“Đúng, tôi thích em, kể từ lúc em muốn tôi dẫn em xuống núi đêm hôm đó.” Tạ Uẩn Ninh nói. Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, vô cùng chắc chắn.
Lê Lạc lập tức bị dọa đến phát hoảng.
Đêm hôm đó, không phải là cô chỉ mượn anh chìa khóa xe thôi sao? Rõ ràng là Tạ Uẩn Ninh chủ động muốn dẫn cô xuống núi mà... Chẳng lẽ là vì chén thuốc cảm kia ư? Lê Lạc chợt nghĩ.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh xác nhận suy đoán của cô: “Đúng, chính là vì cốc thuốc cảm em pha cho tôi.”
Lê Lạc:... Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Nhìn vẻ mặt của Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh không đoán được rốt cuộc Lê Lạc suy nghĩ thế nào về chuyện này. Chẳng qua anh đã quyết tâm làm rõ mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc, cho nên anh cũng không định để lại đường lui. Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, nhấn mạnh một sự thật mà ai cũng biết: “Khi bị cảm, khả năng miễn dịch sẽ giảm xuống.”
Lê Lạc trợn tròn mắt, ý của Tạ Uẩn Ninh là đêm đó cô đã lợi dụng lúc anh bị ốm sao? Lê Lạc nắm tay lại, cô còn tưởng rằng sức miễn dịch của anh rất cao đấy. Nhìn Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc cảm thấy dường như bản thân đã lọt vào trong cái bẫy mà anh giăng ra. Tạ Uẩn Ninh thẳng thắn nói rõ ràng mọi chuyện, một vòng lại một vòng, dáng vẻ lại hết sức nghiêm túc, thật sự khiến cô không biết đâu là thật, đâu là giả.
Người có tật giật mình thường hay suy nghĩ nhiều. Lê Lạc ngẩng đầu lên nói: “Giáo sư, thầy chỉ đùa em thôi đúng không?”
Khóe môi Tạ Uẩn Ninh khẽ nhếch lên, gương mặt cũng thả lỏng hơn, tròng mắt khẽ cong nhìn Lê Lạc: Nhìn anh giống như đang đùa sao?
Không phải là nói đùa sao? Lê Lạc cúi đầu, đôi mắt to tròn không ngừng chớp, trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“... Vậy phải làm sao bây giờ?” Lê Lạc mím môi hỏi. Lúc cô nói cô yêu anh thì anh từ chối cô, hiện tại cô đã chết tâm rồi, Tạ Uẩn Ninh lại bắt đầu yêu cô ư?
Như thế này chẳng phải là đã để vuột mất một mối tình đẹp sao?
Thế nhưng người khác có thể để vuột mất, còn anh nhất định sẽ không để vuột mất cô.
“Đúng vậy, làm thế nào bây giờ?” Tạ Uẩn Ninh hỏi lại Lê Lạc. Nhớ lại lúc cô tỏ tình với anh, một giây trước còn nói muốn theo đuổi anh, một giây sau lại nói muốn truy đuổi bước chân của anh, không có một chút chắc chắn nào. Chẳng qua anh thấy cô chỉ là một cô nhóc ngây thơ nên cũng không làm khó cô. Chỉ có thể nói tình cảm của trẻ con không đáng tin cậy chút nào, nhưng đến cuối cùng anh vẫn động lòng. Trách ai được?
“Chúng ta cứ ăn trước đã.” Tạ Uẩn Ninh nói: “Sau khi ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Không thể nói chuyện xong rồi mới ăn sao... Dưới áp lực lớn như vậy thì ai có thể ăn được chứ, như vậy chẳng phải là rất lãng phí thức ăn sao? Vả lại anh muốn nói chuyện như thế nào đây, vấn đề này có thể giải quyết bằng vài câu nói ư?
“Giáo sư, thầy thật sự thích em à?” Lê Lạc hỏi, trong lòng đã từ từ chấp nhận sự thật. Huống chi không phải là cô không biết, tình cảm và sự kính trọng mà cô dành cho Tạ Uẩn Ninh hoàn toàn là thật lòng. Lê Lạc nhanh chóng gạt bỏ sự hồi hộp, nên nhớ, lúc cô đã trưởng thành Tạ Uẩn Ninh vẫn chỉ là một đứa bé thôi. Không khí trên bàn ăn quá căng thẳng, Lê Lạc buông tay ra, nhoẻn miệng cười: “Giáo sư, chẳng lẽ là vì bức họa kia nên thầy muốn lấy thân báo đáp sao?”
Cô đúng là một tiểu ác ma biết cách trả đũa. Tạ Uẩn Ninh dựa người vào ghế, ánh mắt dừng trên gương mặt Lê Lạc, hỏi lại cô: “Chẳng lẽ không phải là em cố ý dùng bức họa kia để tỏ rõ tâm ý với tôi sao?”
Tạ Uẩn Ninh hỏi ngược lại khiến Lê Lạc không nói nên lời.
Tạ Uẩn Ninh cũng im lặng, cầm dao dĩa lên cắt thịt bò bít tết, chiếc dao màu trắng bạc phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà. Bàn tay anh thon dài, xinh đẹp, lịch sự tao nhã. Sau khi cắt xong, anh đẩy đĩa thịt tới trước mặt cô.
Lê Lạc ngượng ngùng nhận lấy đĩa thịt, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, miếng thịt tươi mới ngọt ngào mọng nước, hương vị rất ngon, đầu cô vẫn cúi xuống như cũ, đưa mắt nhìn khắp bàn ăn: bò bít tết, tôm hùm Austraylia, ốc Hương Hương, còn có một phần bánh ngọt chuẩn bị riêng cho cô...
Trái tim Lê Lạc có chút rạo rực.
Không có chút nguyên tắc nào, cô trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, mở miệng nói: “Giáo sư, thật ra thì em... Bất cứ lúc nào tình cảm của em cũng đều có thể biến trở lại thành tình yêu.”
Cái gì? Tạ Uẩn Ninh lập tức ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt cười tươi của Lê Lạc, trong mắt cô là ba phần dịu dàng, ba phần hoạt bát.
Anh chợt nhớ lại lúc cô thổ lộ với anh, khi đó cô cũng từ theo đuổi anh biến thành truy đuổi bước chân anh, hiện tại tình cảm của cô lại có thể biến thành tình yêu rồi. Nhìn xem, đây chính là kết quả của việc thích một đứa trẻ đó. Một lát sau, anh nhìn Lê Lạc, tiếp tục đặt câu hỏi: “Em muốn thay đổi thế nào? Và bất cứ lúc nào là thế nào, hả?”
Rất tốt, anh vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.
Cái này, Lê Lạc suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Tạ Uẩn Ninh đang ám chỉ chuyện 24 giờ ư? Lông mi khẽ chớp, Lê Lạc đứng lên, một giây kế tiếp, cô nghiêng người tới trước, đặt lên má phải Tạ Uẩn Ninh một nụ hôn.
...
Một nụ hôn bất ngờ khiến anh không kịp đề phòng. Mềm mại, ấm áp, còn mang một chút sền sệt, dính dính, bởi vì rơi xuống cùng nụ hôn của cô còn có cả nước sốt từ thịt bò, vương trên má phải của Tạ Uẩn Ninh.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, thấy Tạ Uẩn Ninh không có bất kỳ phản ứng nào, tròng mắt khẽ nhướng lên: Không phải anh hỏi cô bất cứ lúc nào là thế nào sao?
Tạ Uẩn Ninh: “...”
Tạ Uẩn Ninh thật sự nói không nên lời. Hơn hai mươi năm nay anh chưa từng bị người khác hôn lên mặt như thế này. Cái kiểu hôn như hôn một đứa trẻ con thế này, từ môi Lê Lạc rơi trên gương mặt anh giống như một con bướm đậu khẽ lên gương mặt anh vậy. Anh vẫn không nhúc nhích, giống như là sợ con bướm đang đậu trên mặt sẽ bay đi mất.
Đúng là như vậy, vừa rồi Lê Lạc ăn thịt bò bít tết, dấu vết cô để lại trên gò má của Tạ Uẩn Ninh nhìn giống như một con bướm nhỏ.”Thật xin lỗi.” Lê Lạc đưa khăn giấy qua.
Tạ Uẩn Ninh lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, xoa xoa, anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, ung dung mở miệng nói: “Được rồi... Nếu đã như vậy, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi.”
Dù nói như vậy nhưng trong lòng anh hiểu rõ, vấn đề giữa anh và Lê Lạc thực sự rất lớn.
“Ý thầy là, chúng ta bắt đầu hẹn hò, trở thành người yêu sao?” Lê Lạc hỏi, bên dưới hàng lông mày lá liễu là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, sóng mắt khẽ lưu chuyển, cô nhìn Tạ Uẩn Ninh.
Không sai, rốt cuộc cô cũng hỏi vào trọng tâm vấn đề.
Về phần lúc nào thì chính thức hẹn hò, Tạ Uẩn Ninh cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Anh muốn đợi tới khi kỳ thực tập ở viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài của Lê Lạc kết thúc, anh và cô sẽ xác định mối quan hệ. Nhưng anh nghĩ mình cũng nên hỏi ý kến của cô bạn gái nhỏ: “Em muốn xác định mối quan hệ này sớm một chút sao, hay là tối nay?”
Lê Lạc thoải mái nói: “Em thì không có vấn đề gì, cũng có thể, tất cả đều nghe thầy.”
Lê Lạc rất muốn cười, khóe môi, ánh mắt tất cả đều ánh lên ý cười. Mơ mơ hồ hồ, Tạ Uẩn Ninh cứ thế nói yêu cô. Chỉ là lời thổ lộ của Tạ Uẩn Ninh tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của cô, tâm trạng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Đây chính cảm giác khi yêu sao? Tạ Uẩn Ninh yên lặng một hồi lâu, gật đầu một cái, mở miệng nói: “Vậy thì chờ đến khi kỳ thực tập của em kết thúc, chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.”
Đương nhiên Lê Lạc không có dị nghị gì. Ngay đến cả nguyên tắc cô còn không có, lấy đâu ra dị nghị chứ.
Sau đó, Lê Lạc rất hào hứng với bữa tối này. Lê Lạc rót hai ly rượu, cầm ly rượu lên cụng ly với Tạ Uẩn Ninh, vui vẻ nói: “Giáo sư, hy vọng chúng ta hẹn hò thành công.”
“...” Tạ Uẩn Ninh cầm ly rượu lên, cụng ly với cô. Về phần lời nói của Lê Lạc, anh coi như không nghe thấy gì. Yêu một cô gái nhỏ tuổi, anh phải chấp nhận chuyện này.
Thuận lợi trở thành quan hệ yêu đương nửa hẹn hò. Sau khi ăn tối xong Tạ Uẩn Ninh lái xe đưa Lê Lạc trở về nhà trọ. Ngồi ở ghế lái phụ, Lê Lạc nghĩ đến một chuyện nói: “Giáo sư, cứ đưa em đi đi về về thế này cũng rất phiền cho thầy, chi bằng em chuyển tới chỗ thầy.”
Chuyển qua chỗ anh ư? Tạ Uẩn Ninh giữ tay lái, mắt nhìn về phía trước, quá sớm.
“Không phải em từng nói với thầy rằng em muốn chuyển chỗ ở sao.” Lê Lạc nói, thuận tiện oán trách một câu: “Lần trước em còn nhờ thầy hỏi giúp giá thuê nhà ở chỗ thầy, mà hình như thầy quên rồi.”
Tạ Uẩn Ninh: “... Đúng vậy.” Đúng là anh đã quên, bởi vì ở chỗ anh không có kiểu căn hộ một phòng ngủ một phòng khách.
Rốt cuộc cũng có phản ứng, chuyện này cô từng nhờ Tạ Uẩn Ninh giúp một tay, vậy mà cuối cùng đến một câu trả lời cũng không có. Nhưng mà từ hôm nay cô và anh đã trở thành người yêu rồi, có phải chuyện này có thể trở thành yêu cầu hay không? Vì muốn Tạ Uẩn Ninh giúp cô tìm phòng, Lê Lạc nói thêm mấy câu: “Như vậy ngày ngày chúng ta có thể cùng đi tới sở sinh hóa, sau đó lại cùng trở về, rất thích hợp để bồi dưỡng tình cảm. Hơn nữa, em còn có thể làm điểm tâm cho thầy nữa.”
Cô đang dụ trẻ con sao? Tạ Uẩn Ninh dừng xe ở bên ngoài nhà trọ của Lê Lạc, thật ra thì chỗ ở của hai người cũng không quá xa nhau. Chỉ là lời nói của Lê Lạc dù có chút trẻ con, nhưng cũng là một đề nghị hay. Tạ Uẩn Ninh xoay người, đồng ý: “Em quay đầu lại nói lại yêu cầu đó với tôi lần nữa... Tôi sẽ giúp em tìm.”
Hắc hắc, quả nhiên một khi trở thành người yêu, cách đối xử cũng khác hẳn. “Cám ơn giáo sư.” Lê Lạc nói cám ơn, suy nghĩ một chút, đổi lại cách xưng hô: “... Cám ơn Ninh Ninh.”
Chiếm tiện nghi cũng thật là nhanh... Tạ Uẩn Ninh gật đầu một cái, đưa tay giúp Lê Lạc tháo dây an toàn ra: “Rắc rắc” một tiếng, dây an toàn đã được tháo, anh nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp.”
Lê Lạc mỉm cười: “Ngày mai
gặp.”
Tạ Uẩn Ninh lại tặng thêm một câu: “... Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Lê Lạc xuống xe, bước hai bước, tâm tình vui vẻ giống như đang bay trên mây. Tạ Uẩn Ninh thích cô? Bởi vì một cốc thuốc cảm... Lê Lạc đi tới chỗ thang máy, đúng là khó mà tin nổi… Đêm nay đúng là một đêm đáng nhớ.
Đúng là một đêm khiến cô không thể quên.
Sau khi trở về, Tạ Uẩn Ninh lập tức lên mạng tìm phòng. Anh vốn định giao cho trợ lý làm chuyện này, nhưng nghĩ một lúc vẫn tự mình làm. Nếu không … Bạn gái nhỏ hơn mình nhiều như vậy, tính tình thì trẻ con như vậy, sau này phiền toái chắc chắn không ít.
Tại sao? Tại sao anh lại thích Lê Lạc? Tạ Uẩn Ninh ngồi trong thư phòng, dựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Không phải anh vẫn thích những người con gái độc lập, trường thành sao?
Quên đi, Tạ Uẩn Ninh hướng về phía máy vi tính, xoa xoa trán, tiếp tục tìm phòng.
Bên trong phòng trọ, Lê Lạc cũng lên mạng, gửi đi mấy bức điện tín, toàn bộ đều là địa chỉ IP của nước ngoài.
Ngày hôm sau, Tạ Uẩn Ninh trở về Tạ gia một chuyến. Cha anh tìm anh để bàn bạc về chuyện đính hôn của Thương Ngôn. Cha anh đích thân gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại còn lạnh lùng nhắc nhở anh cháu ngoại anh đã đính hôn trước cả anh rồi. Tạ Uẩn Ninh có chút bất đắc dĩ, chỉ là dù không có cuộc điện thoại này, anh cũng muốn về nhà một chuyến. Thương Vũ và Tạ Tịnh Di cũng trở về Tạ gia để bàn bạc thêm. Còn người sắp đính hôn là Thương Ngôn thì tiếp tục ở lại trường chơi bóng cùng đám bạn không về.
Gần tối, Thương Vũ lái xe tới đến Tạ gia, Tạ Tịnh Di ngồi ở ghế lái phụ. Xe dừng ở bên ngoài sân Tạ gia, còn chưa kịp bước vào bên trong, chú Bách đã chạy tới trước, khoa chân múa tay ra hiệu với anh và Tịnh Di: “Cô gia, đại tiểu thư, rốt cuộc hai người cũng tới, mau vào khuyên nhủ Tạ lão gia đi.”
Khuyên nhủ? Tạ Tịnh Di đứng bên cạnh Thương Vũ, giật mình hỏi: “... Cha tôi làm sao?”
Chuyện này nói như thế nào đây, chú Bách đang vội muốn chết, bắt đầu khoa tay múa chân tiếp. Chú Bách là một người câm, từ khi Tạ Uẩn Ninh ra đời chú liền sống ở Tạ gia, suốt nhiều năm nay chú không cưới vợ, người mà chú thương nhất chính là Tạ Uẩn Ninh.
Không biết vì sao, hôm nay Tạ Uẩn Ninh trở về, vừa với nói vài câu với Tạ lão gia thì Tạ lão gia liền bắt đầu giận dữ. Bình thường mặc dù Tạ lão gia rất quan tâm đến chuyện hôn sự của Uẩn Ninh nhưng cùng lắm cũng chỉ mắng mấy câu, căn bản là sẽ không phát cáu giống như tối nay.
Nhất thời hết cách, chú Bách không thể làm gì khác hơn là đứng chờ ở bên ngoài, mong đại tiểu thư và cô gia có thể khuyên nhủ Tạ lão gia.
Tạ Tịnh Di vội vàng chạy vào, Thương Vũ đi theo phía sau Tạ Tịnh Di, cầm lấy áo khoác từ trong tay vợ bỏ vào trong xe. Kết quả người còn chưa vào tới nhà. Choang một tiếng, cái cốc rơi xuống thảm, nước trong cốc văng ra thấm lên mặt thảm.
Chiếc cốc nhẹ nhàng lăn vài vòng, dừng lại dưới chân Thương Vũ. Thương Vũ khom lưng, nhặt chiếc cốc, đưa cho dì giúp việc ở Tạ gia, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bố vợ và em vợ ở phía đối diện.
Tạ Phồn Hoa giận đến phát điên lên, chỉ vào con gái và con rể nói: “Tạ Uẩn Ninh, có giỏi thì anh lặp lại những lời anh vừa nói với tôi ngay trước mặt chị anh và anh rể anh đi.”
Chuyện này thì có gì mà không thể chứ. Tạ Uẩn Ninh thản nhiên ngồi trên ghế sa lon, quay đầu lại nhìn Thương Vũ và Tạ Tịnh Di, không nhanh không chậm, lặp lại một lần nữa: “Con thích sinh viên của mình, hiện tại con đang theo đuổi cô ấy... Cho nên cha mẹ không cần sắp xếp đối tượng hẹn hò cho con nữa. Cô ấy còn nhỏ tuổi, cho nên con cũng không vội chuyện kết hôn, chờ đến khi thích hợp, con sẽ dẫn cô ấy tới đây gặp cha.”
Nói xong, Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi.
Tạ Phồn Hoa hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy khi Tạ Uẩn Ninh nói từng chữ ra, trái tim ông cũng như thắt lại, ông giận tím mặt: “Vô liêm sỉ, anh còn có đạo đức của người thầy nữa hay không!”
Tạ Uẩn Ninh hơi ngẩng đầu, không có.
Từ đầu tới cuối, Thương Vũ vẫn tiếp tục đứng cách đó không xa, ánh đèn của phòng khách chiếu lên gương mặt anh, rực sáng mà yên lặng.
Tạ gia vốn nổi danh là một gia đình nhân ái, nhân đức, gia huấn của Tạ gia chính là “Hậu đức tái vật, thượng thiện nhược thủy” (*). Bản thân Tạ Phồn Hoa lại càng đạo đức, ông luôn đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng. Ban đầu Tạ Phồn Hoa cũng từng phản đối chuyện Tịnh Di gả cho mình như vậy. Thương Vũ cúi thấp đầu, cảm thấy ngay cả những ngọn đèn ở Tạ gia cũng ánh lên sự quang minh chính đại.
Tâm tình, lại có chút châm chọc không nói nên lời.
(*)“Hậu đức tái vật” (Kinh dịch) nghĩa là lấy đức dày mà bao dung, nâng đỡ vạn vật. Đức dày chính là phúc khí lớn nhất của đời người. Có đức một phần là có phúc một phần, có đức mười phần thì cũng có phúc mười phần. Đức ấy giống như mạch nước ngầm dưới lòng sông, có sức mạnh vô cùng to lớn nhưng trên bề mặt lại không chút gợn sóng. Người cao quý không phải bởi danh phận mà chính bởi đã tôi luyện đức độ khiến cho người ta trong ngoài đều sáng, tinh thần lẫn thể chất đều tỏa ánh hào quang thiện lương. Bởi vậy, người đức dày có thể kết thiện duyên được với nhiều người, qua đó tích tụ được phúc báo, thuận lợi trong mọi chuyện dù là trên đường làm người hay làm việc.
“Thượng thiện nhược thủy” (Lão Tử) nghĩa là người thiện nhất giống như nước. Nước thân thiện lại không tranh giành với vạn vật, nước không chỗ nào không chảy đến nhưng lại hạ mình ở nơi mà tất cả mọi người đều không thích, vì vậy nước gần với Đạo nhất. Người thiện nhất chọn nơi ở thiện nhất, tâm trí luôn trầm tĩnh mà lại thâm sâu khó dò như biển, đối xử chân thành với mọi người, hữu ái và không vụ lợi, lời đã nói ra là sẽ thủ tín, công việc giỏi về xử lý tinh giản, có thể cai trị tốt quốc gia, giải quyết công việc giỏi về phát huy sở trường, hành động giỏi về nắm chắc thời cơ. Người thiện nhất sở tác sở vi đều không hề tranh giành, cho nên chưa từng có mất, cũng sẽ không oán trách người khác.
Trong một căn nhà nhỏ trên vùng núi Cao Lĩnh, Tiểu Thụ đã thu dọn hành lý xong, cô đi sang một gian phòng khác, một gian phòng cũ nát nồng nặc mùi thuốc nhưng lại được dọn dẹp rất chỉnh tề. Bà ngoại cô đang nằm trên giường xem ti vi, thấy cô đi vào, bà tươi cười nhìn cô.
Đưa tay, kêu cô cùng xem phim.
Tiểu Thụ ngồi xuống bên giường bà, nghiêng người để không cản trở tầm nhìn của bà ngoại. Tầm mắt rơi xuống mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng và chậu hoa trên đầu giường của bà ngoại. Những thứ này đều là do Lê Lạc mang tới từ đợt trước. Mặc dù ngày nào cô cũng tưới nước cho chậu hoa hai lần, nhưng không hiểu sao nó vẫn héo rũ. Bỏ thì thương vương thì tội, cô vẫn đặt nó ở đầu giường của bà ngoại.
Vẫn được coi là đẹp.
Tiểu Thụ ngồi ở bên giường bà, nắm lấy tay bà ngoại, cúi đầu nói: “Bà ngoại, mấy ngày nữa con phải đi rồi... Chị Lạc ở thành phố Lan đã tìm cho con một công việc tốt.” Tiểu Thụ nói dối bà vì không muốn bà lo lắng, giống như khi thi tốt nghiệp trung học, cô cũng không nói nhiều với bà, chỉ nói một câu không thi đỗ. Bởi vì người nhà của cô ngoại trừ việc lo lắng cho cô thì cũng không thể làm được gì.
Lúc chia tay, Lê Lạc nói xin lỗi cô, đại khái Lê Lạc cảm thấy mình đã trì hoãn việc nhập học của cô. Nhưng sao cô lại trách Lê Lạc chứ? Nếu như Lê Lạc không nói cho cô biết tất cả, làm sao cô có thể biết nguyên nhân mình không đỗ là do danh sách sinh viên bị thay đổi, nếu như không có Lê Lạc giúp cô trả tiền thuốc thang, làm sao cô còn có ý định sẽ tiếp tục việc học, nếu như không phải là Lê Lạc nói cho cô biết không nên thỏa hiệp với cuộc sống, cô đã sớm từ bỏ ước mơ rồi.
Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lê Lạc, khi đó cô đang làm việc ở một xưởng in ở thành phố Bạch Vân, lúc gần tối, khi cô một mình trở về từ xưởng in thì một chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh cô, một cô gái xinh đẹp đến chói mắt bước từ trong xe xuống, mỉm cười thật tươi nói với cô: “Hi, em là Tiểu Thụ đúng không, chị là Lê Lạc.”
Tiểu Thụ kiên định ngẩng đầu.
Bên tai vang lên câu nói của Lê Lạc: “Vào ngày diễn ra bữa tiệc đính hôn đó, em không cần để ý tới những người khác, em chỉ cần tìm Tạ Phồn Hoa. Trước đây ông ấy từng là cục trưởng cục giáo dục Cao Đẳng của Bộ Giáo Dục, ách, chính là cha của lão sư của chị, là một người đức cao vọng trọng chân chính.”
Nhưng, người đức cao vọng trọng chân chính là Tạ Phồn Hoa sắp bị chính con trai mình làm tức chết rồi.
(Hết chương 34)
P/s: Nghỉ lễ mà không có gấu thì nên làm gì? Ở nhà edit truyện chứ làm gì nữa:)))