Lê Lạc không ngờ trên con đường vắng vẻ yên tĩnh này lại có một quán karaoke, biển hiệu ktv Nghê Hồng sáng lập lòe phía sau cây ngô đồng, hoàn toàn không thể nào nhận ra đây là một quán karaoke cả. Lê Lạc vẫn không tháo dây an toàn ra, nhìn ra bên ngoài, há hốc miệng.
“Muốn nói gì sao?” Một giọng nói lành lạnh thổi qua bên tai của cô.
“Giáo sư Tạ, tôi chỉ là muốn...” Lê Lạc quay đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: “Thầy nói xem, nếu chúng ta cùng nhau đi vào đó liệu có ổn hay không?”
“Đúng, đúng là không ổn.” Tạ Uẩn Ninh đường đường chính chính trả lời cô, sau đó nhìn về phía cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô mấy giây, giống như đang nghiên cứu gì đó, Lê Lạc không biết có phải là Tạ Uẩn Ninh đã thay đổi ý kiến rồi hay không thì đột nhiên cảm thấy đầu mình bị kéo mạnh…
Tạ Uẩn Ninh vươn tay một cái kéo tóc giả của cô xuống, sau đó anh lại nhìn cô một lần nữa nói: “Bây giờ thì không sao rồi... Nếu như vừa rồi thì đúng là giống như tôi đang dẫn thiếu nữ bất lương vào chỗ ăn chơi vậy.”
Lê Lạc: “...” Cô thề, đây là lần đầu tiên cô tới chỗ ăn chơi đó, Tạ Uẩn Ninh vẫn chỉ toàn trêu chọc cô!
“Yên tâm đi, nơi này tuyệt đối không phải như cô nghĩ đâu.” Tạ Uẩn Ninh giải thích một cách cường điệu, nhận ra mình mới đùa hơi quá nên hạ giọng nói: “Đây là nơi mà một đứa trẻ rảnh rỗi cũng có thể tới.”
Lê Lạc: “Ah.”
Tạ Uẩn Ninh không gạt cô, đây đúng là nơi mà một đứa trẻ rảnh rỗi cũng có thể đến. Ở đây ngoại trừ phòng hát, còn có chỗ vui chơi cho trẻ nhỏ và cả nhà hàng buffet. Lê Lạc vừa nhìn ngắm xung quanh vừa đi theo Tạ Uẩn Ninh vào bên trong, cô có cảm giác như đang bước vào một thế giới mới vậy.
Tạ Uẩn Ninh nghiêng đầu nhìn Lê Lạc, thấy vẻ mặt cô hào hứng, mới lạ như vậy lại thấy hơi buồn cười.
Lê Lạc kéo kéo vạt áo Tạ Uẩn Ninh, hỏi: “Thầy Tạ, làm thế nào mà thầy lại biết đến nơi này vậy?”
Đây là Tạ Uẩn Ninh chuyên nghiên cứu về sinh hóa tế bào đó! Là Tạ Uẩn Ninh chuyên nghiên cứu phát triển những loại thuốc men mới nhất đó! Là Tạ Uẩn Ninh khinh thế ngạo vật (*) đó... Làm sao anh lại biết đến cái nơi vui chơi ngây thơ như thế này chứ?
(*) Khinh thế ngạo vật: hiểu nôm na là khinh đời, coi rẻ người, ý chỉ những người ngạo mạn, tự phụ hay coi thường người khác.
“Tại sao tôi lại không thể biết đến chỗ này?” Tạ Uẩn Ninh đứng trước máy bán vé tự động, hỏi ngược lại Lê Lạc.
Lê Lạc cười cười, tiếp tục nhìn ngó, đánh giá nơi này. Tạ Uẩn Ninh ở bên cạnh quẹt thẻ tín dụng, màn hình máy bán vé tự động hiện lên bảng chọn thời gian thuê phòng. Lê Lạc thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn theo, trên màn hình có năm khoảng thời gian để khách hàng lựa chọn, nếu như cô được chọn, nhất định cô sẽ chọn “Điên cuồng suốt đêm”, chỉ là người mua vé lại là Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh chỉ thuê phòng hát trong hai giờ. Khoảng thời gian hai giờ này còn có một tên gọi khác là “Thời gian tươi đẹp”. Lê Lạc có chút ghét bỏ, nhưng mà ít ra đây cũng không phải là khoảng thời gian ít nhất, còn có một loại là thuê trong một giờ, gọi là “Tiểu Xướng Di Tình“.
Thật ra Tạ Uẩn Ninh vốn chỉ định thuê trong một giờ, tuy nhiên vì cái tên “Tiểu Xướng Di Tình” nên mới chọn hai giờ. Hai người, hai giờ.
Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh được dẫn tới một gian phòng nhỏ rộng chừng năm thước vuông, cô đặt chiếc bánh ngọt xuống, chuẩn bị chọn bài. Chỉ là cô hơi do dự, cô có cần phải “kính già yêu trẻ” không? Nếu là “kính già”, cô nên để Tạ Uẩn Ninh hát trước, “yêu trẻ”, cô cũng nên cho Tạ Uẩn Ninh hát trước. (Tuổi thật của Lê Lạc lớn hơn Tạ Uẩn Ninh)
Kết quả, Tạ Uẩn Ninh trực tiếp ngồi xuống sofa, nói với cô: “Cô cứ hát đi, hôm nay tôi không hát.”
Không hát? Vậy anh còn tới đây làm gì? Lê Lạc tự mình đa tình hỏi một câu: “Giáo sư Tạ, chẳng lẽ thầy tới đây chỉ để nghe em hát sao?”
Tạ Uẩn Ninh lười biếng ngồi xuống, không trả lời Lê Lạc. Thực sự anh không muốn giải thích. Bởi vì anh thấy cô đã tối muộn mà vẫn đi lang thang ngoài đường, sau đó lại muốn đi hát một mình cho nên mới đưa cô tới đây, nếu không cô thật sự cho rằng anh sẽ nhàm chán đến mức đi hát cùng cô ư? Đã tối muộn mà còn ăn mặc kiểu đó rồi ra ngoài chơi, chẳng lẽ cô không biết những tên thanh niên chơi bời hay chọn kiểu người như cô để xuống tay sao? (#Bdd: Là người ta thích chị, sợ chị đi một mình, sợ chị gặp chuyện nên mới đi cùng chị đó )))
Lê Lạc sờ mũi, cảm thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn.
Quả nhiên, Tạ Uẩn Ninh lại ra lệnh nói: “Mau hát đi, hai tiếng nữa tôi đưa cô về.”
Ah, vậy thì cô sẽ hát. Ban đầu cô đi từ Khách sạn Ngải Lý tới đây chỉ vì muốn giải sầu, sau đó muốn tìm một nơi nào đó để giết thời gian, không ngờ lại xui xẻo gặp phải Tạ Uẩn Ninh.
Xui xẻo hơn là còn bị bắt phải hát! Nếu đã như vậy thì Lê Lạc sẽ không khách khí nữa, cô lựa chọn bài hát trên màn hình, định bụng sẽ hát hết hai giờ.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh kinh ngạc mở miệng, nói với cô: “Lê Lạc, cô là người ở thập niên năm mươi sao?”
Ách, nào có khoa trương đến như vậy. Lê Lạc nhìn danh sách bài hát hiển thị trên màn hình, lập tức cười hì hì nói với Tạ Uẩn Ninh: “Bởi vì có giáo sư Tạ ngài ở đây nên em mới hát loại nhạc này, em không muốn giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ.”
“Ah.” Lời của cô... Tạ Uẩn Ninh cười nhạo một tiếng.
Lê Lạc tiếp tục chọn bài, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, tính ra cô và Tạ Uẩn Ninh đúng là sinh ra ở hai thời kỳ khác nhau.
Cuối cùng Lê Lạc cũng chọn xong bài hát để hát trong hai giờ. Tạ Uẩn Ninh thực sự không mong đợi Lê Lạc có thể hát được, nhạc một đằng cô hát một nẻo, chính là hát không được tốt lắm. Mười mấy bài hát, không có một bài nào cô hát chuẩn.
Cô cho rằng anh chưa từng nghe qua những bài hát cũ này sao?
Thực ra trước đây Lê Lạc hát cũng không tệ, chỉ là sau khi cô tỉnh lại giọng nói có hơi thay đổi, có lẽ là liên quan đến chuyện dây thanh quản bị tổn thương, vì thế nên giọng nói cũng trầm hơn một chút, vừa trầm lại vừa khàn. Những bài hát cô chọn hôm nay đều là những bài hát cũ mà cô từng thích, tất cả đều cần phải hát tròn giọng... Tóm lại là hiện tại cô đều không hát nổi. Thật ra thì giọng nói của cô cũng không tệ, đủ to, đủ rõ, khi còn đi học, các giáo viên vẫn thường cảm thấy tiếc vì cô có chất giọng tốt nhưng lại không hát hay.
Một giờ trôi qua, rốt cuộc hát Lê Lạc cũng hát xong, cô đặt micro xuống. “Xong chưa?” Tạ Uẩn Ninh đứng lên giống như muốn rời đi. Lê Lạc định ăn bánh ngọt, không quên mời Tạ Uẩn Ninh một câu: “Giáo sư Tạ, chúng ta ở lại ăn bánh ngọt đã.”
Không —— muốn, Tạ Uẩn Ninh vốn muốn cự tuyệt nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Lê Lạc, hỏi một câu: “Sinh nhật sao?” Anh từng xem qua hồ sơ của cô, ngày sinh của cô không phải là hôm nay.
“Không phải.” Lê Lạc trả lời Tạ Uẩn Ninh, tìm bừa một lý do nói: “Chỉ là hôm nay em đột nhiên thèm ăn bánh ngọt.”
“Vậy còn cắm nến làm gì?” Tạ Uẩn Ninh lại hỏi.
“Giáo sư Tạ, thầy không thấy bánh ngọt và nến rất hợp nhau sao?” Lê Lạc cười hì hì nói: “Huống chi những cây nến này đều là cửa hàng bánh ngọt tặng cho em, nếu không dùng thì thật là phí.”
Tạ Uẩn Ninh không hiểu nổi suy nghĩ của cô, tuy nhiên anh vẫn ngồi xuống.
Có người cùng đón sinh nhật với mình, Lê Lạc rất vui, cô dùng diêm thắp nến lên, cây nến vụt sáng, con búp bê cũng bắt đầu xoay vòng. Cô không ngờ búp bê barbie trên chiếc bánh còn có thể ca hát và khiêu vũ, tiếng nhạc “Chúc mừng sinh nhật” vang lên, búp bê xoay tròn từng vòng, từng vòng.
Lê Lạc vô cùng hạnh phúc, ngẩng mặt lên nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, hay là em ước luôn cho ngày sinh nhật nhỉ?”
“Hả?” Tạ Uẩn Ninh chịu không nổi, lắc đầu.
Tuy nhiên Lê Lạc đã bắt đầu ước rồi. Cô nhắm mắt lại, giống như một đứa trẻ, giống như cô thật sự tin rằng một ngày nào đó điều ước của cô sẽ thành sự thật vậy. Không hiểu vì sao Tạ Uẩn Ninh có chút thất thần, không biết có phải là ánh nến lung lay khiến anh hoa mắt hay không, vừa rồi khi Lê Lạc ngẩng đầu nhìn cánh nến, anh nhìn thấy khóe mắt cô ươn ướt.
Giống như một giọt xuân thủy rơi từ cánh hoa lê xuống mặt hồ tĩnh lặng, vô thanh vô tức, mang đến một trận mưa xuân tích tích lịch lịch (*).
(*) vô thanh vô tức: không tiếng động
tích tích lịch lịch: miêu tả gió nhẹ và mưa, thường chỉ âm thanh của mưa
Bên ngoài trời mưa thật.
Tạ Uẩn Ninh và Lê Lạc cùng nhau đội mưa chạy ra xe, cả quần áo, đầu tóc đều bị ướt. Sau đó anh lái xe đưa cô về nhà trọ, suốt cả quãng đường, cô chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh anh, anh cảm thấy không quen, hỏi: “Tại sao không nói gì.”
Lê Lạc lắc đầu, cô nào có nhiều lời như vậy. Hôm nay cô đã có một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, vẫn còn mấy tiếng nữa ngày sinh nhật của cô mới kết thúc, cô không ngờ năm nay lại may mắn tới mức có thể đón sinh nhật cùng một người khác.
“Uẩn Ninh...” Lê Lạc quay đầu, chân thành nói một
tiếng cám ơn: “Hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
“Cô vừa gọi tôi là gì?” Tạ Uẩn Ninh hỏi.
“Đúng đúng... Thật xin lỗi, em nói sai rồi.” Lê Lạc vội vàng xin lỗi, không nhịn được lại cười thật tươi, tiếp tục không biết trên dưới nói: “Thật ra thì thầy cũng chỉ lớn hơn em 9 tuổi thôi mà, chúng ta cũng có thể coi là ngang hàng.”
“9 tuổi còn chưa đủ sao?” Tạ Uẩn Ninh chất vấn, nhưng câu này chỉ để hù dọa Lê Lạc một chút, lời anh muốn nói vẫn còn ở phía sau. Cần gạt nước vẫn gạt nhẹ nhàng, Tạ Uẩn Ninh cảnh cáo Lê Lạc: “Lần sau tối muộn thì đừng đi lang thang ngoài đường.”
“Mặc dù bây giờ là hệ thống pháp luật rất an toàn, an ninh ở thành phố Lan cũng không tệ, thế nhưng ít nguy hiểm không có nghĩa là không có người xấu, nếu không may gặp phải người xấu thì làm thế nào? Cô cho rằng một cô gái như cô có thể chống lại những tên lưu manh kia sao?”
Ghế lái phụ, Lê Lạc cúi đầu.
“Còn cả chiếc xe thể thao kia của cô nữa... Lê Lạc, cô rất có năng lực, tính tình của cô tôi cũng hiểu một chút. Chỉ là một cô nhi như cô lại đi bằng chiếc xe sang trọng đó... Mặc dù chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá...” Tạ Uẩn Ninh sắp xếp lại suy nghĩ một chút, đây là đầu lần đầu tiên anh nói nhiều lời như vậy với người ngoài, mà kể ra thì Lê Lạc cũng không thể coi là người ngoài, chẳng phải cô đã phiêu dương quá hải (*) chỉ vì muốn theo đuổi anh sao? Tạ Uẩn Ninh thở dài, nói tiếp: “Tôi biết cô là một cô gái thông minh, cô nên hiểu những lời tôi nói. Cô là một người con gái, cũng nên học cách bảo vệ bản thân... Tóm lại, đừng khiến cho người thân của cô ở nước ngoài phải lo lắng.”
(*) phiêu dương quá hải: vượt trùng dương
“Em biết rồi, giáo sư Tạ.” Lê Lạc ngắt lời Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh dừng xe trước nhà trọ của cô, Lê Lạc cảm ơn Tạ Uẩn Ninh một lần nữa vì đã đưa cô về, sau đó mặt trầm mặc cởi dây an toàn. Tạ Uẩn Ninh xoa trán, suy nghĩ một chút không biết có phải mình hơi nặng lời hay không.
“Giáo sư Tạ, gặp lại sau.” Lê Lạc đứng ở bên ngoài, nói lời từ biệt. Vẻ mặt cũng không tệ.
“Chờ chút.” Tạ Uẩn Ninh xoay người lại, lấy túi quà đáp lễ từ trong xe ra đưa cho Lê Lạc: “Cái này cho cô, bên trong là chocolate và mỹ phẩm dưỡng da.”
“... Cám ơn, giáo sư Tạ.”
...
Khi Lê Lạc lại ngồi trên xe Tạ Uẩn Ninh một lần nữa chính là khi viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài tổ chức hoạt động dã ngoại, địa điểm là ở Bạch Sơn, một thị trấn miền núi xa xôi, thật sự chẳng có chút cảm giác như đi dã ngoại chút nào cả.
Trong suốt ba ngày, cả cô và Thương Ngôn đều mang theo một bầu tâm trạng nhuốm màu quá khứ.
Từ thành phố Lan đến thị trấn Bạch Sơn phải mất sáu giờ lái xe, mọi người đã thống nhất sẽ đi bằng xe buýt, chỉ riêng Tạ Uẩn Ninh là tự lái xe. Đại khái là vì không thích chen chúc trên xe buýt, cho nên Lê Lạc và Thương Ngôn cũng ngồi xe của Tạ Uẩn Ninh.
Khi tới trạm xăng, Thương Ngôn thay Tạ Uẩn Ninh lái xe. Lê Lạc nở nụ cười tươi thương lượng với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, đợi lát nữa sẽ đến lượt em lái xe nhé.”
“Để sau này đi.” Tạ Uẩn Ninh nghiêng đầu, không chút lưu tình cự tuyệt cô: “Tôi không biết gì về khả năng lái xe của cô cả, vẫn phải cần thận một chút.”
Lê Lạc yên lặng quay đầu, Thương Ngôn vừa lái xe vừa cười. Lê Lạc dựa người vào phía sau, trong lòng tự châm chọc một câu: trước kia khi cô đang đua xe ngoài đường, người bên cạnh cô cùng lắm cũng chỉ biết đi xe đạp.
Buổi sáng lên đường, buổi trưa dừng lại ăn cơm ở thành phố lân cận, tới khi mọi người đến được thị trấn Bạch Sơn, đến được núi Thiết Lĩnh xa xôi nhất thì đã gần năm giờ chiều. Địa điểm ăn tối và nghỉ ngơi là ở Nông Gia Nhạc, chỉ riêng Tạ Uẩn Ninh là sẽ ngủ ở lều vải.
Sau khi ăn xong, sắc trời cũng đã tối.
Lê Lạc và Thương Ngôn cùng nhau đi ra bên ngoài Nông Gia Nhạc rửa tay, chỉ là chai nước rửa tay đã trống không, Lê Lạc hỏi cô gái nhỏ đang rửa bát cách đó không xa: “Hey, Tiểu Thụ, ở đây có còn nước rửa tay không nhỉ?”
Cô gái đó tên là Chu Tiểu Thụ, là nhân viên bưng bê thức ăn trong tiệm. Tay chân nhanh nhẹn, gương mặt thanh tú, cô cũng là nhân viên phục vụ duy nhất trong tiệm cơm không nói tiếng địa phương, cô nói tiếng phổ thông đúng chuẩn, nghe rất êm tai.
Vừa rồi có một bà thím trong Nông Gia Nhạc nói cho bọn cô biết, Tiểu Thụ vốn đã thi đỗ vào một trường đại học rất tốt, vậy mà cuối cùng không hiểu vì sao lại không được nhận vào học...
Chu Tiểu Thụ đang đứng ở phía đối diện vẫy tay với Lê Lạc, nói: “Có ạ, để em mang tới cho chị.” Sau đó mỉm cười đứng lên, nhanh chóng mang một chai nước rửa tay mới tới.
“Cám ơn.”
“Cám ơn em.”
Lê Lạc và Thương Ngôn cùng nói cám ơn.
Đại khái là vì câu chuyện mà bà thím vừa kể, Thương Ngôn tiếc nuối hỏi Chu Tiểu Thụ: “Năm nay em vừa thi đại học sao? Vốn là thi đỗ trường nào thế?”
“Lan Đại ạ.” Tiểu Thụ trả lời.
Lan Đại? Thương Ngôn tỏ ra rất kinh ngạc, Lan Đại không chỉ là trường anh đang học, quan trọng hơn là Lan Đại là trường đại học trọng điểm của cả nước, vậy mà vẫn còn xảy ra loại chuyện tiêu cực đó ư? Thương Ngôn lại hỏi Tiểu Thụ: “Em không nhờ các ban ngành liên quan tìm hiểu chuyện đó sao?”
Tiểu Thụ im lặng, xoay người rời đi.
Điện thoại di động trong túi Thương Ngôn vang lên. Phía sau Lê Lạc còn có hai người cũng đi ra ngoài rửa tay là Tạ Uẩn Ninh và Chu Bắc. Rượu trong núi không tệ, cho nên tối nay Tạ Uẩn Ninh và Chu Bắc lão sư đã uống rất nhiều rượu, gương mặt tuấn mỹ của Tạ Uẩn Ninh cũng đã ửng đỏ.
Ở cạnh đó, Thương Ngôn đang nghe điện thoại di động, là điện thoại của Lâm Giai Khởi. Thương Ngôn vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cái gì... Em cũng tới đây ư? Được rồi... Vậy anh xuống núi đón em.”
“Bạn gái cậu đi theo sao?” Chu Bắc cười híp mắt hỏi Thương Ngôn.
Thương Ngôn gật đầu.
Chu Bắc cười rộ lên, nói với Tạ Uẩn Ninh đang rửa tay: “Lão Tạ, không phải là tôi đã từng nói với cậu sao, đây chính là điểm tốt khi có bạn gái đó.”
Tạ Uẩn Ninh rửa sạch tay, xoay người, trả lời Chu Bắc một cách rõ ràng: “Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi không muốn có bạn gái.” Ngừng lại một chút, anh hỏi Lê Lạc: “Có khăn giấy không?”
Lê Lạc vội vàng lấy ra một tập khăn giấy, đưa cho Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh mặt không đổi sắc lau khô tay, sau đó đưa chìa khóa xe cho Thương Ngôn: “Lái xe cẩn thận một chút.”
Tạ Uẩn Ninh chọn một chỗ hợp phong thủy để dựng lều, Lê Lạc thấy nhàm chán nên qua giúp một tay, sau đó cô mới phát hiện Tạ Uẩn Ninh chắc chắn là người lành nghề, dựng lều vừa nhanh lại rất kiên cố.
“Aizz.” Lê Lạc cầm đèn pin trong tay, có chút buồn rầu, ngồi chồm hổm ở bên cạnh. Kể từ lần trước, khi Tạ Uẩn Ninh nói rất nhiều với cô, từ trong đáy lòng cô đã cảm thấy thân thiết hơn với Tạ Uẩn Ninh rất nhiều, cho nên cô cũng không che giấu tâm sự, cô nói thật lòng: “Khách sạn không đủ phòng, lát nữa Giai Khởi mà tới đây thì sẽ phải ngủ cùng em, đúng không?”
Cô đúng là hay lo chuyện không đâu. Tạ Uẩn Ninh thật sự không muốn quản mấy chuyện như vậy: “... Cũng nên như thế.”
“Em không có thói quen ngủ chung với người khác.” Lê Lạc nói thật. Dù là trước kia hay là hiện tại, cô đều không có thói quen ngủ chung với người khác, hơn nữa vừa rồi cô cũng xem qua phòng mình ở Nông Gia Nhạc, giường của cô rất nhỏ.
Cho nên, cô muốn thế nào? Tạ Uẩn Ninh dựng lều xong, đứng dậy, quay đầu lại nhìn thấy Lê Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào căn lều của mình, không thể tin nổi, thốt lên: “Chẳng lẽ cô muốn tôi tặng cô căn lều này để cô ngủ hả?”
(Hết chương 17)
P/s: Mình đang beta lại những chương đã đăng trước đây, sau khi làm xong thì mình sẽ cố gắng đăng 3c/1 tuần. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.