Thương Ngôn không thể tưởng tượng nổi tại sao cậu lại có thể tuyệt tình như vậy, cứ thế bỏ mặc anh ở ngoài cửa, nửa đêm tới đây lại bị từ chối phũ phàng như vậy, anh tức giận đá vào tường hai phát, cuối cùng nản lòng thoái chí, ấn thang máy rời đi.
Ban đầu lúc anh đến đây, anh còn tưởng rằng cậu rất quan tâm mình... Xuy!
Thương Ngôn rời đi.
Tạ Uẩn Ninh thản nhiên xoay người vào nhà, ánh đèn hắt lên thân người, ngoại hình tuấn nhã anh tuấn. Cho dù chuyện anh muốn làm không trong sáng chút nào, nhưng nhìn anh vẫn thanh cao như trước. Trước cửa nhà tắm có một chiếc dép bị rơi lại, nằm nghiêng trên chiếc thảm màu đen. Tạ Uẩn Ninh khom lưng nhặt chiếc dép lên, đi về phía phòng ngủ, gõ ba lần, mở miệng nói: "Lê Lạc, là anh."
Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
Căn hộ này của Tạ Uẩn Ninh cách âm rất tốt, nếu muốn nghe lén thì đúng là làm chuyện thừa thãi. Bởi vì người Lê Lạc dán lên cửa phòng ngủ mà còn không nghe được Tạ Uẩn Ninh nói gì với người ngoài cửa, cho nên cô cũng không biết vừa rồi là ai tới đây, đã rời đi hay chưa?
Nếu Tạ Uẩn Ninh đã gõ cửa, Lê Lạc liền mở cửa ra. Cô đứng bằng một chân, chân trái không đi dép đặt lên chân phải, dáng vẻ có chút hậm hực nhưng cũng rất ung dung.
Chiếc dép của cô đang nằm trong tay Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh cúi người, đặt chiếc dép bên cạnh chân Lê Lạc, ánh mắt dừng lại trên đôi chân trắng nõn mượt mà của cô một lúc, sau đó giúp cô đi dép vào.
Chuyện cô làm vừa nãy chính là con thỏ ngốc chạy trốn về tổ, động tác nhanh đến mức anh cũng không kịp phản ứng. Nhưng đó là do tối nay hai người phải làm chuyện xấu, đúng không?
"Có thể... Tắm được rồi." Tạ Uẩn Ninh nói, dáng người anh cao lớn, bóng anh hắt lên người Lê Lạc.
Càng ngày càng gần.
Dường như cái bóng cũng có sức nặng, Lê Lạc tránh Tạ Uẩn Ninh, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đã có khăn tắm và bàn chải đánh răng mới. Sau khi Lê Lạc tắm xong, trần truồng đứng trước bệ rửa tay làm bằng đá cẩm thạch đánh răng. Cô lấy tay lau đi vết hơi nước trên gương, người phụ nữ trong gương thân hình trắng nõn thon thả, gầy gò, da thịt hồng hồng vì vừa tắm xong.
Vóc dáng cô không tệ, cô cao 1m68. Thế nhưng người cô vẫn giống như lúc cô 18 tuổi, không đầy đặn lắm, nghĩ một chút, nếu như không phải lúc cô 20 tuổi đã lựa chọn ngủ đông thì có lẽ đã đầy đặn hơn một chút. Cô nhớ ngực mẹ cô cũng khá to, lẽ ra cô phải được di truyền mới phải chứ. Nhưng ngực cô bây giờ không lớn không nhỏ giống như vẫn chưa dậy thì xong vậy, cũng may nhìn vẫn còn đẹp.
Nhũ đầu nho nhỏ, hông hồng giống như bông hoa anh đào đầu hạ.
Lê Lạc chạm nhẹ lên ngực một chút, chẳng có cảm giác gì cả. Không giống với cảm giác mà Tạ Uẩn Ninh mang lại cho cô đêm đó. Đánh răng xong, Lê Lạc soi gương nhếch miệng cười, cứ nghĩ đến chuyện một lát nữa tiểu thịt tươi sẽ phải ăn một bà già quái gở, cô bật cười.
Hắc hắc hi hi...
Mặc lại chiếc áo sơ mi trắng của Tạ Uẩn Ninh lên, Lê Lạc đi ra khỏi phòng tắm. Ý định mơ hồ, mắt không buồn nhìn đường, không cẩn thận liền va phải người. Ngẩng đầu lên, Tạ Uẩn Ninh nắm lấy bả vai cô, nhìn cô một lúc: "Tắm xong rồi?"
Lê Lạc gật đầu.
Sau đó, anh ôm lấy cô, đi về phòng ngủ.
Có người tắm xong vẫn chưa lau khô người, đôi mắt ướt át như nước khiêu khích ánh mắt anh. Tạ Uẩn Ninh cầm lên khăn lên lau giúp Lê Lạc, mắt chạm mắt, trong không khí phảng phất hơi thở động lòng người.
Lòng ngứa ngáy, khó nhịn. Chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng, vuốt ve cô.
Lê Lạc biết ý định của Tạ Uẩn Ninh, cô lùi người về phía sau một chút, hai người môi chạm môi, dây dưa không dứt.
Bàn tay Tạ Uẩn Ninh vuốt ve thân thể cô, cảm giác khác hẳn với lúc cô tự chạm vào chính mình. Dường như Tạ Uẩn Ninh có thể điều khiển được trái tim và nhịp tim của cô vậy. Lê Lạc nằm trên giường lớn, thở hổn hển, cảm thấy hết sức thú vị.
Chỉ là hôn được một lát, Tạ Uẩn Ninh tạm thời dừng lại, mặc dù áo sơ mi của anh gần như đã trượt khỏi người cô, thân thể cô lộ ra trước mắt anh. Lê Lạc nằm ở giữa giường, đỏ mắt chờ mong nhìn Tạ Uẩn Ninh: "Không tiếp tục sao..."
"Anh đi tắm." Tạ Uẩn Ninh nặn ra ba chữ, hai gò má cũng phiếm hồng.
"Uhm." Lê Lạc đáp một tiếng, sau đó xấu hổ xoay người, khép hai chân lại. Áo sơ mi không cẩn thận bị kéo lên, lộ ra cặp mông tròn trịa. Tạ Uẩn Ninh cầm một cái gối lên, đặt lên mông cô, che đi cảnh xuân.
Sau đó mới xoay người, đi vào phòng tắm.
Lê Lạc xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái hố để chui vào, nửa người cô ở mép giường, đầu rủ xuống đất... Có ai có thể cứu vớt bà cô sa ngã này không!
Làm người ấy mà, tận hưởng niềm hạnh phúc trước mắt là rất quan trọng.
Tạ Uẩn Ninh tắm xong quay lại, Lê Lạc đã nằm trong chăn. Tạ Uẩn Ninh đưa cho cô một ly sữa tươi ấm. Thái độ phục vụ này đáng để đánh giá 5 sao!
Lê Lạc dựa vào đầu giường uống nửa ly, mùi sữa ngọt ngào vấn vít trong miệng cô. Cô không uống hết. Tạ Uẩn Ninh đặt ly sữa cô không uống hết sang một bên, ánh mắt rơi xuống khóe miệng cô, không cho cô thời gian phản ứng, cúi đầu hôn cô.
Đầu tiên chỉ là chạm nhẹ.
Lê Lạc nằm xuống giường, Tạ Uẩn Ninh đè lên người cô, đầu lưỡi của anh trượt vào miệng cô, linh hoạt đảo quanh. Miệng hai người đều có mùi sữa, nước bọt quyện vào với nhau, nuốt xuống. Giống như nuốt cả quả táo xuống.
Yêu là một cảm xúc rất kỳ lạ, cô và Tạ Uẩn Ninh đều thích sạch sẽ, nhưng lại đều không ghét làm chuyện này.
Quần áo đã cởi sạch, hoàn toàn loã lồ dưới ánh đèn. Không khí phảng phất như có một dòng nước ấm, an tĩnh, ấm áp, giống như một con sông chảy giữa hai người, bình tĩnh giữ sức.
Tạ Uẩn Ninh tắt đèn trong phòng ngủ.
Miệng tiếp tục dây dưa, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng, từng đợt, từng đợt. Có của cô, cũng có của Tạ Uẩn Ninh. Cô không nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh, nhưng vẫn cảm nhận được nụ hôn của anh và bàn tay đang vuốt ve thân thể cô. Dịu dàng, từ trên xuống dưới. Hơi thở và cơ thể $iend&nL$Qu*d0n đều nóng ran. Suýt chút nữa Lê Lạc đã rên rỉ thành tiếng, rất hưởng thụ, mặc dù có hơi nhột, nhưng cô có thể chịu được, cô cảm thấy mình giống như một nữ vương được tiểu tướng quân Ninh Ninh hầu hạ, cả cơ thể và trái tim đều được thỏa mãn.
Sau đó, bàn tay anh chạm tới nơi riêng tư nhất của cô. Tiến vào từng chút một, tới tận bên trong. Người cô khẽ run lên. Nơi đó bản thân cô cũng hiếm khi chạm tới, bây giờ lại bị Tạ Uẩn Ninh hoàn toàn nắm giữ. Lê Lạc hít một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, căng thẳng đưa tay ôm lấy Tạ Uẩn Ninh.
Tại sao cô lại có thể mất thể diện như vậy...
Aaaa! Tạ Uẩn Ninh vùi đầu xuống cổ cô, giọng đàn ông trầm thấp vang lên ở bên tai. Anh gọi tên cô. Hai tiếng, một tiếng Lê Lạc, một tiếng Tiểu Lạc.
Sau đó, trái tim Lê Lạc mềm nhũn.
Giọng nói dịu dàng của anh giống như xuân dược, tiếng hít thở khêu gợi của anh khiêu khích thân thể cô, khiến cô tràn đầy mong đợi với chuyện tiếp theo. Cô cảm thấy ngón tay anh chậm rãi tiến vào, được một đoạn thì dừng lại.
Tiến vào.
Lại lui ra.
Ngón tay anh cọ xát bên trong cô, cứ như thế vài lần.
Lê Lạc rên rỉ, ôm lấy Tạ Uẩn Ninh, cảm thấy mình dần mất đi cảm giác an toàn, cho nên chỉ có thể ôm lấy Tạ Uẩn Ninh. Cô càng ngày càng mất sức phản kháng, thế nhưng anh lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Anh trở thành vua, là vị vua có thể giữ cô trong tay.
Nhưng cô cũng không so đo, cơ thể thoải mái khiến cô cảm thấy ấm áp dễ chịu, lười biếng. Lê Lạc thông minh lựa chọn hưởng thụ để trái tim và cơ thể đều vui vẻ, còn những thứ khác cô giao lại cho Ninh Ninh.
Cuối cùng, dương vật của anh chạm tới nơi nhạy cảm của cô... Lê Lạc lập tức khẩn trương ôm lấy Tạ Uẩn Ninh, khuôn mặt đỏ bừng, nóng ran.
Tạ Uẩn Ninh nói với cô: Anh muốn tiến vào. Giọng nói căng thẳng mà trầm thấp.
Cô nói: được... Hồi hộp, chờ mong.
—— chờ đợi những đợt sóng ập đến!
Cô nghĩ, hiện tại thư thái như vậy, phía sau nhất định chính là trời cao!
Tạ Uẩn Ninh mạnh mẽ tiến vào.
...
...
...
...
Rất thất vọng!
Quá đau đớn... Lê Lạc hít một hơi dài, cắn răng, chân mày cũng nhíu chặt lại.
Thực sự anh mới vào được một nửa.
Lê Lạc muốn anh ngừng lại, nhưng Tạ Uẩn Ninh vẫn cố chấp, cố gắng tiến vào bên trong. Không giống cô, Tạ Uẩn Ninh vừa thoải mái lại vừa khó chịu, cô có thể cảm nhận được tiếng thở dốc kiềm chế của anh.
Rõ ràng hai người đều thở dốc, nhưng nhịp điệu lại hoàn toàn khác nhau.
Tạ Uẩn Ninh đẩy hai chân cô rộng ra, giao hòa cùng cô. Mà cô, giống như bị xé rách.
Con mẹ nó! Đau! Giống như bị lửa thiêu đốt, Lê Lạc muốn khóc, nhưng cô vẫn cố nhịn. Hơi thở nóng bỏng của Tạ Uẩn Ninh phả lên mặt cô khiến cô không đành lòng từ chối anh, chỉ có thể mặc anh tiếp tục tiến sâu hơn. Cũng bởi vì anh là Tạ Uẩn Ninh, cô mới bằng lòng làm chuyện này cùng anh.
"Lê Lạc... Tiểu Lạc..." Anh gọi cô, giọng nói trầm thấp nhưng rất dịu dàng.
"Giáo sư..." Lê Lạc đáp lời Tạ Uẩn Ninh, yếu ớt lại rối rắm, gần như không phát ra tiếng.
Hai người tiếp xúc thân mật đến như vậy, có thể đừng gọi anh là giáo sư hay không? Tạ Uẩn Ninh hôn lên chân mày Lê Lạc, mở miệng nói: "Gọi tên anh."
"Ninh Ninh..." Lê Lạc thì thào.
Tạ Uẩn Ninh: "Gọi Uẩn Ninh."
Lê Lạc: "Uẩn Ninh..."
Tạ Uẩn Ninh cười một tiếng, thân dưới bắt đầu chuyển động. Lê Lạc chỉ có thể ôm lấy Tạ Uẩn Ninh, bả vai Tạ Uẩn Ninh vừa rộng lại vừa cứng, cũng không đủ mềm.
Cô biết Tạ Uẩn Ninh đã rất dịu dàng, rất chậm rồi, chỉ là cách anh ân ái cũng giống như tính cách của anh vậy, vừa nghiêm túc lại dũng mãnh. Cô không biết, cô bị anh đâm vào bao nhiêu lần.
Cho đến cuối cùng, hai người đều ướt sũng mồ hôi, ôm nhau. Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi. Lê Lạc quay đầu qua, vùi đầu vào lồng ngực Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh đưa tay ôm chặt cô, giống như dùng khuỷu tay che chắn cô.
Trong chớp mắt, đáy lòng ướt át giống như là trên trời trút xuống một trận mưa xuân. Lê Lạc nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Uẩn Ninh, vui vẻ mỉm cười.
Mặc dù đau, nhưng rất đáng.
...
Ngày hôm sau, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Tối hôm qua Lê Lạc ngủ rất ngon, người cô dán lên người Tạ Uẩn Ninh, chân cô còn gác lên người Tạ Uẩn Ninh, cực kỳ hung hăng.
Lê
Lạc muốn dậy, Tạ Uẩn Ninh lại ôm lấy cô nói: "Ngủ thêm một lát nữa."
"Em muốn xem tuyết đã rơi dày thế nào." Cô nói với anh
"Tuyết rơi?" Tạ Uẩn Ninh mở mắt, chỉ là anh không nhìn ra ngoài cửa sổ, mà lại nhìn người trước mặt. Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, bạn gái xinh đẹp như hoa nằm bên cạnh anh. Một buổi sáng tinh mơ, ánh mắt và trái tim đều bị cảnh đẹp này chiếm trọn.
Làm thế nào đây, ánh mắt của anh không thể rời khỏi cô. Tạ Uẩn Ninh ôm lấy Lê Lạc một lần nữa, cơ thể hai người áp sát, bàn tay anh đặt trên eo Lê Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Nhột..." Lê Lạc giãy một chút.
Tạ Uẩn Ninh cười khẽ, anh rất hạnh phúc. Anh có thể cảm nhận được hôm qua là lần đầu tiên của cô, anh cũng vậy... Lần đầu tiên. Tạ Uẩn Ninh nghiêng người, hôn lên má Lê Lạc, dùng phương thức trực tiếp nhất thể hiện tình yêu của mình.
"Còn đau không?" Anh hỏi.
Lê Lạc lắc đầu, hiện tại đã đỡ hơn nhiều so với tối hôm qua. Ngày hôm qua cô đau giống như bị hành hung vậy, suýt chút nữa thì vừa ra trận cô đã muốn rút lui, cũng may cô vẫn nhịn được đến khi kết thúc. Aizz, muốn trách thì trách cô đã mong đợi quá nhiều. Nếu như đoạn trước cô cho Tạ Uẩn Ninh 100 điểm, thì đoạn sau giống như một cái tát vào mặt cô. Không phải là sóng... Mà chính là đất đá trôi. Nhưng cô vẫn khích lệ anh, cô cũng hôn Tạ Uẩn Ninh một cái, khen ngợi anh: "Ninh Ninh rất tốt."
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Anh không thích Lê Lạc gọi anh là Ninh Ninh, cơ thể lại có phản ứng. Cô gắng khống chế thú tính và dục vọng của bản thân, Tạ Uẩn Ninh hít một hơi, ôm Lê Lạc ôm vào trong ngực nói: "Ngày mai, em dọn qua đây ở đi."
Lê Lạc: "..." Chớp mắt, ngay sau đó, cô lắc đầu.
"Vậy thì tuần sau, sau khi kỳ thwucj tập kết thúc." Tạ Uẩn Ninh thỏa hiệp nói, đồng thời tỏ rõ sự quyết tâm: “Không được từ chối anh nữa."
Không, Lê Lạc tiếp tục lắc lắc đầu. Cô không thể sống chung với Tạ Uẩn Ninh.
"Tại sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, anh cố gắng thỏa hiệp: “Chúng ta đã như vậy, đương nhiên chúng ta nên sống chung với nhau."
Cứ ngủ cùng nhau thì phải sống chung sao?
Những lời này giống như là lừa trẻ con vậy. Nhưng cô không phải là trẻ con, mà là một bà dì có nhiều bí mật. Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, viện cớ nói: "Em cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh." Tại sao cô lại nói câu này? Nói một câu em muốn chia tay khó lắm sao? Khó đến vậy sao! Đương nhiên là rất khó...
"Nhưng mà chúng ta đã phát triển." Tạ Uẩn Ninh trả lời, nhấn mạnh với cô: “Đã phát triển rồi."
Lê Lạc trầm mặc, tròng mắt cô khẽ chuyển, nhìn lên trần nhà.
"Có thể nói cho anh biết lý do không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi: “Em đang lo lắng chuyện gì?"
Anh nhìn chăm chăm vào cô, bức bách cô.
Tạ Uẩn Ninh thật sự rất bá đạo, rất khó đối phó. Cô biết mình không nên dây vào anh, không nên ngủ cùng anh. Nhưng làm thế nào bây giờ, cô đã dây vào anh, đã ngủ cùng anh, bây giờ phải trả lại cho anh thế nào? Lê Lạc suy nghĩ mông lung. Suýt chút nữa đã nói hai chữ "Chia tay" ra khỏi miệng... Kết quả là ngậm miệng.
Muốn chia tay, cũng không thể chia tay trên giường!
"Giáo sư, thầy không cảm #B#chDie0??Du@ng thấy sống chung như thế sẽ phá hỏng danh dự của em sao?" Lê Lạc mở miệng nói, nói một câu chẳng hợp với ý tưởng trong đầu cô một chút nào, cho nên giọng nói chẳng có chút sức lực nào.
Thậm chí, còn có chút chột dạ.
Cũng may, đây là một câu nói người thường cũng có thể hiểu. Tạ Uẩn Ninh yên lặng một lúc, đưa ra biện pháp giải quyết: "Vậy thì kết hôn đi."
"..."
Cái gì! Lê Lạc hít một hơi, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô nói: "Đương nhiên cũng có thể đăng ký kết hôn trước, bởi vì em vẫn còn đang đi học."
Lê Lạc: "..." Cô vẫn không thể nói nên lời, cô gắng hít một hơi, hô hấp vẫn vô cùng khó khăn.
Tạ Uẩn Ninh nhéo mũi bạn gái, thông khí giúp cô, nói tiếp: "Những chuyện này anh đều nghĩ kỹ rồi, mặc dù em là nghiên cứu sinh nước ngoài nhưng nếu muốn kết hôn ở Trung Quốc cũng không khó khăn lắm, chỉ cần xin giấy chứng nhận tình trạng hôn nhân ở Đại Sứ Quán cộng thêm với chứng minh tư cách nghiên cứu sinh của em là được rồi, những thứ này anh sẽ lo giúp em."
"Chúng ta đăng ký kết hôn trước, chờ đến khi em học xong thì cử hành hôn lễ, được không?"
"Đương nhiên nếu như em muốn cử hành hôn lễ luôn cũng được..." Tạ Uẩn Ninh nhìn gương mặt ngây ngốc của Lê Lạc, chậm rãi, khoan thai nói tiếp: “Kỳ nghỉ đông này anh cùng em về Mĩ một chuyến, gặp mặt cha mẹ nuôi của em, gặp cả giáo sư Lê đã dạy dỗ em nữa."
Đại não Lê Lạc đã hoàn toàn mất khống chế: "..." Thì ra là sau khi đất đá ngừng trôi, chính là sạt lở núi.
"Đói không?" Tạ Uẩn Ninh khẽ mỉm cười, không để ý đến phản ứng của Lê Lạc, anh mở miệng nói: “Anh đi nấu bữa sáng cho em, em ngủ thêm một lát nữa đi."
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh rời khỏi phòng ngủ.
Vừa rồi Tạ Uẩn Ninh cố tình nói những lời này cho Lê Lạc nghe. Bởi vì anh muốn biết thái độ của Lê Lạc, cũng muốn nhận được một thái độ rõ ràng. Và anh muốn biết, một chút do dự và thấp thỏm trong ánh mắt Lê Lạc là do đâu?
Nhưng kỳ nghỉ đông, anh thật sự muốn cùng cô về Mĩ, xem tình hình bên kia một chút. Đương nhiên nếu Lê Lạc cũng muốn sớm kết hôn cùng anh, anh cũng không để ý, thậm chí còn rất vui lòng. Cô đã lựa chọn yêu đương với một người đàn ông đã đến tuổi kết hôn thì nên gánh chịu hậu quả.
Tạ Uẩn Ninh đi nấu bữa sáng, Lê Lạc từ từ ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, cô ngây người một lát, đến lúc phản ứng kịp, cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại quần áo.
...
Trong phòng học của sở sinh hóa, Lê Lạc và Thương Ngôn đang viết nốt báo cáo thực tập. Ngày hôm qua hai người đều trải qua chuyện lớn, sắc mặt đều có chút u buồn.
Lê Lạc viết báo cáo rất khá, đồng thời cô còn viết thêm một bức thư chia tay.
Tạ Uẩn Ninh nói, chỉ cần cô nói muốn chia tay, anh sẽ đồng ý. Cho nên nếu hôm nay cô đưa bức thư chia tay 1000 chữ và báo cáo thực tập này cho Tạ Uẩn Ninh, anh sẽ phải đồng ý thôi.
Trong bức thư chia tay, cô viết liệt kê toàn bộ nguyên nhân ra, đương nhiên cô phải nhấn mạnh, lặp đi lặp lại mới đủ 1000 chữ, bởi vì lý do mà cô có thể nghĩ ra chỉ là hai người không thích hợp.
Thật là phiền lòng! Đúng là lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì ắt phải chịu hậu quả, Lê Lạc nhìn tuyết rơi ngoài trời, dựa đầu vào thành ghế, vốn dĩ cô không nên yêu.
"Lê Lạc, cuối tuần sẽ có kết quả bài báo cáo, không biết cậu sẽ cho chúng ta bao nhiêu điểm?" Đối diện, Thương Ngôn nói chuyện với cô, có lẽ anh cũng cảm thấy không khí trong phòng không tốt lắm nên mới tìm đề tài để nói chuyện: “Tôi nghĩ điểm của cô sẽ cao hơn tôi."
Dường như anh đã hoàn toàn bị cậu bỏ rơi rồi.
Không, không thể nào. Lê Lạc nhìn bức thư chia tay trong máy tính, xóa toàn bộ, không do dự chút nào. Đồng thời trong lòng còn tự trách mình một câu, cô có thể nghiêm túc một chút hay không, thư chia tay mà còn định đánh máy, chẳng có thành ý chút nào cả.
Dù thế nào cũng nên viết tay!
Gần tối, Lê Lạc mang báo cáo thực tập đến phòng làm việc của Tạ Uẩn Ninh, trong tập báo cáo có kẹp bức thư chia tay cô đã viết xong. Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống, cầm lấy tập báo cáo trong tay cô, tiện tay đặt trên bàn.
"Tuần sau sẽ có điểm." Tạ Uẩn Ninh hỏi cô: “Em có muốn đoán thử không?"
Lê Lạc lắc đầu, cô không dám đoán.
Tạ Uẩn Ninh lại hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Lê Lạc không lên tiếng, một lát sau, cô nói thẳng: “Giáo sư, em về trước đây. Thầy mở báo cáo thực tập của em ra đọc một chút đi, em nghĩ nếu thầy đọc hết tập báo cáo, thầy cũng sẽ không muốn đi ăn cơm cùng em nữa... Giáo sư hẹn gặp lại."
Ninh Ninh hẹn gặp lại.
Nói xong, Lê Lạc chạy khỏi phòng làm việc của Tạ Uẩn Ninh, ra khỏi sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài, sau đó ngồi xe bus qauy về Lan Đại.
Bên ngoài, tuyết trắng bay bay. Lê Lạc lấy tay che mắt, vành mắt đỏ hồng. Bên trong lòng bàn tay đã ươn ướt.
Trong phòng làm việc, Tạ Uẩn Ninh mở báo cáo thực tập của Lê Lạc ra, bên trong có kẹp một tờ giấy. Phía trên là dòng chữ viết tay của Lê Lạc.
“Tạ Uẩn Ninh, chúng ta chia tay thôi.
Em cảm thấy chúng ta không thích hợp.
Em nghiêm túc.”
(Hết chương 55)