"Sao lại khóc?" Anh hỏi cô.
Lê Lạc rút ba tờ khăn giấy ra để lau nước mắt, lại rút thêm ba tờ để lau nước mũi, nhếch nhác, chật vật nhìn Tạ Uẩn Ninh. Sao anh lại tới đây?
Tạ Uẩn Ninh dựa vào bàn mặc kệ cho Lê Lạc tự xử lý, nở một nụ cười lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ là thất tình sao? Bạn học Lê."
Lê Lạc: "..."
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh người nào đó ríu rít đòi chia tay anh sau đó lại ríu rít muốn tái hợp. Đúng là khiến lão già như anh không biết phải làm thế nào mới đúng. Không đợi Lê Lạc trả lời, Tạ Uẩn Ninh cúi đầu, cuối cùng anh nói một câu: "Đứng dậy đi rửa mặt đi, lát nữa còn phải làm thí nghiệm nữa."
Lê Lạc khôi phục tâm trạng: "... Được, giáo sư."
Anh không nói thêm gì cả. Tạ Uẩn Ninh đứng thẳng người, đặt hộp khăn giấy lên bàn của Lê Lạc, trước khi đi lại nhìn về bàn làm việc của Lê Lạc một lần nữa, sau đó trực tiếp rời đi, áo khoác đen lạnh lùng lướt qua góc bàn màu trắng.
Cái trò tuyệt tình tuyệt nghĩa này, cô tưởng anh không biết diễn chắc? Tạ Uẩn Ninh nhét tay vào túi đi ra khỏi phòng. Đang định ấn thang máy lên tầng ba, ai ngờ lại bắt gặp Thương Ngôn. Thương Ngôn chào anh một câu rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Cháu qua đây một chút." Tạ Uẩn Ninh gọi Thương Ngôn lại. Mắt Lê Lạc vẫn còn đỏ, anh không muốn để Thương Ngôn nhìn thấy.
Thương Ngôn quay đầu lại: "Cậu, có chuyện gì sao?"
Tạ Uẩn Ninh: "Cùng đi ăn sáng."
Không phải là cậu muốn lên tầng trên sao? Thương Ngôn ngẩng đầu từ chối: "Cậu, cháu ăn sáng rồi."
Tạ Uẩn Ninh: "Vậy thì đi cùng cậu."
Thương Ngôn: "... Vâng."
Sao tự dưng không gọi Lê Lạc đi cùng mà lại gọi anh... Thương Ngôn đi theo cậu tới nhà ăn của viện nghiên cứu, đúng là kỳ lạ, cậu mà lại thèm để ý đến anh sao. Vốn tưởng rằng trong mắt cậu cả cái viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài này đều trong suốt cơ đấy, chẳng phải là trong mắt cậu chỉ có một mình Lê Lạc sao.
Nội tâm thì nhổ nước bọt, nhưng Thương Ngôn vẫn lo cho bài báo cáo thực tập của mình. Học kỳ này anh và Lê Lạc cùng thực tập ở sở sinh hóa, điểm số của bài báo cáo này cũng chính là thành tích nghiên cứu chuyên nghiệp của anh và Lê Lạc. Thương Ngôn không phải là người quan tâm đến thành tích, nhưng thành tích từ trước đến giờ của anh cũng không hề kém cỏi. Chỉ là học kỳ này anh và Lê Lạc cùng làm thí nghiệm, đương nhiên cũng muốn so cao thấp, cộng thêm người cho điểm lại là cậu anh, nên trong lòng anh lại càng tò mò.
Trong nhà ăn, Thương Ngôn hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Cậu, cháu qua bài khảo sát chứ?"
Tạ Uẩn Ninh: "Qua."
Thương Ngôn lại hỏi: "Lê Lạc thì sao?"
Tạ Uẩn Ninh: "... Cũng vậy. Qua."
Thương Ngôn cười cười, sau đó nói tiếp: "Cháu cảm thấy Lê Lạc thể hiện tốt hơn cháu, có lẽ điểm cũng cao hơn cháu nhỉ."
Tạ Uẩn Ninh không trả lời, nếu như anh không nhận ra nổi loại tiểu xảo lộ liễu như thế này của Thương Ngôn thì anh không phải là Tạ Uẩn Ninh. Anh liếc mắt cảnh cáo Thương Ngôn.
Thương Ngôn tự giác cúi đầu, nhận tội.
Điện thoại di động hiển thị tin nhắn của Lâm Giai Khởi, cô khóc lóc nhắn cho anh rằng có người ác độc gửi cho cô một con rắn. Lúc nhận được tin nhắn của cô, theo thói quen, Thương Ngôn định hỏi thăm một câu, nhưng nhớ ra anh và Giai Khởi đã chia tay, nên lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu Giai Khởi còn có tâm trạng nhắn tin cho anh, vậy thì chắc chắn là không có chuyện gì.
Xóa hết toàn bộ tin nhắn giữa hai người, Thương Ngôn cảm thấy may mắn vì mình không trả lời Giai Khởi, bởi vì Giai Khởi lại nhắn thêm một tin nhắn nữa nói rằng Lê Lạc chính là người gửi. Do dự một lúc lâu, Thương Ngôn vẫn trả lời Lâm Giai Khởi, nhưng chỉ có một câu: "Giai Khởi, sau này những loại chuyện như thế này em cứ nói với bạn trai của em ấy."
Lâm Giai Khởi không trả lời Thương Ngôn, anh trực tiếp nhét điện thoại di động lại vào trong túi, thở ra một hơi.
Quả nhiên là đàn ông cũng có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nhất là những người đàn ông bị tổn thương.
Về chuyện bạn gái cũ và người “mợ” mà anh từng crush, ai quan trọng hơn. Một người không cần anh quan tâm, một người không đến lượt anh quan tâm. Ngay sau khi chia tay, Thương Ngôn đã cảm nhận được làm cẩu độc thân (chó độc thân, cẩu FA) cũng chẳng làm sao cả, rất tự do.
Thương Ngôn quả quyết vô tình như vậy.
Trong phòng, Lâm Giai Khởi nằm trên chiếc giường công chúa màu trắng, suýt chút nữa bi thương đã chảy thành sông. Từ lúc nhận được con rắn chết đến bây giờ, Lâm Giai Khởi được mẹ đón từ trường về, cả người vẫn trong trạng thái rợn tóc gáy. Giống như Lê Lạc vậy, sáng nay cô cũng bị sốt, đang khổ sở vì ốm, cô vẫn nhắn tin cho Thương Ngôn.
Ngày hôm qua lúc cô đăng bài trên weibo, rất nhiều bạn bè đều "quan tâm hỏi thăm" cô mấy câu, chỉ có Thương Ngôn vẫn không có động tĩnh gì giống như anh không nhìn thấy vậy.
Bởi vì Lâm Giai Khởi vẫn nghĩ nhất định là Lê Lạc đã gây ra chuyện này, cô hi vọng mẹ sẽ tra rõ chuyện này cho cô, nhưng mẹ lại cứ khăng khăng là do cư dân mạng làm. Cư dân mạng sao? Vì sao bọn họ vẫn còn nhằm vào cô chứ! Lâm Giai Khởi vừa cảm thấy tổn thương vừa sợ hãi vừa tức giận, cho nên cô mới viết một bài viết chửi rủa trên weibo cho hả giận: "Gửi người ác độc nhất trên thế gian này, cô chẳng khác gì một con chuột trốn chui trốn lủi trong cái cống rãnh âm u thối tha nhất, chúc cô đoạn tử tuyệt tôn (tuyệt tự), sớm chịu báo ứng... Sớm muộn gì cũng có một ngày những hành động ác độc của cô cũng sẽ báo ứng lên chính cô!"
Nhưng hôm nay, sau khi mẹ đọc được liền bắt cô xóa bài viết này.
"Tại sao!" Lâm Giai Khởi cảm thấy uất ức. Cô gặp phải chuyện như vậy mà mẹ của cô lại chẳng có phản ứng gì, ngày hôm qua cũng vô cùng bình tĩnh dẫn cô về nhà.
Đúng là Lâm Hi Âm không bày tỏ cảm xúc gì cả, qua một hồi lâu, cô nhìn con gái Giai Khởi nói: "Giai Khởi, dù là lúc nào mẹ cũng luôn hy vọng con có thể sống dưới ánh mặt trời. Cho nên con cần gì phải dùng những lời này so đo với những người đó. Con là công chúa nhỏ của mẹ, mẹ không thích những lời không hay mà con viết ra, trong lòng mẹ sẽ rất khó chịu."
Hoá ra là như vậy. Lâm Giai Khởi vùi đầu vào trong ngực Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm cũng xoa đầu con gái, tiếp tục dạy dỗ cô: "Giai Khởi, con thử nghĩ mà xem, cứ coi như con tức giận, cũng không cần phải đăng lên weibo chửi rủa người ta như thế... Con đã thấy thiên kim tiểu thư có giáo dưỡng nào nói ra những lời như thế chưa?"
Lâm Giai Khởi mở to mắt, gật đầu một cái.
Lâm Hi Âm: "Hơn nữa con cứ thể hiện tính khí không tốt trên mạng xã hội như thế sẽ chỉ khiến người khác chê cười. Nếu như người kia cũng follow con, nhìn thấy con viết những dòng đó có khi còn cảm thấy rất vui vẻ."
Lâm Hi Am phải dỗ ngon dỗ ngọt hết lời, Lâm Giai Khởi mới nghe lọt tai, nhanh chóng xóa bài viết.
Lâm Hi Âm rời khỏi phòng con gái, ổn định lại tâm trạng, tay chân vẫn rét lạnh như trước. Cô không biết rốt cuộc là Lê Lạc đoán ra người gửi rắn là cô, hay là tra ra được. Có lẽ là khả năng cô ta đoán ra lớn hơn một chút. Giống như cô vẫn đoán dù cô ta không phải Lâm Thanh Gia thì chắc chắn cũng có quan hệ với Lâm Thanh Gia vậy.
Nhưng cô vẫn không đoán được thân phận của cô ta, bởi vì cô không nắm được cái đuôi nào.
Cho nên cô mới tìm người gửi cho Lê tiểu thư một món quà, cô có ý đe dọa, nhưng chủ yếu là vì muốn thăm dò. Đương nhiên là con rắn không có độc, nhưng một con rắn còn sống cũng đủ dọa một cô gái như hoa như ngọc sợ chết khiếp. Vạn vạn không ngờ tới, con rắn lại bị cô ta gửi trả cho Giai Khởi, rõ ràng Lê Lạc đang khiêu khích và đáp trả cô.
Trên đoạn 7 tấc trên thân rắn còn cắm một chiếc dao Thụy Sĩ, mãu chảy đầm đìa trong chiếc hộp giấy nhỏ.
Lê tiểu thư muốn thể hiện điều gì? Đúng là một cô gái không đơn giản... Lâm Hi Âm dựa vào ghế sa lon, sắc mặt hơi trắng, uống một hớp trà an thần. Cách đó không xa chồng cô Phương Tử Văn lại chuẩn bị ra khỏi nhà, Lâm Hi Âm mở miệng hỏi thăm: "Anh đi đâu vậy?"
Phương Tử Văn đứng thẳng người, trả lời vợ mình: "Nói chuyện làm ăn."
Gần đây Phương Tử Văn có chút xuân phong đắc ý (*), dù là tình trường hay là chuyện làm ăn đều rất thuận lợi. Dạo trước công ty bị mất mấy đơn hàng lớn khiến anh vô cùng buồn bực, lo lắng. Nhưng gần đây Ô Tử Yến lại mang về cho anh một đơn hàng lớn từ nước Mỹ. Để thưởng cho Ô Tử Yến, anh nói với cô rằng muốn đầu tư tiền ra nước ngoài, tiếp tục lừa cô rằng muốn chuyển bớt tài sản ra nước ngoài để tiện cho việc ly hôn.
(*) Xuân phong đắc ý: Đây là thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung. Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Dịch nghĩa:
“Đăng khoa hậu
Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết,
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc.
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,
Trong ngày đi xem tất cả cấc vườn hoa trong Trường An.”
Tóm lại, “xuân phong đắc ý” là chỉ sau khi đỗ tiến sĩ, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An, chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.
Nguồn: Trần Mỹ Giống
Cũng may là Ô Tử Yến vẫn tiếp tục bán mạng làm việc cho anh.
Ngày hôm qua, Ô Tử Yến mang đến cho anh sổ sách về đơn hàng mới, đây quả là một đơn hàng lớn. Trước khi đi Phương Tử Văn chợt nhớ đến chuyện con gái muốn mua xe, quay đầu hỏi Lâm Hi Âm: "Con gái đã chọn được xe chưa?"
Xe đã chọn rồi. Nhưng Lâm Hi Âm cũng không hào hứng gì, cô trả lời Phương Tử Văn.
Giai Khởi chọn một chiếc Porsche, giá tiền bảy chữ số. Hai ngày nay Lâm Hi Âm đang rất buồn phiền vì chuyện này. Rốt cuộc người chồng không quan tâm gia đình của cô cũng nhớ ra chuyện mua xe cho con gái... Về chuyện mua xe của Giai Khởi, Lâm Hi Âm cũng hơi do dự không biết nên mua hay không mua, cô biết rõ hiện tại trong nhà còn bao nhiêu tiền, giá chiếc xe này vượt quá xa so với dự tính của cô. Nhưng Giai Khởi đã chia tay với Thương Ngôn, Lâm Hi Âm muốn mua cho con gái một chiếc xe tốt, một mặt là vì cô không muốn để nhà Tạ Tịnh Di coi thường Giai Khởi, mặt khác là vì nếu có một chiếc xe tốt, Giai Khởi sẽ có cơ hội tìm được một nhà chồng tốt hơn hai nhà Tạ Thương.
Cho nên rốt cuộc có nên mua Porsche cho con gái không? Porsche là xe tốt, bản thân cô cũng rất thích. Nhưng hiện tại cô cũng chỉ dám đi chiếc xe Jaguar màu đỏ giá dưới một trăm vạn. Chồng cô làm kinh doanh, thường xuyên phải đi gặp gỡ khách hàng nên bắt buộc phải đi một chiếc xe tốt. Là một chiếc xe giống xe của Thương Vũ.
Một chiếc chiếc Porsche thì cô vẫn mua được, nhưng chỉ sợ chồng cô sẽ không vui... Cho nên sau khi Giai Khởi chọn được xe, nói với cô, Lâm Hi Âm vẫn chưa cho Giai Khởi một câu trả lời chắc chắn. Nhưng không ngờ, người chồng vẫn luôn keo kiệt bủn xỉn của cô lại nói: "Hơn 1 triệu thì hơn một triệu, có gì không thể chứ."
Lâm Hi Âm cười cười, hiếm khi chồng cô lại hào phóng như vậy.
Hôm nay đúng là Phương Tử Văn rất hào phóng, cố nói với con gái đang ở trong phòng ngủ: "Dưới 1 triệu cũng chẳng có xe nào tốt, xe của con gái chúng ta không thể không tốt. Xe giá 1 triệu cũng không phải là không mua nổi, số tiền này, ba cho con."
"Ba, con yêu ba!" Lâm Giai Khởi ở trong phòng ngủ nghe thấy ba nói, đầu hết đau, chạy như bay tới ôm chầm lấy ba mình, hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô không ngờ ba sẽ đồng ý mua cho cô chiếc xe đó.
Đúng là như vậy, từ trước tới nay chi tiêu của Phương Tử Văn không thể so được với vợ mình - vị đại tiểu thư xuất thân giàu có, hôm nay có thể nói ra những lời này đúng là khiến người ta vui mừng. Khi một người đàn ông chi tiền hào phóng, sự cuốn hút cũng tăng lên rất nhiều.
Hôm nay anh còn phải gặp Benson và Thương tổng, Phương Tử Văn không thể đưa con gái đi mua xe, trước khi ra khỏi cửa anh nhìn vào gương sửa lại cổ áo, sau đó mới đi ra khỏi nhà.
Để thay đổi tâm trạng, Lâm Hi Âm đưa con gái Giai Khởi đi mua xe.
Tiền mua xe, nếu Phương Tử Văn đã nói để anh chi, đương nhiên cô sẽ ký dưới tên công ty của Phương Tử Văn. Một mặt tiền mua xe có thể giúp giảm thuế cho công ty (*), mặt khác chiếc xe Porsche sang trọng này còn có thể đưa vào mục tài sản cố định của công ty, sau này cô cũng khỏi phải đóng thuế tài sản. Tiền thuế công ty phải nộp hàng năm nhiều như vậy, có thể giảm chút nào thì giảm chút nấy.
(*) Chi phí thu mua tài sản là khoản chi phí hợp lý được khấu trừ khỏi khoản thu nhập tính thuế thu nhập doanh nghiệp, chi phí tăng thì thuế giảm. Mà công ty lại có thêm tài sản cố định => đẹp bảng cân đối kế toán.
Trong khi nếu mua dưới tư cách cá nhân thì còn phải đóng cả thuế tài sản.
Đương nhiên chuyện lách luật để trốn thuế như vậy là trái với quy định của pháp luật, xe trong nhà sao có thể tính là tài sản cố định của công ty chứ? Nhưng nếu ngay cả chút thủ thuật này cũng không xử lý được, vậy thì Lâm Hi Âm còn cần kế toán làm gì?
...
Lúc Benson gặp Phương Tử Văn, anh lại nhớ đến chuyện Thanh Gia từng nói với anh: Thị trường trong nước và thị trường nước ngoài không giống nhau. Những tập đoàn lớn như AC thì vẫn thực hiện nghĩa vụ thuế đầy đủ, nhưng mấy công ty thương mại nhỏ như của Phương Tử Văn, 99% bút toán thuế đều có vấn đề. Phiếu mua hàng đều ghi không rõ ràng, rồi còn đủ thứ tiền hoa hồng, tiền hối lộ, không thiếu bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Tổng kết lại chính là trộm, trốn, lậu, vô cùng khốn nạn.
Hôm nay trong sân Golf Yên Sơn, ông chủ lớn Thương Vũ cũng ở đây. Benson âm thầm đánh giá sự khác biệt giữa ông chủ lớn Thương Vũ và ông chủ nhỏ Phương Tử Văn, chỉ có thể nói một người có thể leo lên được đến vị trí nào phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Dù là khí thế hay là khả năng giao tiếp, Thương Vũ đều vượt xa Phương Tử Văn. Đương nhiên một người đàn ông có thể có được những gì phụ thuộc chặt chẽ vào tính cách, phẩm chất của người đó.
Benson bắt tay Thương Vũ: "Thương tổng, thật là trùng hợp. Chúng ta lại gặp lại rồi."
"Không trùng hợp." Thương Vũ thẳng thắn trả lời.
Benson nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: "Oh?"
"Bởi vì hôm nay tôi đến đây là để gặp Hứa tiên sinh." Thương Vũ nói. Ánh mặt trời chiếu trên sân cỏ, Thương Vũ mặc một bộ quần áo thoải mái, lịch sự nói: "Lần gặp gỡ trước quá vội vàng, tôi vẫn tiếc vì chưa được nói chuyện với Hứa tiên sinh, vừa khéo, thời tiết hôm nay rất tốt, nên tôi mới nhờ Phương tổng sắp xếp hẹn Hứa tiên sinh, chúng ta có thể vừa chơi golf vừa nói chuyện công việc cùng Hứa tiên sinh."
Thương Vũ nói rõ ràng như vậy, khách khí như vậy. Benson tươi cười: "Thật là vinh hạnh, Thương tổng."
"Không, phải nói là tất cả mọi người đều thích hợp tác cùng người thông minh." Thương Vũ nói đùa, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhận lấy gậy đánh golf, mỉm cười nhìn Phương Tử Văn nói: “Một nhà đầu tư thông minh có thể mang đến cho chúng tôi một khoản lợi nhuận lớn, Hứa tiên sinh lại là một nhà đầu tư ưu tú như vậy... Chúng tôi đều là người kinh doanh, đương nhiên là ở đâu có mùi tiền thì sẽ tìm đến đó thôi."
"Thương tổng thật thẳng thắn, tôi xin tiếp thu." Benson cười sảng lảng: “Quả nhiên là nói chuyện phiếm cùng một ông chủ thông minh, thời tiết cũng tốt hơn hẳn." Nói xong, anh nhìn cây xanh và cỏ quanh sân golf Yên Sơn. Bây giờ đang là mùa đông, nhưng nơi này vẫn giống như một ốc đảo xinh đẹp, đúng là hiếm có khó tìm.
Bên cạnh, nghe ông chủ cũ của mình nói chuyện cùng Benson, Phương Tử Văn cũng hùa vào mấy câu xã giao, tâm trạng tuyệt vời giống như những cây cỏ mềm mại trên sân, vui vẻ, kiêu ngạo.
Không sai, hôm nay anh đã sắp xếp trận đánh golf này. Hai nhà không thể trở thành thông gia, đương nhiên là Phương Tử Văn cũng không vui vẻ gì với Thương Vũ, nhưng là dù là chuyện kinh doanh hay là thân phận, anh vẫn mãi mãi thấp hơn Thương Vũ một bậc. Ngày hôm qua Thương Vũ nhờ anh tạo điều kiện cho anh ta gặp gỡ Benson, đương nhiên Phương Tử Văn cũng vui lòng "giúp một tay", nói không chừng anh còn có thể kiếm được không ít lợi lộc.
Mặt khác, Thương tổng cũng rất coi trọng năng lực của Benson, Phương Tử Văn lại càng yên tâm hơn.
Phương Tử Văn đã quyết định rồi, anh sẽ lợi dụng Ô Tử Yến giúp anh lo xong vụ đầu tư ra nước ngoài này, sau đó anh sẽ sang nước ngoài cùng vợ và con gái, hưởng thụ cuộc sống, và bắt đầu một sự nghiệp tốt hơn. Đến lúc đó toàn bộ khoản đầu tư ở nước ngoài đều là sản nghiệp của anh, đương nhiên khi đó địa vị của anh cũng sẽ lên như nước lên thì thuyền lên.
Đương nhiên, những thứ này đều vẫn chỉ là dự tính.
Ai nói đàn ông trung niên càng ngày càng xuống dốc, không nên đắc ý quá sớm? Đánh golf cả buổi chiều, Phương Tử Văn rất vui vẻ, đến gần tối anh nhận được hóa đơn mua xe Porsche của con gái.
Anh vô cùng tiếc tiền, ngay cả đánh golf cũng toàn đánh lệch ra xa.
Thương Vũ liên tục bật cười, không để tâm chút nào.
Benson cũng bật cười thành tiếng, bổ sung một câu: "Cách đánh golf của Phương tổng thật thú vị."
Phương Tử Văn: "..."
Lâm Giai Khởi mua một chiếc Porsche màu đỏ, trước tiên cô đăng lên weibo ——"Tôi không vui, vì thế mẹ liền dẫn tôi ra ngoài mua xe." Cô đăng kèm một bức ảnh cô ăn mặc xinh đẹp đứng trước chiếc Porsche.
Trong sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài, Lê Lạc cười mỉa. Cô biết rất rõ hiện tại Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn còn bao nhiêu tài sản, hôm nay họ dám vung tiền như rác mua Porsche cho con gái thật đúng là khiến cô bất ngờ. Đương nhiên cũng không phải là quá bất ngờ, nói không chừng khoản tiền mua xe này vẫn là tiền của cô!
Đúng là đau lòng nha, gần đây cô nghèo tới mức không dám ăn nhiều, nhìn Lâm Hi Âm vừa mua xe cho con gái, vừa ăn một bữa thật hoành tráng, cảm xúc trong lòng vừa đau,vừa thoải mái lại có chút thú vị. Benson nói cô phải thắt chặt chi tiêu một thời gian, cô cũng đã lên kế hoạch qua mùa đông.
Hiện tại băng trên mặt hồ đã tan một chút, giữa mùa đông giá rét, cô sẽ chờ để câu một con cá lớn, tha hồ ăn no nê.
Vì phải thắt chặt chi tiêu, hai ngày nay Lê Lạc đều ăn ở nhà ăn. Tạ Uẩn Ninh thì vẫn ra ngoài ăn như trước - một mình.
Ngày hôm sau, Lê Lạc bưng khay cơm tới ngồi cùng với Thương Ngôn và Chu Bắc, Chu Bắc cười hắc hắc hỏi cô: "... Cãi nhau sao?"
Lê Lạc cười khanh khách, khuôn mặt tươi cười, nhưng cô không trả lời.
Gần đây hai người này rất kỳ lạ, Chu Bắc đang nghĩ xem nên hỏi gì thì Tạ Uẩn Ninh đã đi tới. Đã lâu anh không tới nhà ăn, anh bưng khay cơm đi tới bên cạnh Chu Bắc, đối diện Lê Lạc.
Không khí bỗng chốc như ngưng lại.
Lê Lạc ngẩng đầu lên. Tạ Uẩn Ninh đặt khay cơm xuống, nhẹ nhàng nói với người đang ngẩng đầu lên: "Sao vậy, ở đây có người ngồi rồi sao?"
Lê Lạc lắc đầu.
Thương Ngôn cũng lắc đầu.
Chu Bắc cười cười, chỉ vào chỗ ngồi nói: "Đương nhiên là không có ai ngồi rồi, là Tiểu Lạc cố ý giữ chỗ cho tổ trưởng mà."
Lê Lạc chớp mắt: "...".
Tạ Uẩn Ninh: "..." Đương nhiên là anh không tin, nhưng vẫn tiếp nhận những lời Chu Bắc nói, chớp chớp mắt, nói với Lê Lạc một câu: “Cảm ơn."
Ah. Lê Lạc ăn no, thấy Tạ Uẩn Ninh không lấy canh, đứng lên nói: "Giáo sư, em đi lấy canh cho thầy."
"Cảm ơn." Tạ Uẩn Ninh lịch sự nói, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Chu Bắc và Thương Ngôn nhìn nhau, Chu Bắc tinh tường nhận ra lý do. Dù là bạn trai lớn tuổi bạn gái nhỏ tuổi hay ngược lại, hai vợ chồng mà không cãi nhau thì không phải vợ chồng, hóa ra là tổ trưởng cãi nhau với Lê Lạc? Nhìn tình hình này thì có lẽ là cô nhóc ma nữ Lê Lạc chọc giận tổ trưởng của bọn anh rồi. Chu Bắc vô cùng nhiệt tình, lập tức khuyên giải: "Tiểu Lạc còn nhỏ, lão Tạ cũng đừng chấp con bé."
Tạ Uẩn Ninh liếc Chu Bắc một cái, ý bảo Chu Bắc không cần nhiều chuyện.
Chu Bắc: Chẳng lẽ không đơn giản như vậy, chẳng lẽ không phải là cãi nhau một chút sao...
Tạ Uẩn Ninh vẫn không nói gì. Anh biết Lê Lạc nhỏ tuổi, cho nên bất cứ chuyện gì anh cũng đều nhường cô, nhưng ngay cả chuyện chia tay này cũng có thể nhường cô sao? Mơ cũng đẹp lắm!
Chỉ một lát sau, một bát canh xương tràn đầy thành ý được đạt trước mắt Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc đặt bát canh xuống bàn, nói với mọi người một câu: "Em về phòng thí nghiệm trước."
Tạ Uẩn Ninh: "..."
Ngồi ở bàn ăn, canh của Chu Bắc và Thương Ngôn đều là canh trứng rong biển mà phòng ăn phát miễn phí, chỉ có bát canh của Tạ Uẩn Ninh là bát canh xương nấu với ngô (bắp), rõ ràng là do Lê Lạc cố ý mua thêm.
Chậc chậc, bạn gái nhỏ tốt như vậy, lại còn không biết quý trọng. Chu Bắc lắc đầu.
Thương Ngôn cũng nhìn bát canh sườn nấu ngô mà Lê Lạc bưng tới cho cậu, anh bị chói mù mắt chó (*) đến mức ăn không ngon rồi, anh đặt đũa xuống nói: "Cháu cũng ăn no rồi."
(*) Ở Trung Quốc, thanh niên FA vị gọi là cẩu độc thân, chó độc thân. Thanh niên FA nhìn bọn có gấu show ân ái => chói mù mắt chó
Tạ Uẩn Ninh ngẩng đầu lên, cố ý nhắc nhở một câu: "Đã có kết quả bài báo cáo thực tập rồi, có thể tự tra điểm."
"Nhanh như vậy sao?" Thương Ngôn vui vẻ hỏi: “Cậu, cậu cho cháu bao nhiêu điểm thế?"
Tạ Uẩn Ninh: "Tự về xem đi."
"Được." Thương Ngôn lập tức chạy như bay trở về phòng nghiên cứu.
Còn chưa tới một tuần nữa, kỳ thực tập ở sở sinh hóa sẽ kết thúc. Lê Lạc trở lại phòng nghiên cứu tưới nước cho hai bồn cây. Nghĩ đến chuyện đây có thể là lần cuối cùng cô có thể chăm sóc cho chúng, lúc tưới nước xong, cô chụp hai tấm ảnh.
Thương Ngôn trở lại phòng, việc đầu tiên anh làm chính là lên hệ thống tra điểm, đồng thời nói với Lê Lạc: "Lê Lạc, cậu nói có điểm rồi đó."
Lê Lạc quay người lại: "Nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng phải đợi đến tận tuần sau." Thương Ngôn nói, đăng nhập vào hệ thống, tra cứu điểm ——89 điểm. Thang điểm 100, anh được 89, không tồi, có thể lấy được điểm số này từ ông cậu nghiêm khắc của mình, Thương Ngôn đã rất thỏa mãn rồi. Đã biết điểm của mình, Thương Ngôn lại tò mò về điểm của Lê Lạc. Vừa rồi cậu nhắc nhở anh như vậy, chắc chắn là vì muốn anh bảo Lê Lạc tra điểm.
"Lê Lạc, cô tra xem được bao nhiêu điểm." Thương Ngôn nói.
"Ừ." Lê Lạc gật đầu, cũng không phải là cô không dám tra. Nhưng nếu cô trượt thì sao? Dù sao những việc cô làm chính là đùa bỡn tình cảm của giáo sư. Cứ coi như Tạ Uẩn Ninh để cô trượt, cô cũng vẫn phải chấp nhận.
Trước đây khi hai người chưa chia tay, cô cũng từng hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thầy có thiên vị bạn gái mà cho em thêm điểm không?" Tạ Uẩn Ninh đã trả lời cô rằng: "Có, nhưng phải xem biểu hiện của em thế nào đã."
Đúng là một người đàn ông thực tế!
Cho nên điểm bài báo cáo thực tập lần này, nhất định là Tạ Uẩn Ninh sẽ không cộng thêm điểm cho cô. Nhưng như vậy cũng không sao, lý do cô chia tay anh trước khi có điểm cũng là vì không muốn lừa gạt Tạ Uẩn Ninh để lấy điểm.
Hít một hơi, Lê Lạc vẫn lên mạng tra điểm.
Bất kỳ ai cũng đều có lòng hiếu kỳ, cho dù cô nghĩ điểm cô không cao, nhưng cô cũng vẫn tò mò không biết Tạ Uẩn Ninh sẽ cho cô bao nhiêu điểm. Đăng nhập vào hệ thống xong, Lê Lạc nhấp chuột vào nút tra điểm, cô mở to mắt, không thể tin vào điểm số của mình ——
97 điểm!
Cô chớp mắt, xác nhận lại một lần nữa, rốt cuộc là 97, hay là 79?
Đối diện, Thương Ngôn đang muốn hỏi xem Lê Lạc được bao nhiêu điểm thì nhận được điện thoại của mẹ. Vừa nghe điện thoại vừa đồng ý, sau khi cúp điện thoại di động, anh nói với Lê Lạc: "Lê Lạc, mẹ tôi muốn mời cô và cậu tôi tối mai tới nhà tôi ăn một bữa cơm."