"Chỉ có hai người chúng ta, rất vui vẻ sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi Lê Lạc, trong vô thức giọng nói trở nên dịu dàng.
Hắc hắc, Lê Lạc ngồi xếp bằng trên giường lớn của Tạ Uẩn Ninh, cảm thấy khiếu thú mỗi lúc một kiểu. Vừa rồi lúc anh tỉnh dậy xuống lầu ăn sáng còn tỏ ra ghét bỏ hất bàn tay cô đang đặt trên eo anh ra.
Giống như anh coi cô là khối đất dẻo dính người ấy. Rõ ràng là cơn tức giận của anh vẫn chưa nguôi.
Cho nên, bây giờ Tạ Uẩn Ninh đã hết giận rồi sao? Lê Lạc len lén nhìn sắc mặt anh mà lựa lời nói chuyện, mấy ngày nay tâm trạng cô chưa lúc nào vui vẻ, nhẹ nhõm, phấn chấn, vô ưu vô lo, không phải kiêng kị gì. Rốt cuộc, trong biệt thự cũng chỉ còn lại cô và Tạ Uẩn Ninh. Không cần đối mặt với Thương Vũ, cũng không cần đối mặt với bố Tạ mẹ Tạ, bị bọn họ quan sát, tìm hiểu từng ly từng tí.
Chỉ có, cô và tiểu lưu manh Ninh Ninh của cô.
Khóe miệng bầm đen cười toe toét, Lê Lạc hớn hở ra mặt, trả lời Tạ Uẩn Ninh: "Đương nhiên là vui vẻ rồi, bởi vì em chỉ thích ở cùng với giáo sư thôi."
Tạ Uẩn Ninh: "..." Cho nên, anh còn có thể tức giận với cô thế nào đây. Hôm nay vốn muốn nói với cô về chuyện hôm qua, kết quả sáng nay tỉnh dậy lại thấy Lê Lạc rúc trong ngực anh, anh cũng đã không còn tức giận nữa. Hơn nữa, sau khi nghe những suy đoán về chân tướng sự thật của chị anh, anh không những hết giận, còn có một chút thỏa hiệp.
Rốt cuộc, trời âm u mây mưa chuyển thành trời quang, mặt trời lặng lẽ ló rạng từ sau những tầng mây.
Cho nên, khoảng thời gian tốt đẹp này nên dùng để làm việc gì đây? Lê Lạc ngẩng đầu lên, bắt đầu tưởng tượng. Tóm lại cô phải hưởng thụ trọn vẹn hai ngày nghỉ phép này. Đầu óc suy nghĩ thật nhanh, bơi lội? Lặn? Lướt sóng... Ah, thật ra thì hai người cùng nhau lướt sóng trên biển cũng rất thú vị, tâm trạng vui vẻ cứ thế dâng lên trong lòng cô!
"Ngủ." Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc. Cả đêm hôm qua đã không ngủ rồi, không phải là bây giờ nên ngủ bù sao?
Lê Lạc lập tức cúi đầu xuống, qua loa nói: “Được rồi”, sau đó nhắm hai mắt lại, nằm cứng đơ trên giường lớn. Trên đời này còn có chuyện gì khiến cô ghét hơn ngủ không?
Vén chăn lên, Tạ Uẩn Ninh cũng nằm lên giường. Lê Lạc xoay người về phía Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn về phía cô, bình tĩnh hỏi cô: "... Muốn ôm sao?"
Ách, anh muốn đền bù cho chuyện sáng nay anh hất tay cô ra sao? Lê Lạc hớn hở, vậy thì cô sẽ cho Tạ Uẩn Ninh một cơ hội, gật đầu nói: "Muốn."
Một giây sau, cô đã nằm trong lồng ngực của Tạ Uẩn Ninh.
Đây là một cái ôm vừa thân mật nhưng cũng hết sức tự nhiên, giống như tình cảm của hai người thuận theo tự nhiên, phát triển đến giai đoạn ôm nhau vậy. Lê Lạc điều chỉnh tư thế cho thoải mái, ngước mắt hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, chúng ta phải đi ngủ thật sao?" Thời tiết bên ngoài tốt như vậy, biển xanh như vậy, sóng biển khoan khoái như vậy, anh thật sự không muốn ra ngoài chơi cùng cô sao?
"Trước tiên phải ngủ một lát đã, nghe lời." Tạ Uẩn Ninh ra lệnh, sau đó nhắm hai mắt lại làm gương cho cô.
Lê Lạc: "..." cô nhìn xung quanh một hồi, thật không biết phải làm thế nào.
Cô thật sự không ngủ được. Lê Lạc ngồi dậy, nghiêm túc thương lượng với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, nếu không thì thầy cứ ngủ đi, em..." Xuống lầu đi dạo vài bước cũng được.
"Thật sự không ngủ được?" Tạ Uẩn Ninh hỏi Lê Lạc, thật ra thì anh cũng không buồn ngủ. Thấy Lê Lạc gật đầu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ ôm một lát, kìm nén tình cảm trong lòng, anh hỏi: "Miệng còn đau không?"
Lê Lạc ngẩng đầu lên, lắc đầu. Không đau.
"... Có thể chạm vào chứ?" Tạ Uẩn Ninh lại hỏi.
Lê Lạc lắc đầu, đến khi nhận ra ý anh, lại gật đầu hai cái. Ngay sau đó, cô trực tiếp tiến gần hơn, áp môi mình lên môi Tạ Uẩn Ninh, cười hì hì nói: "Chạm như thế này thì không sao."
Câu nói của cô giống như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt tình cảm trong lòng anh. Tạ Uẩn Ninh cố gắng kìm nén, lại kìm nén, anh đè lên người Lê Lạc, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Bởi vì hai người đang nằm trên giường lớn, tất cả động tác đều là thuận theo tự nhiên, giống như đại não đưa nhận định và câu trả lời vậy. Tạ Uẩn Ninh chống trên người Lê Lạc, chạm nhẹ một chút, xâm nhập một chút.
Đây là một nụ hôn dịu dàng.
Cho đến khi thực sự động lòng, không thể không dừng lại, Tạ Uẩn Ninh mới dừng. Lê Lạc được hôn nên rất hài lòng, tỏ ra lười biếng, ôm lấy cổ Tạ Uẩn Ninh, lấy lòng nói: "Nụ hôn của thầy thật kỳ diệu, em vốn không buồn ngủ mà giờ lại thấy buồn ngủ rồi."
Tạ Uẩn Ninh: "..." Là một người đàn ông, anh không cảm thấy đây là một lời khen.
Sau đó lúc hai người cùng ăn trưa, Tạ Uẩn Ninh lại hỏi Lê Lạc về chuyện cô bị đánh một lần nữa. Chị anh đã kể cho anh toàn bộ những chuyện xảy ra vào chiều hôm trước, chị anh đoán chuyện tối hôm qua chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.
Đương nhiên, nguyên nhân xảy ra chuyện cũng là vì có người không nghe lời.
Tạ Uẩn Ninh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, đồng thời hỏi thêm một câu: "Bởi vì sợ nếu làm to chuyện thì ba mẹ tôi sẽ biết cho nên tối qua em mới không nói ra ư?"
Chuyện này… *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don* Lê Lạc cúi đầu. Thành thật mà nói, cô không sợ làm to chuyện, thậm chí cô còn hi vọng bố Tạ mẹ Tạ mau chóng biết được toàn bộ chân tướng. Chỉ là cô đã hứa với chị Tạ, cô không muốn thất hứa. Ban đầu cô gửi ảnh cho Tạ Tịnh Di chính là vì muốn chia rẽ Tạ Tịnh Di và Thương Vũ. Chỉ là cô đã hiểu sai tính cách của Tạ Tịnh Di, cũng không hiểu được tầm quan trọng của việc duy trì mối quan hệ hôn nhân và gia đình đối với một người phụ nữ.
Trước khi trở về nước, cô định sẽ biến Tạ Tịnh Di thành đồng minh của mình. Cô và Tạ Tịnh Di đều bị Thương Vũ lừa gạt, phản bội, chỉ thương Tạ Tịnh Di chẳng hay biết gì... Cuối cùng cô lại phí công vô ích. Cô lựa chọn tôn trọng Tạ Tịnh Di. Bởi vì Tạ Tịnh Di là một cô gái tốt.
Cho nên cô tôn trọng quyết định cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân này của Tạ Tịnh Di.
Lẽ ra một người phụ nữ dịu dàng lương thiện như vậy phải nhận được sự đối xử tốt nhất mới đúng. Thế nhưng những người hiền lành lại thường hay bị bắt nạt. Cho nên, cho dù cô tôn trọng quyết định của Tạ Tịnh Di, cô cũng vẫn tin rằng nếu như một khi mọi chuyện vỡ lở, Tạ Tịnh Di sẽ không thể tiếp tục ở bên Thương Vũ. Bởi vì đối với Thương Vũ mà nói, lợi ích vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất.
Buổi trưa, trên chiếc du thuyền màu trắng, Tạ Tịnh Di ăn trưa cùng người nhà, sau đó đi thẳng từ phòng ăn trong du thuyền lên boong thuyền trên tầng hai hóng mát.
Vừa nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, cô vừa cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Lê Lạc tự nhiên lại bị đánh, người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà dám hung hăng đến thế! Hai tay Tạ Tịnh Di nắm chặt vào lan can du thuyền, mặc cho gió biển thổi tóc cô bay bay. Suốt cả buổi sáng nay, cô đã phải cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không muốn ba mẹ và Thương Ngôn phát hiện ra, cô sợ bọn họ nghi ngờ giữa cô và Thương Vũ có xích mích, lại càng sợ con trai Thương Ngôn khổ sở, bởi vì mục đích của chuyến đi lần này là để Thương Ngôn giải sầu.
Chỉ là cô thật sự không cam lòng, cô có quá nhiều nghi ngờ cần giải đáp. Cô muốn thổ lộ, cô muốn chất vấn. Tại sao ngày đó cô lại gặp người phụ nữ kia ở đảo Thị? Người phụ nữ kia là người đảo Thị hay cũng chỉ là khách du lịch như bọn cô...
Tất cả những chuyện này cô đều không biết. Thật ra thì cô nên sớm ngả bài mới phải. Lê Lạc nói không sai, bất kể cô muốn giải quyết chuyện này như thế nào thì cũng không nên trốn tránh. Tại sao cô có thể hy vọng xa vời rằng Thương Vũ sẽ vì mình mà cắt đứt với người phụ nữ kia chứ. Nếu như cô ngả bài từ sớm, cô cũng sẽ không gặp phải tình cảnh đau khổ, khó xử như hiện tại. Chỉ là cô luôn suy tính quá nhiều, luôn không đành lòng phá hỏng cuộc hôn nhân tốt đẹp suốt hai mươi năm. Sau đó cứ trì hoãn một ngày lại một ngày. Cho dù lần này tới đây gặp phải chuyện không thể nào chịu đựng được như vậy, nhưng cô vẫn phải suy nghĩ cho ba mẹ
và con trai, cô sẽ cố đợi cho đến khi trở về thành phố Lan mới chất vấn Thương Vũ, cho dù cô đau lòng tới phát khóc thì cũng phải chờ chuyến đi này kết thúc.
Gió trên biển thổi mạnh, Tạ Tịnh Di vẫn đứng yên trên boong thuyền. Du thuyền chạy trên mặt biển trải dài mênh mông, vô tận, bọt sóng cuồn cuộn dâng lên làm ướt chân cô, bên tai cô chỉ còn lại những âm thanh trống rỗng: "Rào rào... Rào rào...".
Tiếng giày da gõ lên sàn thuyền vang lên, cho đến khi người kia dừng lại ở phía sau cô.
Tạ Tịnh Di quay đầu, nhìn về phía Thương Vũ, trong nháy mắt, nước mắt cứ thế ướt nhòe trên mặt. Phía dưới boong thuyền, Thương Ngôn đang chụp ảnh cho ông ngoại và bà ngoại, vui vẻ hòa thuận...
Thật mỉa mai làm sao! Ánh mắt của Thương Vũ nói cho cô biết, anh biết, chuyện gì anh cũng đều biết hết! Cố nhịn cơn tức trong lồng ngực xuống, cô nhỏ giọng chất vấn chồng mình: "Người phụ nữ kia, cô ta là người đảo Thị, đúng không?"
Vẻ mặt Thương Vũ không đổi, bình tĩnh thừa nhận. Gió biển thổi vạt áo sơ mi của anh bay phần phật.
Tạ Tịnh Di cúi đầu, gương mặt trắng bệch. Cô đúng là một người phụ nữ ngốc, cho đến tận vừa rồi, cô vẫn còn cầu nguyện rằng Thương Vũ sẽ xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ của cô, nói với cô rằng tất cả đều chỉ là hiểu lầm. Chân tướng đã rõ ràng ở ngay trước mắt cô, nhưng cô vẫn không tin, cô không muốn tin!
Rốt cuộc cũng nhận được một đáp án rõ ràng. Tạ Tịnh Di không nhịn được, lấy tay che mặt, yên lặng rơi lệ, yên lặng khóc lóc, sau đó được Thương Vũ ôm vào lòng. Bên tai là giọng nói đau lòng của Thương Vũ: "Thật xin lỗi, Tịnh Di..."
Thật xin lỗi! Chỉ một câu xin lỗi là có thể xoa dịu sự phẫn nộ và không cam lòng của cô sao, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo, hống hách của người phụ nữ kia và khóe miệng bầm đen của Lê Lạc, cả người cô đã tức đến phát run. Tại sao người phụ nữ kia có thể bắt nạt cô, bắt nạt người nhà của cô chứ!
Cô tức đến không thở nổi, Tạ Tịnh Di hít một hơi dài, gió biển ướt mặn hòa vào trong thân thể. Thương Vũ ngầm thừa nhận càng khiến cho trái tim cô rét lạnh. Nước mắt rơi nhòe trên mặt, cô ngẩng đầu lên, hỏi Thương Vũ một lần nữa: "Tối hôm qua Lê Lạc bị người ta đánh, anh biết không?
Cái gì, Thương Vũ nhíu mày. Rõ ràng, vẻ mặt ngạc nhiên của anh nói cho cô biết, anh không biết.
Quả thực, Thương Vũ cũng không biết. Nếu như bọn họ vẫn đang ở thành phố Lan, có thể anh sẽ biết hành tung của Lê Lạc. Nhưng trong chuyến đi này, những chuyện anh có thể biết không nhiều. Ngày hôm đó anh biết chuyện Lê Lạc tát Tử Nguyệt là vì Tử Nguyệt gọi điện thoại cho anh.
Thương Vũ nghiêm mặt.
Sau đó, Tạ Tịnh Di càng tức giận hơn.
Không có một người phụ nữ nào có thể cho phép tiểu tam ngông cuồng, lại còn ngông cuồng đến mức đánh cả người nhà, bạn bè mình. Thật ra thì Tạ Tịnh Di cũng không biết người đánh Lê Lạc có phải là người phụ nữ kia hay không, nhưng toàn bộ sự tức giận và uất ức mà cô phải chịu đều bắt nguồn từ người phụ nữ đó.
"Thương Vũ, anh phải cho tôi một câu trả lời công bằng!" Tạ Tịnh Di ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Thương Vũ, gầm nhẹ: “Nếu không tôi... sẽ không để yên cho anh!"
Dường như câu nói sau cùng đã rút hết toàn bộ sức lực của Tạ Tịnh Di.
"Mẹ... Ba..." Đột nhiên nghe thấy tiếng Thương Ngôn gọi, Tạ Tịnh Di quay lưng về phía Thương Ngôn, dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch nước mắt, quay người lại nói với con trai: "Thương Ngôn, con đi xuống dưới chơi với ông ngoại và bà ngoại đi. Mẹ nói chuyện với ba một lát."
Thương Ngôn đứng trên cầu thang của du thuyền, sửng sốt một lát, sau đó gật đầu, nói: "Vậy ba mẹ nói chuyện một lát rồi xuống ăn hoa quả nhé, con chờ ba mẹ."
Lời nói của Thương Ngôn suýt chút nữa lại làm Tạ Tịnh Di mất khống chế. Thương Vũ đứng phía sau Tạ Tịnh Di, dùng thân thể cao lớn che đi dáng vẻ Tạ Tịnh Di ôm mặt khóc, nói với con trai: "Thương Ngôn, con đi xuống trước đi."
"Được." Thương Ngôn gật đầu, anh biết mình nên nhanh chóng rời đi, chỉ là đôi chân đột nhiên nặng như chì. Sau đó anh vội vã chạy xuống tầng dưới.
...
Bên ngoài biệt thự có một hồ bơi, Lê Lạc mặc bikini kẻ caro màu hồng, nằm phơi nắng trên chiếc thuyền hơi màu vàng. Sóng gợn lăn tăn trong bể bơi, chiếc thuyền hơi khẽ bập bềnh, Lê Lạc hài lòng uống một ngụm nước trái cây, vô cùng khoan khoái, vô cùng thoải mái.
Mặc dù không thể đi đảo Lãm Nguyệt, không được ngồi trên du thuyền lớn, không được câu cá biển, ngay cả lướt sóng Tạ Uẩn Ninh cũng chê nguy hiểm, không cho cô chơi. Nhưng mà chỉ cần có một cái đầu giàu trí tưởng tượng, cô cũng có thể tự chơi trong bể bơi, bập bềnh bập bềnh!
Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên người cô, mặc dù biết da mình không bắt nắng, Lê Lạc vẫn xoay người lại, để ánh mặt trời chiếu đều một chút.
Đối diện, Tạ Uẩn Ninh ngồi trên ghế dài cạnh bể bơi, lười biếng cầm điện thoại di động, không biết đang chơi cái gì.
Lê Lạc chỉ cảm thấy đáng tiếc, ánh mặt trời rạng rỡ như vậy mà Tạ Uẩn Ninh lại ngồi nghịch điện thoại di động. Ngay cả người không thể rời xa điện thoại như cô còn tạm thời không nghịch điện thoại đấy.
Cài kính râm lên tóc, đẩy thuyền nhỏ về phía bờ, Lê Lạc ngẩng đầu hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thầy không muốn xuống nước sao?"
Xuống nước làm cái gì, chèo thuyền cùng cô à? Tạ Uẩn Ninh ngẩng đầu lên, đặt điện thoại di động xuống, gọi Lê Lạc lên bờ. Màn hình điện thoại di động tự khóa, trong máy là hình ảnh cô mặc bikini chơi trong bể bơi. Vừa rồi anh không nhịn được nên đã chụp trộm cô vài tấm ảnh.
Được rồi. Lê Lạc vô cùng nghe lời lên bờ, đẩy thuyền hơi đi tới thành bể bơi, sau đó sải đôi chân thon dài, đi tới bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, khoác khăn tắm lên, chớp chớp đôi lông mi ướt nhẹp như đang hỏi Tạ Uẩn Ninh. Nói mau, sao tự dưng lại gọi cô đi lên.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô bạn gái nhỏ của mình một chút, đưa tay chạm lên khóe môi bầm đen của Lê Lạc, anh hỏi: "Còn tức không?"
Ý của Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc có thể hiểu. Thành thật mà nói, cô vẫn còn hơi tức. Mặc dù lúc ở quán rượu cô đã đá Kê Tử, lại còn đập bình rượu vào người còn lại, nhưng căn bản là không làm gì được Chương Tử Nguyệt. Mặc dù trước đó cô đã tát Chương Tử Nguyệt một cái, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình bị cái loại phụ nữ kia dạy dỗ là cô lại không thể nào không tức, cho nên sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại khoản nợ này, nhưng cô sẽ đợi đến khi rời khỏi đảo Thị rồi tính.
"Vẫn còn một chút." Lê Lạc trả lời Tạ Uẩn Ninh, đồng thời dùng ngón trỏ và ngón cái ra dấu cho Tạ Uẩn Ninh: “Đại khái là còn chừng này."
"Ừ." Tạ Uẩn Ninh gật đầu, lại đưa tay xoa xoa gương mặt bạn gái lần nữa: “Như vậy, phải làm thế nào em mới hết giận?"
Chuyện này, Lê Lạc khoác khăn tắm, nằm trên ghế dài màu trắng, khoe ra đôi chân trần trắng nõn, nghiêng đầu, nửa thật nửa đùa trả lời anh: "Làm thế nào ư, em phải đập nát quán bar của cô ta thì mới hết giận."
Tạ Uẩn Ninh dừng lại một lát, sau đó gật đầu nói: "Được."
(Hết chương 46)