Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh cùng ăn trưa ở một nhà hàng tình nhân trong trung tâm thương mại Thiên Lan. Khi hai người ăn xong thì đã một giờ rưỡi chiều, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ hẹn.
Lý do hai người chọn nhà hàng tình nhân này là vì nơi đây đối diện với quán cà phê mà Tạ Tịnh Di đã hẹn Lê Lạc, ngồi ở đây có thể dễ dàng quan sát tình hình.
Nhân viên phục vụ đã dọn dẹp bàn xong, Lê Lạc chống tay vào cằm, nói chuyện phiếm với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, thầy nói xem, chị thầy tìm em làm gì vậy? Chẳng lẽ chị thầy nghe được chuyện gì không tốt, sau đó cũng nghĩ giống như Giai Khởi, cho rằng Thương Ngôn thích em, vì thế nên lấy thân phận một người mẹ, đưa cho em một khoản tiền rồi bắt em rời khỏi Thương Ngôn sao?”
“Ha ha.” Tạ Uẩn Ninh bật cười: “Cô có vẻ rất thích thú nhỉ.”
“Mơ mộng một chút cũng đâu có sao?” Lê Lạc mỉm cười vui vẻ, nói tiếp: “Nếu đúng là như vậy, em sẽ lập tức nhận lấy tiền, sau đó chúng ta chia của.”
Thật là chuyện tốt xấu gì cũng nhớ tới anh, chỉ là ai thèm chia của cùng cô? Chẳng nghiêm túc chút nào cả. Tạ Uẩn Ninh không nói linh tinh với Lê Lạc nữa, anh nghiêm nghị hỏi: “Tối hôm qua cô không hỏi lý do sao?”
“Không.” Lê Lạc lắc đầu: “Em vẫn nghĩ là có người cố tình lừa gạt, đến hôm nay mới xác nhận với thầy.”
Thật khó hiểu. Tạ Uẩn Ninh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cách đó không xa, chị của anh đang đi cùng với một người phụ nữ khác vào quán cà phê. “Tới rồi.” Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc: “Người mặc quần áo màu đen chính là chị tôi, cũng chính là mẹ của Thương Ngôn, người phụ nữ đi cùng chị ấy là mẹ của Lâm Giai Khởi.”
Nhìn tình hình này quả thực cũng có chút giống với suy nghĩ viển vông của Lê Lạc. Tạ Uẩn Ninh dựa lưng vào thành ghế, nhắc nhở một câu: “Người phụ nữ họ Lâm kia không dễ chọc đâu, chúc cô may mắn.”
“A, vậy sao?” Lê Lạc cũng nhìn ra bên ngoài, Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm đã đi vào bên trong. Cảm ơn lời nhắc của Tạ Uẩn Ninh, chỉ là đương nhiên cô cũng hiểu rõ Lâm Hi Âm không dễ chọc chút nào.
Chuẩn bị nghênh chiến, Lê Lạc đứng lên, trước khi đi, cô nhìn Tạ Uẩn Ninh, xác nhận lại lần nữa: “Giáo sư Tạ, nếu như em cần, lát nữa thầy sẽ tới giúp em chứ?”
Cái gì mà giúp hay không! Chị anh có thể làm gì được cô chứ, Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc. Lê Lạc cũng nhìn anh, dường như đối với cô, câu trả lời của anh rất quan trọng.
“Được rồi, đi đi.” Tạ Uẩn Ninh dựa vào ghế, nói: “Hai người họ ngồi gần cửa sổ, ở đây tôi cũng có thể nhìn thấy. Nếu có chuyện gì thì cứ nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua đó.”
“Cám ơn giáo sư.” Lê Lạc nở một nụ cười, chân thành nói lời cảm ơn, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi cũng không quên thanh toán tiền ăn. Hôm nay cô cố ý đưa Tạ Uẩn Ninh tới đây, vì thế cô không nên để anh trả tiền.
Từ nhà hàng tình nhân tới quán cà phê khoảng chừng 50m, ngăn cách ở giữa là một hàng tượng đá. Lê Lạc đeo một cái túi, nhanh chóng đi tới quán cà phê, đẩy cửa đi vào, tầm mắt nhìn khắp xung quanh. Ngay ở phía trước, Lâm Hi Âm ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức khinh miệt nhìn về phía cô.
Thế nào, thấy cô không thuận mắt sao?
Lê Lạc không nhìn Lâm Hi Âm, trực tiếp đi lên phía trước, khẽ nghiêng đầu, cất tiếng chào Tạ Tịnh Di: “Chào chị (*), chị là mẹ của Thương Ngôn sao, tôi là Lê Lạc.”
(*) Lê Lạc cùng vai với Thương Ngôn, lẽ ra nên gọi Tạ Tịnh Di là cô, bác gì đấy, nhưng Lê Lạc cố ý gọi Tạ Tịnh Di là chị, gọi Lâm Hi Âm là dì để trêu tức Lâm Hi Âm.
Không ai nỡ đánh một gương mặt tươi cười.
“Cô... Tốt.” Theo bản năng, Tạ Tịnh Di lịch sự đáp lại, chỉ là nhất thời không nói nên lời. Thứ nhất là vì cô không ngờ ở bên ngoài Lê Lạc lại trẻ đến như vậy, thứ hai là vì nhìn Lê Lạc không những không giống tiểu tam mà lại giống một nữ sinh viên tao nhã, lễ độ hơn. Mà kể ra thì cũng không sai, không phải Hi Âm nói cô là nghiên cứu sinh ở Lan Đại sao? Cô hơi mất bình tĩnh, không ngờ khi đi gặp mặt tiểu tam lại như thế này. Hôm nay cô đã cố ý làm một kiểu tóc mới, thay một bộ đồ mới, chỉ là mặc dù cô chuẩn bị nhiều như vậy nhưng đứng trước mặt người con gái xinh đẹp hoạt bát này lập tức lại có chút tầm thường.
“Xin hỏi chị tìm tôi có chuyện gì vậy?” Lê Lạc hỏi trước, cô cười rất vui vẻ, lại rất thân thiết, sau đó ngồi xuống.
“Lê tiểu thư...” Tạ Tịnh Di mở miệng, chỉ là cô không biết nên bắt đầu như thế nào. Cô không muốn làm to chuyện, nhất là sau khi nhìn bóng lưng con trai trở về trường hôm nay. Cho nên hôm nay cô cảm thấy mình giống như một người vợ cả bất lực, chỉ có thể cầu xin cô gái này rời xa chồng mình. Nhưng Hi Âm một mực khuyên cô không cần im hơi lặng tiếng, Thương Vũ có thể vì loại phụ nữ này mà ly hôn với cô hay sao?
Chỉ là lập trường của mỗi người không giống nhau.
Đứng ở góc độ của Lâm Hi Âm, Lâm Hi Âm thật sự hy vọng Tạ Tịnh Di sẽ dạy dỗ cô gái có gương mặt giống với Lâm Thanh Gia này một trận, là một người từng yêu Thương Vũ, cô cũng tò mò nếu như Tạ Tịnh Di và cô bé này nháo lên, Thương Vũ sẽ làm như thế nào? Xem náo nhiệt thì không ngại làm to chuyện, cho nên từ hôm qua đến giờ, Lâm Hi Âm một mực động viên Tạ Tịnh Di hẹn gặp Lê Lạc.
“Lê tiểu thư, không phải vờ vịt nữa.” Lâm Hi Âm lạnh lùng mở miệng, thay Tạ Tịnh Di chất vấn: “Tại sao Tạ đại tiểu thư hẹn cô tới đây, không phải là cô rất rõ ràng sao?”
“Oh, tôi giả vờ chuyện gì vậy? Dì Lâm.” Lê Lạc trả lời Lâm Hi Âm, cô nở nụ cười: “Còn phải nhờ dì nói rõ rồi.”
“Cô!” Lâm Hi Âm tức giận, lại không dám thể hiện sự tức giận của mình, khóe miệng Lâm Hi Âm giật giật, trực tiếp ném ra hai tấm ảnh. Chứng cớ đặt ngay trước mắt, để xem cô còn dám nói gì nữa.
Chứng cớ được đưa ra. Lê Lạc yên lặng cầm hai tấm ảnh lên, chậm rãi từ từ xem. Bức ảnh đầu tiên chụp vào ngày hôm qua, lúc đó Thương Ngôn đã vào trong xe, cô đứng ở bên ngoài, lão Phùng đang thay cô mở cửa xe. Bức ảnh còn lại thì cô rất quen thuộc, bởi vì đây chính là bức ảnh cô gửi cho Tạ Tịnh Di, vì muốn kích động Tạ Tịnh Di chủ động tìm hiểu nhiều chuyện hơn, cô cố ý chọn bức ảnh không nhìn rõ được mặt Chương Tử Nguyệt, không ngờ lại dẫn tới tình huống này.
Nếu không nhìn kỹ, lại đặt hai tấm hình này ở cùng một chỗ, quả thực là có chút khác nhau nhưng lại giống nhau đến kì diệu. Cho nên Lâm Hi Âm đã coi cô là Chương Tử Nguyệt rồi sao?
Khi mới tới đây Lê Lạc cũng đã đoán được một chút nhưng không chắc chắn lắm, còn đến bây giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu. Tất cả chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ là được rồi, Lê Lạc giơ bức ảnh bên trái lên, mở miệng nói với Tạ Tịnh Di: “Mẹ của Thương Ngôn, người trong tấm ảnh này chính là tôi. Ngày hôm qua tôi và Thương tổng có một cuộc hẹn, tôi và Thương Ngôn cùng đi, Thương Ngôn cũng ngồi trong xe, nếu như chị không tin, chị có thể hỏi anh ta. Về phần tấm ảnh này ——” Lê Lạc giơ bức ảnh bên phải lên: “Rất xin lỗi, tôi cũng không biết người phụ nữ này là ai, bây giờ thì tôi cũng hiểu lý do chị tìm tôi rồi, nhưng mà tôi vẫn phải nói với chị rằng chị hiểu lầm rồi.”
“Ah?” Tạ Tịnh Di hơi ngạc nhiên.
Lâm Hi Âm nắm lấy tay Tạ Tịnh Di, cô không phải Tạ Tịnh Di, đương nhiên sẽ không vì vài ba câu mà tin tưởng Lê Lạc: “Lê tiểu thư, thật buồn cười, cô và Thương tổng có chuyện gì tử tế để nói với nhau mà phải hẹn gặp chứ?”
Lê Lạc mím môi, cầm điện thoại di động lên nói: “Nếu không, để tôi gọi điện thoại cho Thương tổng, nói ông ấy tự mình giải thích với cô là được chứ gì?”
Bên dưới bàn, Tạ Tịnh Di nắm tay Lâm Hi Âm, Lâm Hi Âm cũng nắm lấy tay Tạ Tịnh Di, thật ra thì cô và Tạ Tịnh Di đều giống nhau, đều không hy vọng Thương Vũ biết chuyện này, dừng một chút, cô không nhanh không chậm uy hiếp nói: “Lê tiểu thư, chúng tôi không muốn làm to chuyện, bây giờ cô vẫn còn đang học ở Lan Đại, cô nên biết danh dự đối với một cô gái rất quan trọng, nếu như có người biết được hành động dơ bẩn của cô, chắc cô cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy.”
“Hậu quả gì? Cái gì mà hành động dơ bẩn?” Lê Lạc bình thản mỉm cười, hỏi ngược lại Lâm Hi Âm: “Thì ra là dì Lâm cũng biết danh dự đối với một cô gái là rất quan trọng, vậy mà dì cứ thế vu oan cho tôi, tôi còn tưởng rằng dì không biết đấy?”
Lâm Hi Âm không ngờ Lê Lạc ăn nói khéo léo như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
“Được, nếu Lê tiểu thư không biết bản thân đã làm gì.” Lâm Hi Âm nói thẳng: “Lê tiểu thư, tôi nghe người ta nói cô rất thích khoa trương, ngày nào cũng lái xe thể thao đi khắp nơi. Nhưng mà dùng xe thể thao chồng người khác mua cho, cô không cảm thấy chột dạ sao?” Về chuyện chiếc xe thể thao này, Lâm Hi Âm đã nói với Tạ Tịnh Di nhiều lần, suy nghĩ một chút, chồng mình mua xe cho một cô gái trẻ tuổi cũng có chút khó tiếp nhận. Cho nên
hiện tại, Lâm Hi Âm lại lôi chuyện này ra chất vấn.
Vốn tưởng rằng trước mặt Tạ Tịnh Di, cô gái có dáng vẻ giống Lâm Thanh sẽ có một chút chột dạ.
“Xe thể thao?” Lê Lạc không nhịn được phì cười, lắc đầu một cái nói: “Dạo trước, trên mạng cũng có một người có nickname “Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ” cũng rất quan tâm đến chiếc xe thể thao của tôi, chẳng lẽ người đó chính là dì Lâm sao?”
Lâm Hi Âm không thể tin nổi: “Lê tiểu thư, tôi không biết cô có ý gì.”
Lê Lạc cũng bày tỏ: “Dì Lâm, tôi cũng không hiểu dì quan tâm đến chiếc xe thể thao của tôi là có ý gì. Xe thể thao của tôi đương nhiên là do tôi mua, tôi có tiền thì tôi mua, có vấn đề sao?”
Lâm Hi Âm không nói nữa, lạnh lùng mím môi, bưng tách cà phê lên ưu nhã nhấp một ngụm, bày tỏ mình không thèm cãi nhau với cô. Đối mặt với cô gái này, cô cảm thấy mình nói câu nào cũng ngây thơ.
Lê Lạc cũng không muốn cãi nhau với Lâm Hi Âm. Cô lại cầm hai tấm ảnh lên, đổi giọng nói với Tạ Tịnh Di: “Chị Tạ, chị nhìn kỹ xem, người phụ nữ trong tấm hình này là tôi sao?”
Một là Dì Lâm, một là chị Tạ, Lê Lạc thừa nhận mình có hơi phân biệt đối xử. Vẻ mặt Tạ Tịnh Di vẫn hơi nghi ngờ, cô đành chỉ ra từng điểm có vấn đề trong hình, ví dụ như kiểu tóc của cô và người phụ nữ này, trên cổ tay người phụ nữ này có hình xăm, cô không có. Quan trọng nhất, nếu như những thứ này cũng có thể làm giả hay sửa đổi. Lê Lạc chỉ vào khuyên tai của Chương Tử Nguyệt, sau đó lại vén tóc lên cho Tạ Tịnh Di nhìn: “Chị xem, tôi không có lỗ tai.”
Không có lỗ tai, Lâm Thanh Gia cũng không có lỗ tai. Lâm Hi Âm bị chấn động mạnh, lập tức nhìn về phía đôi tai của Lê Lạc, đôi tai trắng nõn đáng yêu, hình dáng rõ ràng. Cô nhớ Lâm Thanh Gia có một vết bớt trên tai trái, cô đưa mắt nhìn nhưng Lê Lạc đã nhanh chóng thả tóc xuống che đi đôi tai, tỏ thái độ rõ ràng: “Chị Tạ, tôi thấy dì Lâm rất có ác ý với tôi, có thể nói dì ấy ngồi xa tôi một chút không?”
Cái gì? Lâm Hi Âm nổi đóa.
Hóa ra tất cả đều chỉ là hiểu lầm, Tạ Tịnh Di cảm thấy rất xấu hổ, cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến Lâm Hi Âm nữa, thậm chí trong lòng cô còn trách Hi Âm, nếu như không phải là do Hi Âm, cô cũng sẽ không làm ra những chuyện hồ đồ như thế này.
“Chị.” Một giọng nam lạnh nhạt vang lên. Tạ Tịnh Di ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang đứng bên cạnh, lại càng thêm xấu hổ: “Uẩn Ninh, sao cậu lại ở đây?”
Quả thực Tạ Uẩn Ninh cũng không ngờ chị mình lại hiểu nhầm Lê Lạc là người phụ nữ đó. Năm phút trước anh nhận được tin nhắn cầu cứu của Lê Lạc, đợi một lúc vẫn không thấy Lê Lạc nhắn gì thêm nên trực tiếp qua đây.
“Chị, ra ngoài nói chuyện với em một chút.” Tạ Uẩn Ninh nói với Tạ Tịnh Di. Tạ Tịnh Di đỏ mặt, gật đầu, nhét hai tấm ảnh vào trong túi, nói với Lê Lạc một câu xin lỗi, sau đó đi ra ngoài cùng Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, sắc mặt Tạ Uẩn Ninh không tốt lắm, một tay anh che chở Tạ Tịnh Di, trước khi đi, anh quay lại nhìn cô, sau đó nói với cô: “Lát nữa tôi tới đón cô.”
Vâng. Lê Lạc đồng ý. Vừa rồi cô còn tưởng rằng Tạ Uẩn Ninh sẽ đưa Tạ Tịnh Di về luôn, không ngờ anh vẫn sẽ quay lại.
Nếu Tạ Uẩn Ninh sẽ quay lại tìm cô, vậy thì cô cứ tiếp tục ngồi chờ thôi. Lâm Hi Âm vẫn ngồi đối diện cô, cao quý bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống.
Thế nào, vẫn còn muốn ngồi đây ra vẻ với cô sao?
Lê Lạc lười biếng dựa vào ghế sa lon nhìn Lâm Hi Âm. Hôm nay Lâm Hi Âm mặc một bộ váy công sở màu trắng, nhìn cô trẻ hơn những người cùng tuổi rất nhiều, có thể thấy được hơn hai mươi năm nay cô đã sống rất tốt. Mái tóc của cô được uốn xoăn gợn sóng tỉ mỉ, nhìn cô giống như một đóa bách hợp trắng kiều diễm, thướt tha.
Lê Lạc vẫy tay, nói với nhân viên phục vụ: “Một ly Mocha, người phụ nữ này sẽ thanh toán.”
Lâm Hi Âm nhíu mày.
Lê Lạc nhếch môi: “Dì Lâm đã bỏ rất nhiều công sức để “mời” tôi tới đây, chắc không đến nỗi một ly cà phê cũng không mời tôi chứ?”
“Đương nhiên, chỉ là một ly cà phê thôi mà.” Lâm Hi Âm cười cười, giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh, ngạo mạn mở miệng nói câu xin lỗi: “Chúng tôi đã hiểu lầm cô, thật xin lỗi.”
Trong lòng lâm Hi Âm tràn ngập sự khiếp sợ, cô không ngờ ngay cả tính tình của cô gái này cũng giống Lâm Thanh Gia đến thế!
Không sai, Lê Lạc chưa từng có ý định sẽ thay đổi tính cách của mình, bởi vì cô thật sự muốn biết hơn hai mươi năm sau khi tự tay hại chết em gái của mình lại có thể gặp được một người có mặt mũi và tính tình giống hệt cô em gái năm đó, Lâm Hi Âm còn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống của mình nữa hay không?
Kết quả là cô vẫn đánh giá thấp lòng dạ sắt đá của Lâm Hi Âm.
“Dì Lâm.” Lê Lạc khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế sa lon, thở một hơi dài, hỏi thẳng: “Bức ảnh kia là dì thuê người chụp đúng không?”
Lâm Hi Âm không trả lời, cố tình tỏ vẻ không để ý tới cô nữa, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lê Lạc mím môi, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hi Âm nói: “Dì Lâm, tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười. Vì sao dì lại cho rằng tôi sẽ thích Thương tổng? Nói thật cho dì biết, người tôi thích là Thương Ngôn, mục tiêu của tôi cũng là Thương Ngôn, oh, chính là bạn trai của con gái dì đó.”
“Cô!” Lâm Hi Âm trợn tròn mắt, vẻ mặt rất tức giận.
Lê Lạc buông tay, thờ ơ mỉm cười.
“Lê tiểu thư.” Lâm Hi Âm trừng mắt nghiến răng cảnh cáo cô: “Những thứ không thuộc về cô thì ngàn vạn lần đừng có mơ tưởng, nếu không cô sẽ phải trả giá đắt!”
Ha, chị cô còn không thấy sợ, cô lại có thể sợ câu nói này sao? Lê Lạc chớp mắt, thật là buồn cười.
Lâm Hi Âm tức giận rời đi, suýt chút nữa đã va vào nhân viên phục vụ đang bưng cà phê tới. Nhân viên phục vụ vô tội bị Lâm Hi Âm trừng mắt. Lê Lạc nhận lấy cà phê, sau đó mở miệng nói với Lâm Hi Âm: “Dì Lâm, cám ơn tách cà phê của dì.” Ngừng lại một chút, cô không quên nhắc nhở Lâm Hi Âm: “Chỉ là đừng quên trả tiền nhé.”
Lâm Hi Âm rút hai tờ tiền từ trong ví ra, vứt lên mặt bàn.
Cuối cùng Lâm Hi Âm cũng rời đi, Lê Lạc tiếp tục dựa vào ghế sa lon. Mục tiêu của cô sao có thể là Thương Ngôn chứ, không phải Thương Ngôn và Giai Khởi đang muốn đính hôn sao? Cô cũng đang mong chờ bữa tiệc đính hôn của hai người họ đây, bởi vì cô muốn tặng cho Lâm Hi Âm và cô con gái bảo bối của cô ta một bữa tiệc đính hôn vô cùng khó quên.
——
Tạ Uẩn Ninh dẫn chị mình tới một phòng trà yên tĩnh. Tạ Tịnh Di đưa tay che miệng, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Uẩn Ninh...”
Tạ Uẩn Ninh bình tĩnh rút khăn giấy đưa cho Tạ Tịnh Di. Anh nói anh đã biết tất cả mọi chuyện, anh cũng nhấn mạnh: “Người phụ nữ đó thật sự không phải là Lê Lạc.”
Tạ Tịnh Di cúi đầu: “Chị thật là ¬ngốc...”
Đúng là rất ngốc. Tạ Uẩn Ninh nói: “Bây giờ chị định làm thế nào?”
“Uẩn Ninh, anh rể cậu chỉ là nhất thời phạm sai lầm...” Tạ Tịnh Di vẫn cố gắng nói đỡ cho chồng trước mặt em trai: “Chị và anh rể cậu sẽ không ly dị.”
Cho nên, Tạ Uẩn Ninh cũng không cần nói thêm câu tiếp theo. Anh hiểu rất rõ tính cách của chị mình, đây cũng chính là lý do trước kia anh biết chuyện anh rể ngoại tình nhưng không vạch trần. Anh thương chị mình, nhưng cũng giận chị mình không dám đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân, dù vậy anh cũng hiểu, đối với những người khác nhau, cách xử lý của họ với hôn nhân cũng khác nhau.
“Uẩn Ninh, cậu chắc chắn cô gái kia không phải là người phụ nữ đó sao?” Tạ Tịnh Di vẫn hỏi lại.
“Em chắc chắn.” Tạ Uẩn Ninh khẳng định, sau đó anh lại nói tiếp: “Vì thế chị không nên có thành kiến gì với cô ấy, nếu không em sợ sau này sẽ rất khó xử.”
Là sao? Tạ Tịnh Di không hiểu, mờ mịt nhìn em trai mình.
Tạ Uẩn Ninh ho khẽ, chớp mặt vài lần, sau đó thẳng thắn nói: “Bởi vì em yêu cô ấy.”
(Hết chương 27)