C31.
Hiệu ứng Pygmalion (1)
2023.05.30 ~ 2023.06.01
Lá trà phiêu vài vòng trên mặt nước liền chìm xuống, thay vào đó là hơi nước bốc lên khiến người ta không thể rời mắt.
Cận Ngôn nghe Chu Địa nói, trước mắt cũng bị sương mù che khuất.
"Bác sĩ Chu, vừa rồi bác sĩ có nói, Chu Thụ lần này tới đây, trạng thái so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều." Cận Ngôn giương mắt, khóe mắt ửng đỏ nhìn Chu Địa, "Vậy thì lúc trước...!anh ấy đều có bộ dáng gì?"
"Tự bế, lạnh nhạt, bực bội, ít lời." Bác sĩ Chu một hơi nói liền bốn từ, toàn bộ đều là hình dung không tốt, Cận Ngôn nghe vậy liền nhíu mày.
Chu Địa thấy thế nên trấn an cậu, "Đây kỳ thật là một loại cơ chế mà Chu Thụ dùng để tự bảo hộ, chẳng qua, người được bảo hộ lại là nhân cách thứ hai." Chú ngừng vài giây mới tiếp tục nói, "Chu Thụ là vì bảo hộ Chu Đóa không bị thương tổn nên mới lựa chọn tự mình phong bế, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận."
Tự mình phong bế, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận...
Đối với một vị ảnh đế đang hoạt động trong giới giải trí mà nói, đây là một chuyện cơ hồ không có khả năng làm được.
Nhưng cố tình Chu Thụ lại đã quen với nhân thiết này, mấy năm nay một mình một người bảo hộ Chu Đóa.
Tựa như đang bảo hộ cậu...
Như thế nào sẽ tồn tại một người như vậy, cho dù đã nhận thức 23 năm, nhưng bây giờ lại phát hiện còn chưa biết hết được anh ấy tốt đến mức nào.
"Xin lỗi, mạo muội hỏi một chuyện riêng tư." Chu Địa đúng lúc đánh gãy trầm mặc của Cận Ngôn, "Vừa rồi cậu nói hai người đã kết hôn, xin hỏi giới tính của cậu là..."
"Tôi là Enigma."
Nghe được đáp án này, Chu Địa ngẩn ra một giây, do dự một lát vẫn quyết định mở miệng, "Vậy tôi có thể hỏi một chút, thời gian cậu phân hóa lần thứ hai là khi nào không? Chu Thụ từng nói với tôi, cậu rời đi sau khi phân hóa thành Alpha."
"Ước chừng hai năm trước." Cận Ngôn đáp, "Lúc ấy tôi sống một mình ở nước A."
"Theo tôi biết đến, tất cả Alpha vào thời điểm lần thứ hai phân hóa thành Enigma thì đều giống như độ kiếp, có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi." Chu Địa thương tiếc mà nói.
Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, "Lúc đó vận khí tốt, có người bạn ở cách đó không xa, cho nên nhanh chóng được đưa đến bệnh viện."
"Vậy cậu phân hóa trong tình huống như thế nào?" Chu Địa hỏi, "Do gặp phải kíc.h thích gì từ bên ngoài hay sao?"
Cận Ngôn híp mắt nghĩ nghĩ, trả lời, "Cũng không hẳn là cái gì đột ngột kí.ch thích, lúc đó vẫn giống như bình thường, trong đầu nghĩ về cùng một người." Cậu ngừng lại, bổ sung câu, "Chẳng qua hôm đó đang ở bờ biển."
Ngửi thấy hương vị đặc biệt giống với người nào đó.
Chu Địa trầm tư một lát, cười cười, "Hai người các cậu thật đúng là ràng buộc không cạn.
Một người vì đối phương phân liệt ra nhân cách thứ hai, một người lại vì đối phương phân hóa thành giới tính thứ tư."
"Ý của bác sĩ là...!Tôi phân hóa thành giới tính thứ tư...!là bởi vì ca ca của tôi?" Đôi mắt Cận Ngôn hơi hơi mở to, ngữ khí cũng trở nên kích động.
Chu Địa gật đầu, tiếp tục hỏi, "Cậu có từng nghe qua Hiệu ứng Pygmalion chưa?"
"Tôi có nghe qua." Cận Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại, "Mong muốn tức đạt được".
"Đúng vậy, mong muốn tức đạt được."
Cận Ngôn sửng sốt, giương mắt nhìn Chu Địa.
Chu Địa tự châm thêm trà cho chính mình, sau đó tiếp tục giải thích, "Trong lòng nghĩ đến thường xuyên sẽ hình thành chấp niệm, chấp niệm gia tăng đến một mức nào đó thì sẽ trở thành sự thật.
Hiện tại cậu và Chu Thụ có thể kết hôn, tu thành chính quả, đều là sự kiện hiển nhiên.
Bởi vì, hai người ở trong tiềm thức đều mong muốn gia tăng mối ràng buộc này, đều không thể tiếp thu kết quả lúc ấy khi cả hai đều là Alpha, cho nên mới thôi hóa tinh thần và phản ứng của thân thể."
"Tỷ như, sinh ra nhân cách thứ hai.
Lại tỷ như, phân hóa lần thứ hai." Chu Địa nói xong uống một ngụm trà.
Cận Ngôn ngẫm nghĩ vài giây, cười nhẹ, "Bác sĩ Chu, bộ lý luận này của bác sĩ ngược lại càng giống như lời mà một triết học gia sẽ nói."
Chu Địa cũng không phủ nhận, hào phóng nói, "Triết học vốn dĩ liền bao quát tâm lý học, chỉ là phạm vi bất đồng mà thôi.
Chức trách của bác sĩ tâm lý là giúp người khác giải tỏa tâm lý và tinh thần, hoặc là hỗ trợ tư vấn." Ánh mắt của Chu Địa rơi xuống gương mặt Cận Ngôn, nhìn cậu mà nói, "Cậu rất thích hợp với việc sử dụng lý luận triết học để trợ giúp khai thông."
"Tôi xem như bác sĩ Chu đang khen tôi." Cận Ngôn ngừng vài giây, cũng uống ngụm trà, đưa mắt nhìn thời gian trên màn hình di động, "Nhưng bác sĩ Chu giữ tôi lại là vì còn có sự tình nào khác muốn nói đúng không?"
"Đúng là nên đi vào chủ đề chính, bằng không Tiểu Thụ chờ ở ngoài cũng sốt ruột." Chu Địa nói, "Trước nay Chu Thụ vẫn luôn tránh không cho tôi gặp Chu Đóa, ngược lại là con gái của tôi có quan hệ rất tốt với nhân cách này.
Chu Thụ giống như vô cùng sợ hãi nếu nói thêm với tôi cái gì thì Chu Đóa liền sẽ biến mất, cho nên cũng thường xuyên tránh mặt tôi, cố ý không tới tái khám."
Chu Địa thở dài, "Đứa nhỏ này là thật sự đau lòng nhân cách Omega của mình."
"Vâng, tôi biết..." Cận Ngôn tức khắc yết hầu căng chặt, trầm trầm giọng, "Thời gian trước, Chu Đóa trong một lần xuất hiện đã nói với tôi, em ấy có cảm giác bản thân dường như sắp biến mất."
Chu Địa nghe vậy hơi lộ vẻ sững sờ, Cận Ngôn gật gật đầu, nói tiếp, "Em ấy nói, ràng buộc giữa tôi và Chu Thụ càng nhiều, em ấy sẽ càng thêm an tâm, cũng sẽ càng ít xuất hiện, nhưng em ấy không biết khi nào chính mình sẽ hoàn toàn biến mất."
Cận Ngôn nói xong liền chau mày, trên mặt khó nén bi thương.
"Cậu không định nói với Tiểu Thụ sao?" Chu Địa hỏi.
Cận Ngôn lắc đầu, có chút không biết làm sao, "Tôi không muốn gạt anh ấy, nhưng lại không biết nên nói với anh ấy như thế nào."
"Kỳ thật, Tiểu Thụ trong lòng cũng có cảm giác, nếu không lần này cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Chỉ là Tiểu Thụ không muốn tin tưởng, cho nên vội vã đến tìm tôi để nghe một cái đáp án." Chu Địa nói, "Tóm lại, cần phải chờ Chu Đóa xuất hiện lần nữa lại đưa ra định luận.
Nếu lời của Chu Đóa chính là sự thật, vậy thì cũng nên để Chu Đóa tự mình nói với Tiểu Thụ, như thế mới giúp Tiểu Thụ dễ dàng tiếp thu hơn một chút."
"Tôi sợ rằng anh ấy sẽ không dễ dàng tiếp thu." Cận Ngôn chau mày, nắm chặt tay, "Bác sĩ Chu, còn có biện pháp nào khác không? Ví dụ như, để cho bọn họ vẫn luôn cùng tồn tại hài hoà như vậy?"
"Tinh thần phân liệt là một loại biểu hiện khi tinh thần bị thương tổn, vô luận nhân cách phụ ôn hòa cỡ nào, đều sẽ tạo ra ảnh hưởng đến tinh thần của chủ nhân cách.
Vẫn luôn hài hòa ở chung mà không có điểm dừng chỉ sợ cũng không phải là biện pháp tốt lành gì." Chu Địa uyển chuyển phân tích.
Qua hồi lâu, Cận Ngôn mới khôi phục lại bình tĩnh ổn trọng, cậu cầm chung trà uống cạn, rũ mắt nói, "Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ Chu."
"Không cần khách khí như vậy, tôi vốn dĩ cũng không xem Tiểu Thụ là bệnh nhân." Chu Địa vẻ mặt hiền từ nhìn Cận Ngôn, trong mắt chứa đầy vui mừng của bậc trưởng bối, "Hôm nay nhìn thấy Tiểu Thụ vui vẻ như vậy, tôi cũng yên tâm rất nhiều.
Cậu phải tin tưởng, chỉ cần có cậu ở bên cạnh, vô luận kết quả cuối cùng là gì, Tiểu Thụ đều có thể chậm rãi tiếp thu."
"Vâng, tôi nhớ kỹ." Cận Ngôn gật đầu, đứng dậy, "Tôi xin phép đi trước, phiền toái bác sĩ Chu."
"Khách khí, mau đi đi, Tiểu Thụ chắc sốt ruột lắm rồi."
Chào Chu Địa, Cận Ngôn một mình bước chậm xuống cầu thang, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên trên người cậu, hỗ trợ bốc hơi một chút bất an trong lòng.
Cuộc trò chuyện với Chu Địa khiến Cận Ngôn trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Chu Đóa là nhân cách được sinh ra vì cậu, là người mà ca ca muốn bảo hộ nhất, là một Cận Ngôn thành công phân hóa thành Omega vào năm 18 tuổi.
Đây vốn dĩ chính là một đề bài không có đáp án, là một mối dây buộc tuần hoàn khó mà gỡ bỏ.
Là "chính mình" kia đã bồi Chu Thụ vượt qua những ngày đêm cô tịch trong năm năm qua.
Cậu phải cảm tạ Chu Đóa, càng không có tư cách thay thế Chu Thụ đưa ra quyết định.
Nhưng mà, nếu hiệu ứng Pygmalion thật sự xảy ra, thì cái ngày bọn họ chân chính đánh dấu lẫn nhau chỉ sợ cũng sẽ là ngày mà Chu Đóa hoàn toàn biến mất...
Cận Ngôn nghĩ đến đây, cười khổ một tiếng.
Vận mệnh thật đúng là thích an bài cho cậu những nan đề kỳ lạ.
Cậu điều chỉnh cảm xúc, thở ra một hơi, đến khi đã bước xuống đến cửa lớn của tòa nhà thì liền nhìn thấy Chu Thụ đứng trước tiệm cà phê ở bên kia đường, đang bị vài người vây quanh.
Nhìn qua, có lẽ là fans nhận ra Chu Thụ nên đang nhờ anh ký tên.
Cận Ngôn cười cười, vừa định đi tới phía trước, nhưng vừa bước ra bước đầu tiên liền ngừng lại tại chỗ.
Không được, cậu không thể qua đó...
Cậu không thể để người khác nhìn thấy Chu Thụ và mình đi cùng nhau, cậu không thể để người khác lấy đó làm cái cớ công kích Chu Thụ.
Ngay lúc Cận Ngôn vừa định bước lùi về một bên, Chu Thụ bỗng nhiên ngước mắt, tầm mắt của hai người liền giao hội ở không trung.
Anh vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ thấy Cận Ngôn trưng ra một cái mỉm cười, lắc lắc đầu.
Chu Thụ khó hiểu, Cận Ngôn lại quơ quơ di động trong tay, anh liền bước vài bước sang bên cạnh, nghe điện thoại.
"Ca, em chờ anh ở ngã rẽ kia nhé."
Cận Ngôn và Chu Thụ chỉ cách nhau một con đường nhỏ, Chu Thụ thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khẩu hình của Cận Ngôn khi nói chuyện, càng nhìn thấy rõ ràng biểu tình ẩn nhẫn miễn cưỡng cười vui của cậu.
Nhưng anh không có cách nào xuyên qua đám người để chạm vào cậu.
Vì thế, lồng ngực như bị một tảng đá đè chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chu