C8.
"Em trai"
2023.01.16 ~ 2023.01.30
Chuyến bay của Cận Ngôn vừa hạ cánh, Vân Thành liền đổ mưa.
Bay suốt ba tiếng đồng hồ, lúc đến nơi cũng đã hơn 10 giờ tối.
Hôm nay Chu Lệ Lệ thật dễ mua chuộc, chỉ cần một đôi bông tai liền đem hành trình của Chu Thụ tiết lộ cho Cận Ngôn.
Đoàn phim Yên Chi Túy đêm nay sẽ tổ chức liên hoan ở một quán ăn tư nhân.
Mà Chu Thụ cái gì cũng không biết, giờ phút này còn đang nhìn chằm chằm giọt mưa ngoài cửa sổ mà phát ngốc, mỗi khi trời mưa anh liền sẽ nghĩ đến người kia, tự hỏi không biết em ấy hiện tại đang làm gì.
Chu Thụ mở khóa màn hình, phát hiện cả ngày hôm nay đều không nhận được tin nhắn từ người nào đó, không khỏi nhíu mày, lại khóa màn hình rồi úp nó xuống bàn.
Di động tiếp xúc mặt bàn phát ra tiếng vang, thậm chí còn lấn át cả tiếng mưa rơi, cho nên người ở gần Chu Thụ cũng đã nhận ra, chỉ là không dám lên tiếng.
Nhưng cũng có người can đảm mở miệng khuyên nhủ: "Ai da, Thụ ca đừng nóng giận.
Là vì hot search đúng không? Mấy cái người trên mạng đó mà, không đáng để ý tới đâu."
Hot search? Hot search gì?
Chu Thụ không hiểu ra sao, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chính mình cũng không để ý mà cười cười đáp lại người nọ, sau đó cầm cái ly nhấp một ngụm rượu.
"Ngươi nói xem, những người này cũng thật quá đáng, rõ ràng Thụ ca là người bị hại, đem người hành hung đưa đến cục cảnh sát thì có gì không đúng? Vậy mà cũng có thể mắng?"
"Đúng rồi.
Chứ muốn thế nào? Nhịn cho qua chuyện, để bọn họ tùy tiện tập kích hả? Anti-fans thật là đáng sợ."
"Haiz, đúng vậy, thật là đáng sợ..."
Lúc này, có người chú ý tới Đoạn Tinh Di sắc mặt không tốt, vì thế vội sửa lời, "Không phải đâu, Tiểu Đoạn, chúng ta không có ý nhằm vào fans của cậu, bất quá, người kia thật sự có chút đáng sợ."
Đoạn Tinh Di lắc đầu, "Không sao, mọi người nói đúng, cho dù là thật sự thích tôi thì cũng tuyệt đối không nên hành động như vậy, loại bệnh trạng chiếm hữu này tôi thừa nhận không nổi, hơn nữa lần này còn thương tổn đến người vô tội."
Hắn nói xong, ánh mắt liền hướng về phía cửa sổ, ngừng một chút trên sườn mặt của Chu Thụ.
Người này hình như là thật sự không thèm để ý.
Đoạn Tinh Di nhẹ nhàng tiến lại gần, chạm khẽ vào cánh tay của đối phương, "Chu Thụ, cho tôi nhìn vết thương của anh."
Chu Thụ lúc này mới đem ánh mắt từ cửa sổ dời vào trong phòng, không thèm để ý mà nâng hạ cánh tay lên xuống, "Không sao rồi, đã không còn sưng nữa."
Lúc này, rốt cuộc có người nhìn thấy dây xích trên cổ tay của Chu Thụ, vì thế tò mò hỏi: "Ồ? Thụ ca, sợi dây này là cái gì vậy? Nhìn thế nào cũng không giống lắc tay thông thường."
"Chờ chút...! Thụ ca, cái đồng hồ đủ để mua một chiếc xe hơi của anh đâu? Lúc trước họp báo công bố phim cũng chưa thấy anh tháo nó ra."
"Woa, có thể khiến Thụ ca tháo đồng hồ ra, khẳng định là ý nghĩa phi phàm!"
Chu Thụ cúi đầu nhìn cổ tay của mình, lộ ra vẻ mặt nhu hòa hiếm thấy: "Ừ, người trong nhà tặng, theo tôi mười mấy năm." Dứt lời liền đem dây xích giấu vào trong tay áo, không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng lớn, còn vang lên hai tiếng sấm, người trong phòng bắt đầu phát sầu.
"Mưa kiểu này không biết khi nào mới có thể tạnh, rạng sáng ngày mai tôi còn có chuyến bay a."
"Tình hình này nếu vẫn còn tiếp tục, có khi chuyến bay đều phải bị hủy đó chớ."
"Đừng nhắc nữa, một hồi ăn cơm xong tôi còn phải chạy đến Lâm Thành, nếu cứ sấm sét ầm ầm như vậy thì có khả năng thật đúng là đi không được."
"Ừ, mau dời lại đi, an toàn là quan trọng nhất."
"Đúng vậy đúng vậy, ở lại một đêm xem sao, chờ mưa nhỏ rồi đi."
Đoạn Tinh Di không tham gia thảo luận, hắn đang nghiêng đầu xem Chu Thụ vẫn còn nhìn chằm chằm vào di động phát ngốc, một lát sau hắn gõ gõ vị trí trong tầm tay của mình: "Nghĩ cái gì vậy? Cả đêm hôm nay cũng chưa ăn được mấy muỗng cơm."
"Hả?" Chu Thụ hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chính mình đêm nay giống như đều đang đợi màn hình di động sáng lên, nhưng mà mỗi lần sáng lên lại không phải tin tức mà mình muốn chờ, vì thế lại tắt màn hình.
Anh chợt thấy hành vi này của mình thật không ổn, mất tự nhiên mà thanh thanh giọng, "Tôi không thấy đói." Nói xong lại khui một chai rượu, nhưng giây tiếp theo đã bị người khác nhẹ nhàng lấy khỏi tay, "Đừng uống, đem nay anh chỉ mãi lo uống rượu thôi."
Chu Thụ có 0.1 giây khó chịu, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài cho nên không ai phát hiện, ngược lại còn cổ vũ người khác ồn ào trêu ghẹo.
"Hai người này nha, CP Yên Chi như thế nào xuống sân khấu rồi mà vẫn còn tạo hint a, quá chuyên nghiệp!"
"A nha, Hoàng thượng của chúng ta có phải còn chưa thoát vai đúng không? Quan tâm Thụ ca như vậy a."
"Nhưng mà phải nói rõ, Sở Tuân cũng không phải Thụ ca nha, làm gì có kép hát nào A như vậy, ha ha ha..."
"Thụ ca của chúng ta cũng thật quá lợi hại, rõ ràng A như vậy, lại có thể diễn đến so O còn mềm."
"Thật sự, nhìn Thụ ca như vậy tôi đều nguyện ý AA luyến."
"Cậu mau tỉnh tỉnh lại, Hoàng thượng của chúng ta còn ở chỗ này đâu, có thể đến lượt cậu sao?"
"Ha ha ha...!Nói vậy cũng đúng, con thuyền này của hai người, tôi chèo trước lấy lễ nha!"
Mọi người tôi một câu anh một câu, nói một đống lời vô nghĩa, loạn thành một đoàn.
Đoạn Tinh Di cũng hào phóng cười cười, mở miệng giải vây, "Đừng nói bậy, Chu Thụ hôm nay đều bị tôi liên lụy, nếu tôi không quan tâm anh ấy thì có phần uổng công làm người."
Lời này vừa ra, mọi người cũng theo đó nở nụ cười, để tài lại quay về sự kiện ở sân bay hôm nay.
Toàn bộ quá trình, Chu Thụ vẫn không tham dự bất cứ đề tài nào, anh vốn có chút không chịu được hành vi tự ý can thiệp của Đoạn Tinh Di, cho dù biết là quan tâm nhưng anh cũng không thích.
Đến nỗi chuyện ship CP này, trước kia anh không thèm để ý, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trước tối hôm qua thôi.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, anh liền có chút cố tình tránh đi đề tài này, vô luận là trước hay sau màn ảnh, cũng không nghĩ cùng Đoạn Tinh Di hỗ động gì đó.
Nhưng hiện tại lại nhìn đến Đoạn Tinh Di chỉ dùng vài ba câu liền giải trừ xấu hổ, anh thật ra có chút bội phục EQ của hắn.
Trách không được Chu Đóa rất thích người này.
Liên hoan rốt cuộc kết thúc, cơn mưa cũng không có dấu hiệu giảm bớt, mọi người sôi nổi cầm di động liên hệ trợ lý.
Chu Thụ cũng vừa gọi cho Chu Lệ Lệ, lúc này đang đứng dưới mái hiên trước cửa, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi.
Điếu thuốc lây dính hơi ẩm trong không khí, có chút giống như cây khô gặp mùa xuân (1).
Anh bật lửa vài lần cũng chưa thành công, trong lòng bực bội, đang lúc định từ bỏ thì giây tiếp theo lại có người từ bên cạnh đưa qua một cái bật lửa loại thông khí.
Chu Thụ giương mắt nhìn nhìn, là Đoạn Tinh Di, chỉ thấy hắn ấn bật lửa xong liền không có ý buông tay, vì thế Chu Thụ đành phải ngậm điếu thuốc tiến đến gần ngọn lửa kia, "Cảm ơn."
"Có người tới đón anh không?" Đoạn Tinh Di cũng châm một điếu thuốc, đứng bên cạnh Chu Thụ hút một ngụm, phả ra một làn khói trắng.
"Ừ, có." Khoảng cách gần nói chung sẽ phóng đại xấu hổ, Chu Thụ không nghĩ đắm chìm trong loại không khí này, thuận miệng hỏi lại một câu, "Cậu thì sao?"
Hỏi xong rồi, mới phát hiện hai câu hỏi của bọn họ kỳ thật đều vô nghĩa.
Đoàn phim liên hoan xong, mưa to tầm tã, vị trợ lý nào điên rồi mới dám đem ông chủ của chính mình bỏ ngoài đường.
"Trợ lý của tôi đang kẹt xe trên đường đến đây, ở phía trước xảy ra sự cố giao thông, phỏng chừng phải đợi một hồi."
"À..." Chu Thụ có chút nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào, mà thật ra anh cũng không quá muốn đáp lại.
Lúc này, càng có thêm nhiều người từ bên trong bước ra, giúp trung hòa