C40.
Đánh dấu tuyến thể
2023.07.03 ~ 2023.07.05
Cận Ngôn nghe Chu Lệ Lệ nói xong, bó hoa Sao Bắc Cực trong tay liền rơi xuống đất.
Cậu không rảnh quan tâm đến nó, vội vàng chạy đến khách sạn, khi đến nơi thì trông thấy Chu Lệ Lệ đang đứng nói chuyện trước quầy lễ tân, cơn giận của đối phương cơ hồ đã vọt tới nóc nhà.
"Julia, chuyện gì thế này, Chu Thụ làm sao?"
Chu Lệ Lệ trông thấy Cận Ngôn, lửa giận trong mắt liền biến thành sương mù, nàng bắt lấy cánh tay của cậu, thanh âm có chút run rẩy.
"Thụ ca bị người gài bẫy! Chúng tôi vừa kiểm tra camera, phát hiện cậu ấy bị một tên Omega mang đi, nhìn dáng vẻ chín phần là bị hắn tính kế." Chu Lệ Lệ nói xong, lại tức giận đập lên bàn lễ tân một cái, "Các người ngay lập tức kiểm tra lại cho tôi! Cái gì mà tìm không ra thông tin đăng ký của Omega kia hả? Trong ghi hình hắn đã đến chỗ này nói chuyện một hồi, chẳng lẽ các ngươi là cùng một bọn?"
Cái bàn bị Chu Lệ Lệ đập ra một cái khe nhỏ, nhân viên lễ tân sợ tới mức vội vã gọi bảo vệ.
"Hình ảnh cuối cùng camera ghi lại là gì, có khả năng đã rời khỏi khách sạn hay không?" Cận Ngôn nắm chặt nắm tay, giữa mày không ngừng giật giật.
Cậu căn bản không dám suy đoán những người này đến tột cùng là muốn làm gì Chu Thụ.
Cậu cũng không dám giả thiết, Chu Thụ hiện tại rốt cuộc đang ở trong dạng tình cảnh gì.
Vạn nhất là ý xấu, dù chỉ là một chút...
Cận Ngôn cắn chặt răng, hơi thở của Enigma từ trong xương cốt trong một giây liền bùng phát ra ngoài.
Nhân viên lễ tân bị gió lạnh bất thình lình xuất hiện ép tới hét lên một tiếng, run rẩy mở ra ghi hình, ngay cả lời nói cũng không trôi chảy, Cận Ngôn đành phải tự mình kiểm tra.
"Phương hướng này thấy không rõ là sẽ đi đến tầng bao nhiêu, nhìn hình ảnh thì 60, 66, 68 đều có khả năng." Cận Ngôn nỗ lực đè nặng tức giận trong lồng ngực, bảo trì chút bình tĩnh cuối cùng nói với Chu Lệ Lệ, "Julia, tôi đi tầng 68, cô đi tầng 60, kêu nhân viên khách sạn đi tầng 66.
Mỗi một phòng đều phải kiểm tra cho tôi!" Dứt lời, tự mình đi nhanh về phía thang máy.
Cận Ngôn lên tới tầng 68, đến lúc cửa thang máy vừa mở ra thì bước chân bỗng khựng lại tại chỗ.
Nơi này mỗi tầng có 60 phòng, nếu phải tìm từng phòng một thì thật sự không biết phải tìm mất bao lâu.
Cận Ngôn nắm chặt tay, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, móng tay cũng đâm sâu vào da thịt.
Nếu cậu đã đánh dấu Chu Thụ...
Như vậy thì lúc này cậu sẽ lập tức cảm nhận được tin tức tố của anh, giây tiếp theo liền có thể tìm được anh.
Căn bản không giống với hiện tại, tay chân luống cuống, trong đầu rối loạn.
Tệ hơn là, kỹ năng thức tỉnh của cậu lại chỉ có thể cảm nhận được động vật nhỏ hay hoa cỏ mưa gió...
Cận Ngôn tại một khắc này mới hiểu được...!bởi vì lòng người quá phức tạp cho nên cậu mới không có cách nào cảm nhận được cảm xúc của họ đúng không?
Ngay lúc Cận Ngôn chuẩn bị từ đầu hành lang gõ cửa từng phòng một để tìm người, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Nếu cậu thả ra tin tức tố Enigma ở mật độ đủ dày, trong tình huống hai người có độ xứng đôi cực cao, tin tức tố có lẽ sẽ chỉ ra phương hướng giúp cậu tìm được Chu Thụ.
Vì thế, Cận Ngôn giờ phút này đem tất cả luật lệ quy tắc đều vứt sang một bên, đỏ đôi mắt, đứng ở trung tâm tầng 68, phóng thích tin tức tố trong cơ thể với độ dày cao nhất.
Trong nháy mắt, ánh đèn ngoài hàng hiên lóe lên, giống như tia chớp từ trên trời giáng xuống.
Tiếp theo, toàn bộ tầng lầu như bị đập bỏ xây lại, chìm trong một trận mưa to an tĩnh đến chết lặng.
Cận Ngôn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng những sự tình mà cậu và Chu Thụ cùng nhau trải qua từ nhỏ đến lớn.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, vài giây sau, liền ở ngay khi hình ảnh cuối cùng hiện lên, tuyến thể của Cận Ngôn đột ngột xuất hiện phản ứng.
Cậu tựa hồ có thể cảm giác đến vị trí của Chu Thụ...
Tin tức tố vừa mới phóng thích tựa như đang bị cái gì đó lôi kéo, không ngừng chỉ về một phương hướng.
Tim cậu đập nhanh đến sắp thoát ly thân thể, Cận Ngôn biết, cơn mưa này rất nhanh liền có thể dung nhập vào biển rộng.
Cận Ngôn theo triệu hoán của cổ hơi thở kia, rất nhanh liền tìm được một cửa phòng đóng kín.
Cậu dừng bước chân, tay run run đập lên cánh cửa, "Ca, anh đang ở đây đúng không?"
Cận Ngôn thu hồi tin tức tố, sau đó liền ngửi được trong phòng có hương vị hải dương với độ dày siêu cao.
Quả nhiên...
Trong phòng vẫn chưa có đáp lại, phẫn nộ thình lình xảy ra làm Cận Ngôn đỏ đôi mắt, cậu không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Vì thế, Cận Ngôn dùng sức đấm mạnh vào khóa cửa, giống như chẳng biết đau đớn mà không ngừng đấm nó.
Cậu muốn nhìn thấy Chu Thụ trong khoảng thời gian ngắn nhất, cậu muốn giây tiếp theo liền có thể biết được tình trạng của anh.
Cuối cùng, sau khi cánh tay của cậu bị cắt qua, rốt cuộc cánh cửa cũng bị đấm mở.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chu Thụ cuộn tròn thành một đoàn trong bóng đêm, Cận Ngôn đã đau đến không thể thở nổi.
"Chu Thụ!"
Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn thất thanh gào rống như vậy, cậu sắp mất khống chế.
"Ca, ca, anh mở mắt nhìn em đi, anh tỉnh lại đi."
Tiếp đến, Cận Ngôn sờ đến cánh tay ướt dính của Chu Thụ, dưới ánh đèn yếu ớt từ hành lang còn trông thấy miệng vết thương đã khô cạn vết máu trên đó.
Hốc mắt Cận Ngôn lập tức nóng lên, cả người đều run rẩy, nhưng cậu còn phải nỗ lực ức chế cảm xúc của chính mình, nếu không, một khi Enigma mất khống chế thì hậu quả không ai dám tưởng tượng.
Có lẽ là ngửi thấy mưa to trộn lẫn trong mùi máu tươi, người trong lồng ngực Cận Ngôn bắt đầu động động mí mắt.
"Cận..."
"Ca, anh tỉnh rồi? Anh đừng làm em sợ..."
"Cận...!Cận Ngôn ca ca..."
Cận Ngôn sửng sốt, trái tim đột ngột bị nắm chặt, "Đóa Đóa? Đóa Đóa, em có ổn không?"
Cậu không gặp được Chu Thụ, lập tức hoảng loạn lên, "Chu Thụ...!Chu Thụ ca ca đâu..."
Chu Đóa lông mi run rẩy, giơ tay sờ sờ mặt của Cận Ngôn, "Cận Ngôn ca ca, anh đừng khóc...!Lúc nãy nơi này không có đèn, Chu Thụ ca ca chỉ là quá sợ hãi nên mới ngủ thôi..."
"Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì là tốt, hai người không có việc gì là tốt." Cận Ngôn ôm Chu Đóa vào lòng, thân thể vẫn chưa hết run rẩy, "Đóa Đóa...!Ca ca thật sự sắp bị hù chết..."
Cận Ngôn chờ đến sương mù trước mắt tản ra mới ngẩng đầu, cậu nhìn cánh tay của Chu Thụ, đôi mày nhăn lại thật sâu.
Chu Đóa nhẹ nhàng xoa xoa tay cậu, suy yếu nói, "Có người phun dụ phát tề vào người Chu Thụ ca ca, cho nên anh ấy mới như vậy..." Chu Đóa cánh mũi chua xót, rốt cuộc cầm không được nước mắt, "Anh đừng trách anh ấy...! Chu Thụ ca ca rất dũng cảm..."
Cận Ngôn đau lòng đến muốn chết đi, lập tức lại ôm người vào lòng, thấp giọng dỗ dành, "Được rồi, Đóa Đóa không cần nói nữa, ca ca biết rồi, em cũng rất dũng cảm, đặc biệt dũng cảm, cảm ơn em đã bảo vệ Chu Thụ ca ca."
"Cận Ngôn ca ca, em thật sự khó chịu..."
"Đóa Đóa ngoan, em nhắm mắt lại ngủ một lát nhé, ca ca lập tức mang em đến bệnh viện."
Chu Đóa được Cận Ngôn bế ngang lên, khẽ gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Em ấy mơ mơ màng màng nói, "Chu Thụ ca ca nói thật đúng, anh rất nhanh liền sẽ tìm được bọn em..." Dứt lời, liền lâm vào mê man.
Cận Ngôn ôm Chu Đóa đi thẳng xuống đại sảnh, Cẩu Phi Phi và Chu Lệ Lệ đã chờ sẵn ở đó.
Chu Lệ Lệ vừa nhìn thấy tình trạng của Chu Thụ liền khóc lên, nàng cắn răng, lạnh lùng nhìn một vòng từng nhân viên công tác của khách sạn đang vây quanh, sau đó đi theo lên xe.
Cẩu Phi Phi vừa đuổi tới đại sảnh liền cảm nhận được sự không thích hợp, hắn gọi điện thoại bảo Chu Lệ Lệ lập tức trở lại sảnh lớn lầu một, nói rằng Cận Ngôn hẳn là đã tìm được Chu Thụ.
Cho nên Chu Lệ Lệ mới xuống lầu một, tìm những nhân viên công tác kia chất vấn một lần nữa.
Ai ngờ, lần này liền phát hiện ra một ít đoạn ghi hình quan trọng đã sớm bị xóa bỏ, Chu Lệ Lệ nhất thời cũng không biết nên ôm dạng tâm tình gì đối với cái vòng dơ bẩn này.
Nàng bị hận ý cùng thất vọng che kín toàn thân, cánh môi bị chính mình cắn đến chảy máu.
Cẩu Phi Phi kéo người đến bên cạnh, hôn đi giọt máu trên môi Chu Lệ Lệ, nhẹ giọng nói, "Có Cận ca ở đây, Thụ ca sẽ không có việc gì."
Có thể là ngửi được hương vị lá phong quen thuộc, Chu Lệ Lệ lúc này mới có thể tạm thời bình tĩnh lại.
Nhưng hiện tại lại nhìn thấy hai người kia cả người đầy máu đi ra khỏi thang máy, Chu Lệ Lệ hận không thể lập tức phá nát chỗ này.
Trên đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, Chu Lệ Lệ bị tin tức tố của Cận Ngôn kí.ch thích đến đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chống chọi để giữ được ý thức.
Cẩu Phi Phi ngồi ở ghế lái cũng nhíu chặt mày suốt một đường, may mắn hắn cũng là Enigma, nếu không chỉ sợ là không ai dám chở bọn họ đi bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện, Cận Ngôn lập tức mở cửa xuống xe, lúc này Chu Lệ Lệ mới có thể khôi phục hô hấp bình thường.
Nàng hoãn một chút