Cận Ngôn cau mày tận mắt chứng kiến tay của Chu Thụ từng chút từng chút rời khỏi tay mình, máu trong cơ thể tức khắc đình trệ.
Cậu vô lực nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn.
Cậu vốn dĩ đã nghĩ kỹ rồi, vô luận Chu Thụ nói gì cậu đều sẽ mặt dày mày dạn quấn lấy anh.
Thế nhưng, cho dù cậu đã dự tính tới tất cả phản ứng mà Chu Thụ sẽ có, lại duy nhất không đoán được những lời vừa rồi của anh.
Chúng ta vẫn là ly hôn đi...
Quyển sổ màu đỏ cầm còn chưa kịp ấm, ca ca vậy mà đã muốn cho nó đổi màu.
Cận Ngôn bị câu này đánh đến trái tim độn đau, thần kinh cả người đều chết lặng, tri giác còn chưa khôi phục thì Chu Thụ đã đóng cửa xe.
Cậu thở dài, vội vàng về nhà lái xe đuổi theo, vừa đi vừa gọi cho Chu Thụ.
Ai ngờ mới vừa bấm gọi, truyền ra tới lại là âm thanh nhắc nhở lạnh băng.
Đây là tắt máy hay là cho mình vào danh sách đen?
Cận Ngôn hoảng hốt muốn chết, bắt đầu hối hận vừa rồi sao lại có thể thả người đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, trên đường đến sân bay, cậu lại gọi cho Chu Lệ Lệ.
Chỉ mất dăm ba câu, Chu Lệ Lệ liền đáp ứng giúp cậu bám trụ Chu Thụ, làm anh chậm một chút mới vào cửa kiểm tra an ninh, Cận Ngôn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nửa tiếng sau, Tiểu Trương chở Chu Thụ đến sân bay hội họp cùng Chu Lệ Lệ.
Cách thật xa, Chu Lệ Lệ liền nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của ông chủ nhà mình, nàng cố gắng giữ khóe miệng không cười mà đi đến, giày cao gót đạp lên gạch phát ra tiếng vang lanh lảnh, Chu Thụ nghe âm thanh này càng ngày càng gần thì chỉ cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh liền đối diện với một đôi mắt "xem kịch vui".
"Nha, Đóa Đóa, đây là làm sao vậy cưng?" Chủ nhân đôi mắt còn có ý định chạm một chút vào đuôi mắt của Chu Thụ.
Chu Thụ bực bội ngăn cản tay Chu Lệ Lệ, lạnh lùng buông hai chữ, "Tránh ra."
"Ai nha, ngày hôm qua còn sống mơ mơ màng màng, hôm nay sao lại biến thành bộ dáng này rồi?" Chu Lệ Lệ tùy tiện ném cái túi xách bản giới hạn sang một bên, lắc hông ngồi vào cạnh Chu Thụ.
Ai ngờ Chu Thụ dứt khoát nhắm hai mắt lại, khẽ lắc đầu.
Chu Lệ Lệ bĩu môi, cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao nhiệm vụ của nàng chỉ là hỗ trợ bám trụ anh.
Nàng nhìn trái nhìn phải một hồi, cũng may phòng nghỉ VIP còn chưa có người khác, vì thế dứt khoát dặn dò ban quản lý, không cho ai tiến vào, sau đó gửi định vị cho Cận Ngôn.
Mà Chu Thụ lại vẫn trầm mặc dựa vào lưng ghế, đầy người đều viết hai chữ "mỏi mệt".
Không thể không nói, vừa rồi để rút tay mình ra khỏi tay của Cận Ngôn, anh đã phải dùng hết sức lực vốn có.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không có cách nào tiếp thu sự thật Cận Ngôn đã cùng Chu Đóa đi đăng ký kết hôn.
Cẩn thận hồi tưởng, năm năm trước Cận Ngôn bởi vì phân hóa thành Alpha nên lựa chọn rời đi, ngày đầu tiên trở về liền biết được anh có một nhân cách khác là Omega.
Anh còn nhớ đến, ngày đó trong khách sạn ở Vân Thành, Cận Ngôn đã hỏi Chu Đóa rằng có nguyện ý cùng cậu kết hôn hay không.
Mà buổi chiều ngày hôm qua, Cận Ngôn cũng hỏi anh có muốn trong đời mình sẽ có được một đoạn quan hệ hợp pháp hay không, nhưng anh trả lời là...! không muốn...
Nguyên lai, Cận Ngôn vẫn luôn để ý chuyện này.
Hai Alpha dù thế nào cũng không thể đăng ký kết hôn, mà Chu Đóa vừa vặn là Omega, còn si mê Cận Ngôn như vậy...
Chu Thụ nghĩ đến đây, trái tim đau đến nhíu mày, khiến Chu Lệ Lệ nhìn thấy cũng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Là một vị ảnh đế luôn luôn chỉ biết lạnh nhạt băng sơn, anh chưa từng ở bất luận thời điểm nào lộ ra loại thần sắc này, ngay cả phía sau ánh đèn cũng là bộ dáng người sống chớ gần.
Vì thế nàng thật sự tưởng tượng không nổi, hai người kia rốt cuộc đã làm ra sự tình đáng sợ gì.
Tiếng loa thông báo không ngừng leng keng leng keng truyền vào phòng nghỉ, Chu Thụ không biết lần kế tiếp nghe được tiếng ồn của sân bay Hải Thành sẽ là khi nào.
Anh cũng không biết chính mình khi nào sẽ muốn trở lại.
Như vậy xem ra, vé máy bay thứ Sáu tuần sau hẳn là phải hủy.
"Đi thôi, đi vào kiểm tra an ninh." Chu Thụ đứng lên liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Lại ngồi thêm một lúc đi, còn hơn một tiếng nữa mà." Chu Lệ Lệ không chút để ý.
Ai ngờ Chu Thụ thở dài, nhàn nhạt nói, "Đi vào trong đó chờ cũng như nhau thôi."
"Ồ, okay." Chu Lệ Lệ tỏ vẻ ông chủ thích thì mình chiều, chỉ là lại kéo người một lần nữa ngồi xuống, "Vậy cậu chờ tớ vài phút, tớ phải dặm lại lớp trang điểm."
Chu Thụ há miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, buông người dựa lưng vào ghế.
Chu Lệ Lệ lấy di động ra khỏi túi xách, nhìn nhìn thời gian, sau đó không chút hoang mang bắt đầu chuốt lại mascara.
Trong khoảng thời gian này, Chu Thụ từng mở mắt một lần, nhưng chỉ nhìn đến Chu Lệ Lệ lấy ra thỏi son thứ hai rồi tiếp tục tô lên môi, vì thế anh đành nhận mệnh mà tiếp tục nhắm mắt lại.
Chờ đến thời điểm một lần nữa mở mắt ra, một bóng hình quen thuộc liền đứng ở cửa phòng nghỉ, đang vội vàng chạy về phía anh.
Chu Thụ ngồi dậy, theo bản năng mà ngừng hô hấp, nhưng tin tức tố lại không an phận, nó như đã cảm nhận được cái gì, dùng sức "thình thịch thình thịch" nhảy nhót nơi tuyến thể, làm hại Chu Thụ phải nhíu mày vỗ một cái lên tuyến thể của mình.
"Sao vậy, ca?" Cận Ngôn thấy người nhíu chặt mày thì cũng vô pháp bình tĩnh, cậu nắm lấy tay Chu Thụ, sau đó theo bản năng muốn đi trấn an tuyến thể của anh.
Nhưng Chu Thụ lại nghiêng người một chút trốn sang bên cạnh, vì thế tay của Cận Ngôn liền dừng ở không trung.
Chu Lệ Lệ cùng Tiểu Trương chỉ dám dùng khóe mắt liếc một chút, đồng loạt dịch ra một khoảng cách, sau đó hít hà một hơi.
Tiểu Trương lén lút chọc chọc cánh tay của Chu Lệ Lệ, Chu đại tỷ bình tĩnh quan sát một hồi, phát hiện hai người kia hình như không có ý muốn đuổi người, vì thế vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương, ý bảo hắn im lặng xem diễn, Tiểu Trương lúc này mới dám thoải mái hô hấp.
"Ca, anh đừng không để ý đến em mà..." Cận Ngôn nhìn Chu Thụ, trong đôi mắt đều viết mấy chữ nhu nhược đáng thương, cậu lay lay lắc tay của Chu Thụ hai cái, sau đó ngồi xổm xuống bên chân anh, ý đồ kiên nhẫn giải thích, "Vừa rồi anh nói không đúng, một chút cũng không đúng."
Ánh mắt Chu Thụ vừa khẽ biến đổi, Cận Ngôn biết, anh đã bắt đầu dao động.
"Sau khi về Hải Thành, người em ôm đầu tiên là anh, hôm đó ở Sương Mù Trên Biển không phải khi anh nhìn thấy em thì liền hôn mê bất tỉnh sao, là em bế anh lên xe, sau đó ôm anh vào chung cư." Cậu dừng một chút, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ nốt ruồi trên môi Chu Thụ, "Muốn nói nụ hôn đầu tiên, em còn không nhớ hết khi còn nhỏ đã bao nhiêu lần nhân lúc anh ngủ mà trộm hôn anh."
Chu Thụ nghe đến đó, hơi hơi mở to hai mắt, Cận Ngôn lại cười tiếp tục ghé sát vào bên tai anh, "Nhưng mà hôn môi đều cần phải duỗi đầu lưỡi nha, như vậy tính ra, hôm trước em đến dịch cảm kỳ mới thật sự dâng ra nụ hôn đầu tiên."
Chu Lệ Lệ ở bên cạnh lúc này đã nổi da gà đầy người, nàng lấy bộ tai nghe từ trong túi xách, sau đó còn có lòng tốt mà chia sẻ cho Tiểu Trương một cái.
Chu Thụ lúc này rốt cuộc nhận ra mặt mình đang nóng lên, anh biệt nữu muốn kéo Cận Ngôn đứng dậy khỏi mặt đất thì lại phát hiện kéo không lên, vì thế cũng không cố sức nữa, tùy cậu đi.
"Hơn nữa, cuộc hôn nhân này...!là em kết hôn với anh."
"Cái gì?" Chu Thụ còn chưa kịp phản ứng, Chu Lệ Lệ cùng Tiểu Trương bên cạnh đã trước tiên trợn to đôi mắt.
Cận Ngôn chống chọi áp lực từ sáu con mắt nhìn chằm chằm, không chút nào để ý mà lấy ra hai quyển sổ màu đỏ, tiếp theo, ba người còn lại trong phòng đều ngừng hô hấp.
"Chờ chút...!Có ý gì?" Chu Lệ Lệ đứng bật dậy, bước sang bên cạnh hai bước, "Chu Thụ, cậu đừng nói với tớ, cái này là hôn thú