Edit: BichDiepDuong -
“Tạ Uẩn Ninh, xin hỏi cậu...” Lê Lạc đọc theo những gì ghi trong tờ giấy.
“Xin hỏi tôi cái gì?” Tạ Uẩn Ninh thong thả vắt chéo chân, vẻ mặt nghiêm túc đợi cô đọc câu hỏi, chỉ là đáy mắt hắn mang ý cười, đôi mắt đen lóe lên một chút uy hiếp.
Lê Lạc cầm tờ giấy, có chút túng. Cô cũng có chút sợ rồi. Quả thật, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ánh mắt mang ý cười của Tạ Uẩn Ninh lướt qua gương mặt cô, tựa như đang hỏi: Câu hỏi tự mình viết mà cũng không đọc nổi sao?
“Giáo sư Tạ, xin hỏi cậu là một... nhân sĩ thuần khiết sao?” Lê Lạc đọc lên. Rõ ràng, câu hỏi bên trong tờ giấy đã bị treo đầu dê bán thịt chó rồi.
“Dĩ nhiên là không. Tôi không chỉ không thuần khiết, mà còn vô cùng tà ác.” Tạ Uẩn Ninh trả lời trong vòng một giây, lưu loát rõ ràng, còn nhanh hơn Lê Lạc đọc câu hỏi.
Ah, thế này là sao đây? Mọi người có chút mơ hồ, ngay sau đó chợt hiểu ra mà cười. Không thể không hâm mộ Tạ Uẩn Ninh đã thu được một cô học trò thông minh lại giỏi đoán ý người khác. Chỉ là có một số người giống như Chu Bắc, càng già càng lão luyện, đã đoán ra được tờ giấy trong tay Lê Lạc viết cái gì, hắn vừa nói vừa cười, đứng lên: “Chỉ là vấn đề này, là ai hỏi vậy? Thế này là không được rồi, lại dám hoài nghi sức quyến rũ của giáo sư Tạ của chúng ta sao.”
Tạ Uẩn Ninh khẽ cười, bày ra dáng vẻ từng trải lõi đời. Hắn ngăn cản Chu Bắc nói: “Hôm nay còn có nhiều người trẻ tuổi, nên giữ chừng mực.”
Sau đó, hắn nhìn Lê Lạc.
Thật ra thì Lê Lạc chỉ là tò mò nên mới viết câu hỏi này xuống, cô tò mò không biết người đàn ông phiền toái như Tạ Uẩn Ninh đã từng có bạn gái chưa, nhân tiện mượn miệng lưỡi người khác để chế nhạo Tạ Uẩn Ninh.
Đáp trả lại sự chế nhạo của Tạ Uẩn Ninh trong khoảng thời gian cô ở sở nghiên cứu tế bào sinh hóa.
Nhưng cuối cùng lại không chịu được áp lực, cô đành thay đổi nội dung tờ giấy, cũng may, sư thúc khen cô là một học trò tốt, biết sắp xếp giải vây cho sư phụ. Lê Lạc đáp lại mọi người bằng một nụ cười vừa khiêm tốn vừa ngượng ngùng, sau đó giơ tay lên, vén mái tóc ngắn qua tai.
Đột nhiên, tay trái của cô bị người ta nắm lấy.
Bàn tay dịu dàng mà có lực bắt được tay trái của cô, tách bàn tay đang nắm chặt thành quyền của cô ra, sau đó không chút lưu tình lấy đi tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay cô.
Mọi người vẫn tiếp tục chơi trò chơi, không hề phát hiện tờ giấy nhỏ trong tay cô đã bị lấy đi.
Quả thực là một vụ cướp đoạt lặng lẽ.
Lê Lạc buông lỏng ngón tay một chút. Tờ giấy nhỏ không còn, nhưng lòng bàn tay lại có thêm một phần ấm áp, là nhiệt độ bàn tay Tạ Uẩn Ninh lưu lại. Hắn muốn xem tờ giấy đó thì mượn xem là được rồi, dùng lực lớn như thế làm cái gì!
Dù sao nét chữ trên tờ giấy, cô đã bắt chước nét chữ của Thương Ngôn. Lê Lạc khẽ thở một hơi, nắm chặt hai tay, sau đó bình bình thản thản đứng lên nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Lê Lạc rời khỏi phòng trò chơi, bên ngoài sáng chói chói mắt, sáu ngọn đèn lớn cùng nhau chiếu xuống, có chút khiến người ta choáng váng. Cô đi qua hành lang, vô tình chạm mặt nhân viên phục vụ, cô ta hỏi cô vẫn ổn chứ.
“Tôi khỏe.” Lê Lạc trả lời.
Nơi này đã từng là nhà của cô, nhưng hiện tại cô là khách. Lê Lạc bất đắc dĩ nghĩ, thế sự vẫn biến hóa khôi hài như vậy. Cô cho tay vào túi, từ lầu hai đi dạo lên lầu ba. Không biết ngôi biệt thự này đã trùng tu bao nhiêu lần, nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi, Lê Lạc không tìm thấy một chút quen thuộc nào ở nơi đây.
Cũng phải thôi, đã hai mươi ba năm trôi qua, con gái của Lâm Hi Âm và con trai của Thương Vũ cũng đã ở bên nhau, không phải sao? Lê Lạc vốn cho rằng Thương Vũ sẽ lấy Lâm Hi Âm, dù sao trước đây Lâm Hi Âm vì Thương Vũ mà bán đứng cả cha mẹ đã dưỡng dục cô ta. Cô ta si tình như vậy, nhưng Thương Vũ vẫn phụ cô ta, suy nghĩ một chút, cô thấy đáng tiếc thay cho Lâm Hi Âm.
Chỉ là, không phải con gái của Lâm Hi Âm, Lâm Giai Khởi đã theo đuổi được Thương Ngôn rồi hả? Chuyện này đối với Lâm Hi Âm mà nói cũng là một loại hạnh phúc. Cô ta không gả được cho người đàn ông cô ta yêu, vậy thì để con gái của mình gả cho con trai của người đàn ông cô ta yêu mến.
Chấp niệm này của cô ta, Lê Lạc thật muốn vỗ tay tán thưởng. Chỉ là, Lâm Hi Âm không có một chút xíu áy náy nào sao? Có một số việc, cô vốn tưởng rằng hàng đêm Lâm Hi Âm sẽ gặp ác mộng, nhưng sự thật thì Lâm Hi Âm vẫn như cũ, cao quý, ưu nhã, nổi tiếng.
Cô ta vẫn lấy họ Lâm như trước, con gái cô cũng mang họ Lâm, danh chính ngôn thuận trở thành đại tiểu thư Lâm gia.
Đột nhiên Lê Lạc cảm thấy rất khổ sở, đó là một loại cảm xúc bị áp chế đã lâu, giống như dây mây hung hăng trói chặt lấy cô. Đau lòng nhất chính là cha mẹ cô, hơn hai mươi năm nuôi dưỡng không đổi được lấy một tia ân tình, ngược lại lại đổi lấy những chỉ trích và oán hận của Lâm Hi Âm, giống như là mối hận cũ dù chạy cũng không thoát.
Có lẽ, cha mẹ không nên sinh ra mình.
Cha mẹ của cô nhận nuôi Lâm Hi Âm trước, sau này mới sinh ra cô, nào có thể đoán được số phận an bài cô và Lâm Hi Âm xung khắc giống như nước với lửa.
Ban đầu chỉ là trẻ nhỏ cãi nhau, Lâm Hi Âm không phải quả hồng mềm, cô cũng không chịu nhường nhịn, giữa bọn họ vốn chỉ là một chút chuyện nhỏ. Chỉ là cuối cùng Lâm Hi Âm lòng đầy căm phẫn, chỉ trích người Lâm gia nợ nàng, thật khiến người ta đau thấu tâm can.
Nếu như mẹ đẻ của Lâm Hi Âm không tìm đến, sẽ không có ai biết Lâm Hi Âm là con nuôi. Cô cũng sẽ không biết.
Trước khi Lê Lạc trở về nước đã tới giáo đường ngồi một ngày, cô không tin thần, chỉ cảm thấy tiếng chuông ở giáo đường rất êm tai, vang xa. Cô ngồi cạnh một bà lão ngoại quốc dịu dàng, cô nói mình trở về nước tìm kẻ thù tính sổ, trước khi về muốn tới chào hỏi thần linh một tiếng.
Bà lão khuyên cô: “Cô bé à, buông bỏ thù hận con mới có thể vui vẻ được. Có lúc con phải lựa chọn quên đi.”
Xin lỗi, nhưng cô không thể tán thành lời nói như vậy. Thù hận không phải là để buông xuống, hận so yêu càng khó quên hơn. Đây là đạo lý cô ngẫm ra sau hai mươi năm “ngủ say”. Cô cảm thấy phải tính toán rõ ràng mọi chuyện với Lâm Hi Âm, cô mới có thể vui vẻ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình.
Buông bỏ, chỉ là cách thỏa hiệp bất đắc dĩ.
Không phải cô không muốn bắt đầu cuộc sống mới, chỉ là cô muốn nhìn thấy Lâm Hi Âm sống không tốt. Dù sao từ đầu đến cuối cha mẹ của cô đều nói với cô thiện hữu thiện báo, nhưng cô còn chưa nhìn thấy Lâm Hi Âm gặp báo ứng thì làm sao cô có thể từ bỏ ý định trả thù đây.
Chỉ là có đôi khi cái thế giới này không công bằng chút nào, người xấu phóng hạ đồ đao lập địa thành phật (*), người tốt thì phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể tu thành chính quả. Cho nên tại sao cô phải làm người tốt chứ?
(*) “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật” có
nghĩa là buông dao đồ tể thì lập tức thành Phật.
Sau đó cô sẽ chịu báo ứng sao? Lê Lạc tự hỏi.
Không sao, chỉ cần cuối cùng cô có thể trở về bên cạnh cha mẹ cô là được rồi. Đây cũng là một điều thỉnh cầu của cô với thần linh. Dù sao cũng đã như vậy rồi. Một hồi sống chết, dù sao cô cũng dũng cảm hơn người bình thường một chút.
Trên nóc lầu ba có một mái vòm pha lê, ngẩng đầu lên là có thể ngắm được cả bầu trời đêm. Không khí ở thành phố Lan thật tốt, so với trước kia ánh sao cũng sáng ngời hơn nhiều. Lê Lạc lấy điện thoại di động ra, định chụp một tấm hình lưu niệm. Mái vòm pha lê này là nơi duy nhất còn giống với ký ức của cô, chỉ là trong trí nhớ, mái vòm này không lớn như vậy, chỉ to bằng một cánh cửa sổ.
“Lê Lạc, thì ra là cô ở đây.” Lâm Giai Khởi vịn lan can đi tới: “Hại tôi tìm cô mệt muốn chết.”
“Cô tìm tôi?” Lê Lạc đặt điện thoại di động xuống, thân thể nhẹ nhàng dựa vào hướng có gió thổi qua, nghiêng đầu xuống hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bọn họ càng ngày càng nhàm chán, rất nhạt nhẽo.” Lâm Giai Khởi buông bàn tay đang vịn lan can xuống, đôi mắt to khả ái khẽ chớp. Đôi mắt của Lâm Giai Khởi cực kỳ giống Lâm Hi Âm, khi còn bé hai chị em cô thường bị người ta so sánh. Cô da trắng, Lâm Hi Âm mắt to, hai chị em Lâm gia luôn khiến người ta hâm mộ như vậy.
Đôi mắt của Lê Lạc không to như Lâm Hi Âm và Lâm Giai Khởi, gương mặt cô thuộc kiểu cổ điển kín đáo, lông mi dài, mắt đen, mỗi lần sóng mắt lưu chuyển, phong tình, đẹp không nói nên lời. Lâm Giai Khởi còn khá trẻ, tính cách cũng trẻ con, tuy nhiên so với những người bạn cùng lứa tuổi thì khí thế của cô vẫn cao hơn. Thế nhưng mỗi lần ở chung một chỗ cùng với Lê Lạc, Lâm Giai Khởi lại có cảm giác mình bị khí thế của cô áp chế, đây là một cảm giác không dễ chịu chút nào, suy nghĩ nguyên nhân một chút, chỉ có chiều cao là có thể chấp nhận. Vóc dáng Lâm Giai Khởi không cao, chỉ có một mét sáu, Lê Lạc ước chừng cao hơn cô nửa cái đầu...
Tầm mắt Lâm Giai Khởi rơi vào chiếc điện thoại Lê Lạc đang cầm trong tay, tỏ vẻ hỏi thăm: “Lê Lạc, cô muốn chụp hình sao, có cần tôi giúp một tay không?”
“Tôi cũng đang cần.” Lê Lạc ngẩn người, đưa điện thoại di động cho Lâm Giai Khởi, nói: “Cám ơn.”
Có cô gái nào ra ngoài chơi mà không chụp hình chứ, Lê Lạc và Lâm Giai Khởi cùng chụp chung mấy tấm.
Hai cô gái trong hình, một người ngọt ngào đáng yêu, một người lạnh nhạt, hờ hững. Dưới lầu hai, Thương Ngôn là người bấm like đầu tiên cho những bức hình của bạn gái. Hôm nay Lâm Giai Khởi lại đăng những tấm ảnh lên, cô liên tục đăng những bức hình của mình và Lê Lạc chụp chung lên, vì thế không có ai hoài nghi chuyện cô và Lê Lạc vô cùng thân thiết. Từ nhỏ Lâm Giai Khởi đã học ở trường quốc tế, bạn bè của cô trừ Thương Ngôn ra cũng đều là những người không thiếu tiền, một vài vị bạn học nam còn là công tử nổi danh ở thành phố Lan.
Lâm Giai Khởi vừa mới đăng ảnh lên, một bạn học nam đã chân chó bình luận nhờ cô giới thiệu.
Ngay sau đó, lại một bạn nam khác bình luận.
Hai người đùa giỡn, bắt đầu cạnh tranh giới thiệu điều kiện, đã đấu giá đến một chiếc túi xách nữ mới nhất.
Lâm Giai Khởi cúi đầu nhắn lại: “Cút xa một chút, bản tiểu thư còn lâu mới thiếu chút tiền này.”
“Vậy thì, người bạn nhỏ đáng yêu nhất, xinh đẹp, khí phách nhất của tôi, có thể làm người tốt thành toàn cho sự ái mộ của tôi hay không?”
Đúng là lời nói nho nhã lại càng làm người ta muốn nôn mửa.
Chỉ là Lâm Giai Khởi cũng muốn làm người tốt, cô làm bộ vô tình hỏi Lê Lạc: “Lê Lạc, cô đã có bạn trai chưa?”
“Bạn trai?” Lê Lạc chần chừ một chút, tỏ vẻ không hiểu nói: “Trước kia từng có một người, nhưng đã chia tay rồi. Có chuyện gì sao?”
“Không có gì...” Lâm Giai Khởi kéo cánh tay Lê Lạc, thân thiết hỏi: “Có cần tôi giới thiệu cho cô một người hay không?”
Ha ha ha. Lê Lạc tựa vào cửa sổ, khóe môi cong lên. Gió đêm từ bên ngoài thổi mái tóc ngắn của cô bay bay, cô không cự tuyệt Lâm Giai Khởi, thậm chí còn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Có thể, cô có người thích hợp sao?”
Lâm Giai Khởi bảo đảm gật đầu: “Bạn học của tôi đều rất giàu có, cũng rất đẹp trai, cô thích kiểu người như thế nào?”
Lê Lạc suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói điều kiện: “Người tôi muốn phải đẹp trai, còn phải có tiền, còn phải thông minh, dù thế nào cũng phải không thua kém Thương Ngôn nhà cô.”
Nghe xong yêu cầu của Lê Lạc, Lâm Giai Khởi nghẹn lời mất một lúc, sau đó vỗ cánh tay Lê Lạc: “Lê Lạc, cô lại chê cười tôi rồi.”
Lê Lạc chỉ cười cười, sau đó nói với Lâm Giai Khởi: “Chúng ta xuống lầu đi, nói không chừng bây giờ đang có chuyện hay để xem đó.”
Đám người dưới lầu kia đã có trò vui mới, chỉ là Lê Lạc không ngờ còn có một tờ giấy nhỏ đang chờ cô. Bởi vì vừa nãy cô không có ở đây, Chu Bắc đã giữ lại tờ giấy chờ cô trở lại trả lời.
Lê Lạc trở lại, ngồi xuống bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, chỗ ngồi của cô có một chiếc áo khoác âu phục, cô rất tự nhiên cầm lên. Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, Lê Lạc trả lại áo khoác cho Tạ Uẩn Ninh, sau đó chờ đợi câu hỏi của Chu Bắc.
Chu Bắc hắng giọng hỏi: “Lê Lạc, cô có thể nói một chút về mối tình đầu của cô không?”
Người nào đã hỏi câu này vậy? Không lẽ là Lâm Giai Khởi sao?
Lê Lạc cầm ly nước của mình lên, suy nghĩ một chút, trả lời: “Quả thực là bi thảm. Là bất hạnh trong vạn hạnh, đã sớm chia tay rồi.”
Rốt cuộc là cuối cùng mọi người đều biết hiện tại cô không có bạn trai. Trừ Lâm Giai Khởi ra, tất cả mọi người ở đây đều muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Một tuần lễ sau đó, Lê Lạc phải gặp năm người đàn ông ưu tú.
Ngày thứ hai, Lê Lạc đi tới sở sinh hóa tế bào, viết thời gian, địa điểm gặp mặt những người đàn ông này lên một tờ giấy, dán vào cuốn sổ tay, cơi như đó là nhiệm vụ cần hoàn thành.
Cô định sẽ gặp mặt một lần, nói chuyện vài câu. Tránh bỏ sót sẽ ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa cô và người giới thiệu cho cô.
Đầu năm nay, quan trọng nhất là cái gì, chính là uy tín.