhà của cô. Lê Lạc cảm thấy, hôm nay cô đứng ở chỗ này, đã là sự chứng minh tốt nhất.
Nào lànhững chất vấn về thân phận của cô là giả mạo, chuyện cô đã lấy lại Lâm thị.
Nào là cười nhạo cô không đủ năng lực, buổi trình diễn sản phẩm mới vẫn được tổ chức đúng hẹn.
Nào là những lời chế nhạo cô về số tuổi cùng với khuôn mặt, càng là những lời không cần phải chứng minh và giải thích. Tất cả những ý tưởng của cô đã trở thành khái niệm trong dòng sản phẩm mới của dòng Hoa Nhan - "vẻ đẹp -rực rỡ", kết hợp hai ý nghĩa của Newborn và Revive. (Newborn và Revive = sơ sinh và hồi sinh – Tiếng Anh trong nguyên văn)
Vẻ đẹp của sức sống là gì, giống như sự trao đổi chất của tế bào, tất cả sức sống và sự không khoan nhượng của thế hệ mới đều phụ thuộc vào những thứ cũ kỹ, hư hỏng và thậm chí đã chết.
Là Newborn, mà cũng là Revive, là cuộc sống mới đẹp đẽ và tốt đẹp.
"Khụ khụ..." Lê Lạc nói xong về ý nghĩa của sản phẩm mới sáng tạo của Lâm thị, vẫn trả lời lại một lời đồn đại: "Về những lời đồn đại về tình cảm lưu luyến đã nói trên mạng, để có thể làm cho sáng tỏ, tôi ở nơi này xin chính thức đáp lại: Không sai, thật sự là tôi đã trâu già gặm cỏ non!"