Muộn tao E Cận Ngôn suốt cả đêm vẫn luôn trong lúc lơ đãng khoe ra quyển sổ màu đỏ của mình.
Bữa cơm này, một nửa thời gian đầu thì bầu không khí còn rất vui vẻ hài hòa.
Đặc biệt là Tưởng Vinh, với tư cách là fan qua đường của Chu Thụ, hắn phi thường hưng phấn khi có một vị ảnh đế làm sư tẩu.
Nhưng tới rồi nửa đoạn sau...
Đến khi Cận Ngôn đã lần thứ một trăm cúi đầu nhìn quyển hôn thú của chính mình mà cong lên khóe miệng, hai người đối diện chỉ có thể nâng ly chạm nhẹ, ăn ý cùng lựa chọn giả vờ câm điếc.
Cận Ngôn cũng không có nhu cầu nói nhiều với bọn họ, cậu vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, mãi cho đến lúc app di động xuất hiện thông báo chuyến bay của Chu Thụ đã hạ cánh ở sân bay Thủ đô, cậu mới tạm thời trở về hiện thực vì muốn nhắn tin cho anh.
"Ca, anh về đến nhà thì nhắn em nhé, em gọi cho anh."
Phảng phất trải qua quãng thời gian dài lâu như chín năm giáo dục bắt buộc, Cận Ngôn mới nhận được trả lời.
"Anh mệt rồi, ngủ trước.
Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Cận Ngôn thở dài, đây là căn bản không muốn nói chuyện với cậu, lần này không biết ca ca còn muốn giận bao lâu.
Nhưng thời điểm này cậu phải lo chuyện khai trương của phòng khám thú y, thật sự không có biện pháp bay qua đó dỗ người.
Cân nhắc tới lui, Cận Ngôn bất đắc dĩ nhắn tin cho Chu Lệ Lệ.
"Làm phiền Julia nhiều chăm sóc Chu Thụ, đã đặt trước túi xách mới nhất của quý sau."
Thời điểm Chu Lệ Lệ nhận được tin nhắn này là đang ở nhà Chu Thụ, vừa mới nấu xong bữa ăn khuya cho chính mình, nàng đầu tiên là trả lời một khung thoại khác đã chen đầy vòng tròn màu đỏ, sau đó mới xem đến của Cận Ngôn.
Mà sau khi đọc xong tin nhắn của Cận Ngôn thì liền cười ra tiếng, Chu Thụ ở bên cạnh mắt lé nhìn nàng, "Cho tớ một chén."
"Cút! Lúc nãy hỏi thì nói không ăn, hiện tại đã không còn cơ hội." Chu Lệ Lệ vừa nói vừa bưng chén đi đến một chỗ cách xa Chu Thụ hơn, vui vẻ nhắn tin trả lời.
Chu Thụ nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ của Chu Lệ Lệ, vẻ mặt khinh thường mà liếc mắt một cái.
Anh đứng dậy đi ra ghế nằm ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Nghĩ lại, dạo gần đây anh cũng không hút thuốc nhiều như trước, hình như là từ lúc Cận Ngôn trở về.
Gió trên ban công không nhỏ, điếu thuốc cháy một nửa, khói thuốc càng tích càng nhiều, nhưng người châm nó phảng phất đã quên.
"Ui! Không hút thì dập đi, đùng lãng phí tài nguyên." Chu Lệ Lệ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở ban công, Chu Thụ bị hoảng sợ, bị tàn thuốc chấn động rớt một ít lên tay.
Anh nhíu mày phủi đi, đem nửa điếu thuốc còn lại dụi vào gạt tàn thuốc, mới vừa dựa vào ghế nằm liền nhìn thấy Chu Lệ Lệ đẩy nửa chén mì gói đến trước mặt mình.
"Chỉ được ăn nửa chén thôi, ăn nhiều ngày mai chụp ảnh mặt cậu sẽ sưng lên." Chu Lệ Lệ trong lúc nói chuyện đã bắt đầu ăn phần của mình.
"Không phải không cho tớ ăn?" Chu Thụ biệt nữu mà "Hừ" một tiếng, thân thể lại vô cùng thành thật mà cầm lấy chén đũa.
Chỉ cần vài phút, ngay cả mì lẫn nước mì đều bị hai người tiêu diệt sạch sẽ, Chu Lệ Lệ ngồi trên ghế duỗi người, rồi hất hất mặt sang bên cạnh, "Đêm nay tớ ngủ lại, lười về quá."
Chu Thụ ánh mắt thất thần nhìn về nơi xa, không biết suy nghĩ chuyện gì, qua hồi lâu mới hữu khí vô lực mà buông hai chữ, "Tùy tiện."
Chu Lệ Lệ thật sự là nhìn không nổi nữa, vì thế đứng dậy đi đến trước mặt anh, "Cậu có thể đừng cứ nghẹn trong lòng như vậy được không? Có chuyện gì thì nói ra, tớ cũng sẽ không thu phí khám bệnh của cậu."
"Biến đi (1)." Chu Thụ nghiêng người, mặc kệ nàng.
Chu Lệ Lệ cười lạnh, ngồi trở lại vị trí bên cạnh Chu Thụ, "Nếu không thì cậu kêu Đóa Đóa xuất hiện đi, chị đây cũng không muốn nói chuyện với cậu đâu."
Chu Thụ hô hấp cứng lại, thở dài, trầm giọng nói, "Kêu không được..."
Chu Lệ Lệ sửng sốt: "Cái gì?"
"Ừ thì, em ấy không nói chuyện với tớ." Chu Thụ bất đắc dĩ nhấp môi, ánh mắt lại nhu hòa hơn chút, "Đứa nhỏ đang giả bộ ngủ a."
Chu Lệ Lệ nghe xong, "phụt" một tiếng cười ra tới, "Tiểu khả ái này nha, làm chuyện tốt còn trốn đi."
Chu Thụ đối với hai chữ "chuyện tốt" này không tỏ ý kiến, giờ phút này tâm tình của anh vẫn hoàn toàn ở dưới thung lũng.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya, gió lạnh cuối mùa thu cuốn lên tàn thuốc, trong không khí liền bị thêm vào hương vị của thứ bị đốt trọi.
"Tớ không biết...!Tớ cũng không biết bản thân mình đến tột cùng là đang bực bội cái gì." Qua một hồi lâu, Chu Thụ mới chịu lên tiếng, anh như đang nói với Chu Lệ Lệ, lại tựa như đang tự nói với chính mình, "Rõ ràng đây cũng là kết quả mà tớ muốn, nhưng mà...!vì sao tớ còn không thoải mái như vậy?"
Rõ ràng đã biết được, Chu Đóa lấy danh nghĩa của anh cùng Cận Ngôn đi đăng ký kết hôn là vì hiểu rõ tính cách của anh, làm