*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
"..."
Trong xe thể thao không khí như ngưng kết lại. Sự ngưng kết còn có cả đầu óc của Thương Ngôn.
"Cô là dì Thanh Gia sao?" Thương Ngôn hỏi, không hiểu thế nào.
"Ừ!" Lê Lạc trịnh trọng gật đầu, bất quá lần đầu tiên bị người khác gọi là dì, trên lý trí thì cô có thể chấp nhận được. Nhưng trên phương diện tình cảm thì vẫn còn có chút bài xích. Lê Lạc nói với Thương Ngôn, "Thương Ngôn, cậu có thể không cần gọi tôi là dì đâu, dù sao thoạt nhìn tôi cũng không già mà." Đúng không.
"Hả?" Chớp chớp mắt, Thương Ngôn lại nhìn nhìn sang gương mặt xinh đẹp tuổi trẻ của Lê Lạc. Anh có một loại cảm giác giống như bị vũ nhục chỉ số thông minh thật sâu: "Lê Lạc, cô coi tôi như một đứa trẻ nhỏ để lừa gạt sao?" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Thương Ngôn hỏi, không muốn nói nhiều lời thêm nữa, anh mở cửa xe, "lạnh lùng" chào từ biệt một câu, rồi xuống xe rồi.
Lê Lạc xoay đầu lại gọi: "Thương Ngôn, tôi..."
Cô đánh cuộc là Thương Ngôn đang tức giận rồi. Thương Ngôn cũng không quay đầu lại, cứ thế đi vào cửa chính của nhà họ Thương. Lê Lạc bất đắc dĩ vỗ một cái xuống tay lái, gục mặt xuống! Cô thực sự là dì Thanh Gia của Thương Ngôn mà!
Lê Lạc điều khiển quay đầu xe, vừa khéo có một chiếc xe hơi màu đen từ phía trước lái tới. Hai xe chạy sát qua nhau, xe hơi ngừng lại, đồng thời cửa sổ xe hạ xuống. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Thương Vũ nghiêng đầu, mỉm cười, nói: "... Vừa mới đưa Thương Ngôn trở về sao?"
Bên này cửa sổ xe của Lê Lạc vẫn luôn luôn mở ra. Cô liếc mắt nhìn lại Thương Vũ
một cái, đáp lại vẻ đầy trào phúng: "Cũng chẳng phải như vậy hay sao, muốn bồi dưỡng tình cảm chị em một chút."
Ngữ khí của Thương Vũ thật khoái trá, cũng tỏ ra rất bất đắc dĩ: "Lê Lạc, việc này cô không thể oán tôi, là cô đã để cho tôi phỏng đoán."
Lê Lạc hơi mím môi, thờ ơ như không, nói: "Cho nên, cháu thật sự cảm tạ Tổng giám đốc Thương, bỗng chốc đã để cho cháu đây, một cô bé mồ côi tự nhiên có nhiều người thân như vậy. Cũng xin cảm tạ Tổng giám đốc Thương đã quan tâm nhiều hơn đối với cháu, lại còn điều tra và theo dõi nữa. Cháu đây thật sự được cưng chiều, quan tâm mà cảm thấy kinh sợ."
Toàn bộ sự tình đều đã bị Lê Lạc vạch trần ra rồi, Thương Vũ chính là cười cười. Không có thừa nhận, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Lê Lạc trực tiếp chân nhấn ga, lái chiếc xe thể thao từ bên cạnh chiếc xe hơi màu đen của Thương Vũ chạy vụt đi. Khoảng cách giữa thân xe này với thân xe kia không đến 5 cm. Lão Phùng ngồi lái xe ở đằng trước đều không khỏi kinh ngạc. Cái phương thức lái xe như vậy, thật đúng là phong cách của tiểu thư Thanh Gia.
Ngày mai sẽ là ngày họp thường niên của tập đoàn AC. Thương Vũ nằm ở trên giường xem lại bản thảo của bài phát biểu trong cuộc họp thường niên.
Tạ Tĩnh Di đang ở phòng ngủ phòng thay đồ, mặc thử lễ