C44.
Nhập hải
2023.07.12 ~ 2023.07.14
Mái hiên trước cửa nhà của Chu Thụ rất hẹp, khu vực tránh mưa hầu như không có.
Cho nên, cùng với tiếng sấm dữ dội nơi chân trời, chủ nhân của hương vị tin tức tố này liền đứng ở trong mưa.
"Em...!Sao em lại đứng ở đây?"
"Ca, sao anh lại khóc?"
Hai giọng nói đồng loạt phát ra.
Điều đầu tiên Cận Ngôn nhìn thấy chính là gương mặt của người đứng ở bên trong, tuy rằng tầm mắt đã bị nước mưa làm cho mơ hồ, nhưng cậu vẫn gần như ngay lập tức nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt của anh.
Là bởi vì trong phòng cũng có mưa rơi sao?
Chu Thụ không trả lời, trong mắt còn chứa nước mưa, đưa tay kéo người vào nhà.
Anh sờ sờ mặt Cận Ngôn, nước mưa đã sớm xối ướt toàn thân của cậu, Chu Thụ phân biệt không rõ giờ phút này hương vị quen thuộc nơi chóp mũi là phát ra từ nơi nào.
"Đứng chỗ này đã bao lâu?"
"Anh...!không tức giận sao?" Cận Ngôn lùi lùi lại phía sau, không muốn để hơi ẩm lây sang Chu Thụ.
Chu Thụ thấy vậy thì nhíu mày, túm người kéo trở về.
"Không phải đã bảo em ở nhà chờ anh à? Sao lại không nghe lời?"
Hai người bọn họ mỗi người một câu, nhưng cũng chưa ai trả lời câu hỏi của đối phương.
"Anh đừng nóng giận được không? Ca, em sai rồi."
Chu Thụ trong lòng khựng lại, đau đớn mạnh mẽ xâm chiếm trái tim.
Em ấy thật sự đúng là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều sẽ trước tiên dỗ dành anh.
Đôi mắt của Chu Thụ chua xót vô cùng, rốt cuộc không dằn nổi cảm xúc trong mắt.
"Sao lại đứng ở bên ngoài? Mưa lớn như vậy..."
Nhìn thấy Chu Thụ lại rơi nước mắt, Cận Ngôn cũng nhíu chặt mày, cậu vươn tay muốn xoa mặt của anh, nhưng lại sợ tay mình quá lạnh, cho nên cuối cùng chỉ có thể cọ cọ giọt nước mắt vội vàng rơi xuống kia.
"Em...!Sợ anh hết giận, nhưng không thể lập tức ôm lấy em.
Cũng sợ anh còn giận, lại không có cách nào lập tức mắng đến em."
"Có ngốc hay không? Sao em không ở nhà chờ anh? Chẳng phải chỉ cách một con đường hay sao?" Trái tim Chu Thụ bị siết chặt lại, giọng nói trộn lẫn tiếng khóc nức nở, yếu ớt đến gần như không nghe rõ.
"Quá xa." Cận Ngôn rũ mắt, lắc đầu nói, "Cách anh quá xa."
Cảm xúc khắc chế lâu như vậy rốt cuộc vỡ đê, Chu Thụ không thể kiềm nén được nữa, anh bước lên ôm chặt Cận Ngôn, đôi tay chủ động choàng lên vai cậu, nhẹ nhàng hôn xuống bên gáy.
"Ngôn Ngôn, anh xin lỗi..."
Cận Ngôn vẫn chỉ lắc đầu, cậu siết chặt vòng ôm, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.
"Đừng bỏ em lại một mình được không?" Chu Thụ nghe được thanh âm trầm thấp đến khàn khàn bên tai, "Ca, em thật sự rất yêu anh..."
"Anh biết." Chu Thụ vùi đầu vào ngực đối phương, ngửi lấy hơi thở quen thuộc trên người cậu, "Anh cũng vậy, anh cũng rất yêu em."
Tựa như biển lớn dung nhập mưa to.
Từ khi gặp được em, anh cam nguyện vẫn luôn mãnh liệt, không hề bình tĩnh.
Đứng ở cửa ôm nhau một lát, Chu Thụ nắm tay dắt Cận Ngôn lên lầu.
Ba mẹ của Chu Thụ ngay từ đầu tránh ở chỗ rẽ lầu hai nhìn trộm, đến lúc này rốt cuộc yên lòng, vì thế về phòng mình rửa mặt đi ngủ, không hề quấy rầy bọn nhỏ.
Cận Ngôn một đường bị đưa thẳng vào phòng tắm, Chu Thụ giống như chăm sóc trẻ nhỏ ba tuổi mà giúp cậu tắm rửa, rồi sấy tóc.
Mãi đến Cận Ngôn toàn thân khô mát, Chu Thụ vẫn chưa yên tâm.
Anh bảo Cận Ngôn ngồi trong phòng chờ, tự mình xuống lầu nấu nồi canh gừng.
Nước còn chưa kịp sôi, Chu Thụ đã bị người từ phía sau ôm lấy, ôm thật khẩn, đối phương tựa hồ như đang sợ hãi điều gì.
Chu Thụ cảm nhận được phần khủng hoảng này, anh nắm chặt lấy tay Cận Ngôn, "Thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, là do ca ca không tốt."
"Không phải." Cận Ngôn lắc đầu, cọ cọ lỗ tai Chu Thụ, "Em nói rồi, chỉ cần anh không vui thì chính là em làm sai, như thế nào cũng là do em sai rồi."
Nước trong nồi đã đủ sôi, Chu Thụ tắt bếp, múc ra một chén nhỏ.
"Để nguội một chút rồi uống, nghe lời."
Cận Ngôn ngoan ngoãn cầm lấy, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Thường thường cậu đều sẽ như làm nũng mà cong cong mắt, trêu đùa muốn Chu Thụ đút cho cậu, nhưng hôm nay lại như là một đứa nhỏ mới làm sai chuyện, một chút cũng không dám vượt quá giới hạn.
Chua xót nảy lên trong lòng, Chu Thụ nắm lấy tay Cận Ngôn, "Đi thôi, về phòng trước, lát nữa anh đút cho em."
Nghe thấy câu này, đôi mắt Cận Ngôn mới lóe ra một chút ánh sáng, ngoan ngoãn được Chu Thụ dắt lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Chu Thụ nghe một cuộc điện thoại, là từ công ty quản lý.
Trong lúc nói chuyện, Chu Thụ dựa vào đầu giường, Cận Ngôn thì cẩn thận ngồi bên cạnh anh, không hề giống như ngày thường sẽ muốn hôn trộm mấy cái rồi lộ ra biểu cảm đắc ý, lúc này đây, cậu vẫn luôn trầm mặc, sợ rằng sẽ phạm vào lỗi sai nào đó.
Ẩn nhẫn và ủy khuất của Cận Ngôn, Chu Thụ đều thấy rõ, giờ khắc này anh cảm giác như một lần nữa nhìn đến phiên bản khi còn nhỏ của cậu.
Quật cường.
Mỗi lần cáu kỉnh đều không nói lời nào, chỉ lặng lặng ngồi ở một bên, chờ anh tới dỗ dành.
Mỗi lần như vậy, chỉ cần Chu Thụ nhìn thấy cái miệng nhỏ mím chặt và đôi mắt chứa đầy hơi nước của nhóc thì sẽ lập tức đầu hàng, một chiêu này đôi với anh chính là trăm lần đều dùng tốt (1).
Thế nhưng phải đến tận hôm nay thì Chu Thụ mới hoàn toàn hiểu ra, có lẽ Cận Ngôn trước giờ trầm mặc đều không hề là "kịch bản", mà đứa nhỏ này thật sự không dám chủ động tìm anh nói chuyện.
Bộ dáng sợ bị cự tuyệt, sợ bị vứt bỏ kia...!cực kỳ giống chú chó con trốn ở trong góc, nhu nhược đáng thương mà trông ngóng chủ nhân.
Trái tim Chu Thụ mềm nhũn, vừa ngắt điện thoại liền nhích người đến gần cậu.
"Ngoan, uống miếng canh gừng nào." Chu Thụ cầm chén nhỏ đưa tới bên miệng Cận Ngôn, cậu chớp chớp mắt, nghe lời uống hết chén canh gừng.
Sau đó hai người rửa mặt rồi nằm lên giường, Cận Ngôn thật cẩn thận dựa qua, Chu Thụ xoa nhẹ đầu cậu ý bảo gối lên ngực mình.
Ai cũng không lên tiếng, hồi lâu sau Chu Thụ mới cọ cọ mũi Cận Ngôn,
"Sao chuyện gì cũng không nói với anh?"
"Chuyện gì ạ?" Cận Ngôn ngơ ngác hỏi.
"Chuyện vào lúc em phân hóa, rồi những chuyện em trải qua ở nước A, vì sao đều không nói cho anh biết?"
Cận Ngôn hiểu được, vòng tay ôm eo Chu Thụ, lắc đầu, "Không có gì để nói, hiện tại em đã thực sự thỏa mãn."
Lời nói ra nhẹ nhàng như đám mây trôi nổi trên không trung, từ đầu đến cuối đều ôn nhu, trầm ổn, là thanh âm dễ nghe nhất trong lòng Chu Thụ.
Tiểu hài tử do anh bảo hộ từ nhỏ đến lớn, thế nhưng lại vào lần phân hóa năm 18