Bia Đỡ Đạn Phản Công

Anh hùng cái thế của ta (27)


trước sau

Edit: Tuyết Dương

Beta: Sakura

Sau khi lập công, Trương Hồng Nghĩa từng bước một đi lên, gan hắn lại lớn, vì tiền đồ sau này, ra chiến trương giết giặc hắn bất chấp sinh tử, cuối cùng cũng được Đặng tri châu khen thưởng. Trong quân việc gì cũng có thể chịu đựng, nhưng ngay từ đầu phải chia xa cô thì hắn đúng là không chịu đựng nổi.

Trương Hồng Nghĩa xấu hổ không dám nói với cô, lúc mới đầu quân, hắn thường nằm mơ nghe thấy Bách Hợp gọi tên hắn ‘Trương Hồng Nghĩa, Trương Hồng Nghĩa’ có lúc hắn đang huấn luyện vô thức trả lời một tiếng, vì vậy mà bị phạt, còn bị nhiều người cười nhạo.

Nhưng lúc này Bách Hợp đang ngồi trước mặt hắn, hắn lại vô cùng xấu hổ không biết nói gì.

Nghe hắn nói lần này hắn trở lại không bao lâu đã phải đi, chân mày Bách Hợp nhíu lại, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hắn bới hai phần cơm, do dự một chút.

“Đặng tri châu khen thưởng ta, chuẩn bị cất nhắc ta, nói sẽ cho ta dẫn đầu một đội binh mã, xâm nhập vào nội địa của Lâu Lan, nếu ta có thể điều tra được một í quân tình, bắt được mấy tên người Man trở về, sẽ nhận ta làm nghĩa tử.” Hắn rất mạnh, thân hình lại cao lớn, trong một đám tân binh rât bắt mắt, Đặng tri châu quả thật không phụ cái tên tri nhân thiện nhậm, rất nhanh đã chú ý tới hắn. “Lần này ta lập công, chém được đầu giặc, luận công ban thưởng, nam nhân của ngươi bây giờ đã là tướng quân, cũng có bổng lộc hơn người.” Hắn dương dương đắc  ý, nói xong câu này dường như nhớ ra điều gì đó, móc từ trong ngực ra một túi tiền, đưa cho Bách Hợp:

“Đây là bổng lộc của ta, ngươi cầm đi, muốn ăn gì thì tự mình mua đi.”

Bách Hợp nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn, tiền trong túi không giống đồng tiền, hình như là bạc, nhìn qua có vẻ không hề ít, Bách Hợp cũng không nhận lấy, hắn hơi nóng nảy, đặt đũa xuống, nắm lấy tay Bách Hợp để túi tiền váo trong tay cô:

“Đây là tiền vốn sau này cưới vợ. Chờ ta tích lũy vài năm, kiếm tiền trở về Doanh Châu mua đất, làm lão gia.”

Lời này của hắn khiến cho Bách Hợp cảm thấy buồn cười, thấy Trương Hồng Nghĩa rung đùi đắc ý giống bộ dạng của tiểu nhân, Bách Hợp cầm lấy bạc, cô trừng hắn:

“Ban đầu sống chết cũng phải làm binh, bây giờ lại có một ít tiền đồ.” Hắn bị mắng cũng không tức giận, có vẻ như đang tưởng nhớ lại.

Trương Hồng Nghĩa cũng không ở nhà bao lâu. Đêm đó ở nhà được một đêm, hôm sau trời chưa sáng đã đi rồi. Hắn trở về chuyến này thật đúng lúc, Bách Hợp vốn muốn vào kinh, bây giờ lại bị hắn làm rối loạn, cầm bạc kia của hắn như củ khoai nóng phỏng tay, muốn đi cũng không được, đành phải chờ hắn một thời gian.

Ba tháng sau, lúc Đại Lục đem gạo đến cho cô còn mang tin tức tới, nói là Trương Hồng Nghĩa lại lập công, đã được Đặng tri châu nhận làm nghĩa tử.

Mà bây giờ ngoài biên cương Đại Tề rất bất ổn. Trong triều cũng có sự thay đổi.

Ban đầu tiên đế chết quá nhanh, trước khi chết vội vã phế Thái Tử chọn Việt Vương, phế Thái Tử khi ấy trốn đi, dẫn tàn quân trốn vào lãnh địa của mình, sau hai năm nghỉ ngơi dưỡng sức, thế lực bắt đầu tro tàn lại cháy. Trong triều lưu truyền cái chết của tiên đế không rõ nguyên do, Việt Vương không rõ lai lịch, những lão thần vốn trung thành với tiên đế đối với cái chết của tiên đế bắt đầu nghi ngờ, dưới sự thao túng của người tung tin đồn này, diễn biến ngày càng mãnh liệt.

Tân đế chịu cảnh loạn trong giặc ngoài. Biên cương lại bất ổn, thần tử trong triều lại không thuận theo, còn lập mưu đồ muốn phế Thái tử đứng lên diệt trừ. Có điều lúc này phế Thái tử cũng không chính thức mưu phản, hắn có muốn ra tay cũng không tránh khỏi cảnh ném chuột vỡ bình, khi Việt vương đăng cơ lúc trước, đã thanh trừ một phen dư nghiệt của phế thái tử, nếu bây giờ hắn động thủ, khó tránh khỏi sẽ để lại thanh danh cay nghiệt.

Quan trọng nhất là, trong tay tân đế không có binh lực, binh lực Đại Tề luôn dùng để đối ngoại, không phải để đối nội, nếu hắn muốn binh trấn áp phế Thái tử, nhất định phải rút binh ở Cao Xương về.

Tất cả đại tri châu chấp chưởng binh lực đã nhiều năm nay, sớm đã quen thuộc, tân đế đăng cơ chưa đầy hai năm, những tên tri châu này sớm đã thành tinh, hắn không có cách nào động tới. Trong tay không có quyền lực, tính ra hoàng đế này cũng không hề yên ổn. Đối địch với Đại Tề có người Man, bên trong thì binh quyền phân tán không nằm trong tay của Tân đế, còn có phế Thái tử đang ngấp nghé, vị tân đế này như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hắn đã ra chủ ý muốn tiếp nhận binh quyền từ tay những tri châu này.

Mà căn bản Tân đế còn quá nhỏ, đăng cơ lại vội vàng, đến sinh nhật năm nay, bất quá chỉ mới thượng vị được hai năm, trong tay hắn cung không có bao nhiêu người mới, người duy nhất có thể dùng được, chỉ có Diệp thế tử.

Diệp gia trung thành với hắn, theo hắn từ khi hắn còn là Việt Vương, luôn theo phía sau giúp sức hỗ trợ cho hắn, vì hắn lên ngôi hoang đế lập được công lao hiển hách. Diệp thế tử là một nhân tài, vừa có văn lại có võ, trước kia còn từng đảm nhiệm chức vụ trong quân, lại có giao tình rất tốt với hoàng đế, đối với Diệp thế tử, Hoàng đế vô cùng yên tâm, vì vậy liền muốn phân chia binh quyền vào trong tay hắn, phái hắn làm giám quân, đồng ý sau này sẽ cho hắn nhiều quyền lợi, đầu tiên phân bổ hắn đến Doanh Châu.

Doanh Châu là địa bàn của Đặng tri châu, ông đã ở đay nhiều năm, đã thành cây lớn rễ sâu, thủ hạ của Đặng tri châu có tổng cộng là mười ba vạn, là một trong sáu tri châu của Đại Tề có binh lực nhiều nhất, quan trọng nhất, ban đầu lúc Diệp thế tử còn trẻ từng lập công, cũng là thủ hạ của Đặng tri châu
một thời gian, người này còn từng tán thưởng Diệp thế tử, nếu không phải thân phận của Diệp thế tử xuất chúng, ban đầu hắn còn muốn nhận Diệp thế tử làm nghĩa tử.

Diệp thế tử dẫn theo người, một đường vất vả tiến vào Doanh Châu, hắn mặc cẩm bào, trên tay cầm hồng anh thương, lúc hắn cưỡi bạch mã dẫn một đoàn người đi vào thành, đúng lúc Bách Hợp đi đến nha môn gặp Đại lục hỏi thăm tung tích của Trương Hồng Nghĩa, Đại lục đi bên cạnh cô, đoàn người Diệp thế tử lúc vào thành mang theo gió bụi thổi vào mặt hai người.

Đại Lục cầm tay áo lau mặt, miệng ‘phù phù’ khạc ra ngoài, hắn hơi tức giận:

“Những người này là con ông cháu cha từ kinh đô, ai cũng để mắt trên đầu nên không nhìn thấy ai, trên đường cái mà chạy nhanh như vậy.” Bách Hợp cũng bị cát bay vào híp cả mắt, lúc này hai mắt cô bị nước mắt chảy ra nhòe hết mắt, cô đang mặc một bộ đồ màu xanh, lúc tiếng chửi rủa của Đại Lục truyền đến tai cô, cô vẫn còn kéo tay áo lau mặt, trong lòng cũng hận Diệp thế tử đến ngứa răng.

“Ngươi vừa nói gì?”

Đại Lục thuận miệng phàn nàn một câu, tuy nói rât nhỏ nhưng không ngờ trong nhóm người kia lại có người nghe thấy được, hắn quát to một tiếng, nắm chặt dây cương kìm ngựa đứng lại,hắn  ‘Hu’ một tiếng, vó trước của con ngựa giơ lên thật cao, trong mũi nó phát ra tiếng vang dài,tiếng ngựa hí vang, con ngựa bị ghìm lại, có một binh sĩ mặc áo thiết giáp quay đầu lại, dùng roi chỉ vào Đại Lục quát lên.

Động tác của hắn khiến cho đội kỹ mã vốn đang chạy băng băng phải chú ý tới, Diệp thế tử đi ở đằng trước ghìm ngựa lại, mặt hắn lạnh lùng như trăng sáng vậy, trên gò má tỏ vẻ không kiên nhẫn, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, đánh ngựa chạy đến bên này:

“Gì vậy?”

“Đại nhân, tên tiện dân này vừa buông lời bất kính với ngài, nên đánh hai mươi roi, thị uy trước dân chúng.” Chuyến này Diệp thế tử đến đây là để đoạt quyền lực, tất nhiên đầu tiên là muốn lập uy, binh sĩ đi theo từ lúc rời kinh đã nghe hoàng đế phân phó, lúc này đúng lúc Đại Lục thuận miệng oán trách một câu chạm ngay họng súng, trong tay hắn cầm một cây roi sáng bóng, cái này mà đánh trúng chắc là da thịt tan nát, nếu đánh hai mươi roi, trừ khi bất tử nếu không thì cũng tàn phế.

Đại Lục trở nên mờ mịt, chẳng qua hắn thuận miệng chửi một câu mà thôi, không nghĩ tới họa từ miệng mà ra, chọc ngay một phiền toái lớn như vậy.

Hai chận hắn run rẩy, ngăn cản Bách Hợp ở sau lưng, chắp tay trước ngực:

“Quân gia tha mạng, miệng lưỡi tiểu dân đáng ghét, cũng không phải nhằm vào ngài đâu, vừa nãy chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không có ý gì, nếu có đắc tội quân gia, cái này xem như bồi tội.” Thấy Diệp thái tử đi một đoàn người như vậy, rõ ràng không phải dễ đụng vào, hắn chỉ là tiểu bộ khoái ở Doanh châu, nếu thật sự bị đám người này đánh chết, chỉ sợ không cần tiền bồi thường cũng không ai dám đến tìm những người này gặp xui xẻo.

Mình chết cũng không đáng tiếc, nhưng trong nhà còn có mẹ già, còn phải chiếu cố chị dâu, hắn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được, vì vậy Đại Lục nén nhục nhã, hai đầu gối mềm nhũn, khụy trên mặt đất, hắn tự tát vào mặt mình mấy cái.

‘Bốp, bốp’, Diệp thế tử cưỡi trên con ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, Bách Hợp cúi thấp đầu, lại bị Đại Lục ngăn cản ở phía sau, trên mặt còn dính bụi cát, lại đang dụi mắt, nên thấy không rõ mặt, Diệp thế tử nhìn thoáng qua, chỉ cho rằng đây là phu nhân bình thường mà thôi, cũng không để cô trong lòng, ngược lại ánh mắt dừng lại trên người của Đại Lục, ánh mắt hắn lạnh như băng, không hề có độ ấm:

“Xử lý nhanh lên, chính sự quan trọng hơn.”

Đại Lục tát hai cái vào mặt mình, dùng lực cũng không nhỏ, một chút gian dối hắn cũng không dám, hắn chỉ mới tát bảy, tám lần, miệng cũng đã rách, hai má sưng đỏ, máu tươi từ từ thấm ra mép, nhưng hắn cũng không dám dừng lại, nghe thấy Diệp thế tử đòi vội vàng xử lý, cả người Đại Lục run cầm cập, theo bản năng để tay lên đại đao bên hông mình.

Hắn là một bộ khoái, một tiện dân không đáng bao nhiêu tiền, đúng là không bao nhiêu tiền, nhưng những quân gia này lại đang muốn lấy mạng hắn, hắn nhất quyết không tuân theo.

Tướng sĩ kia thấy động tác của Đại Lục, cười lạnh, trong tay rút trường tiên giống như một con răn độc, khi hắn rút ra, nhanh như xé gió, bay đến mặt của Đại Lục.

Đánh người không đánh mặt, tên tướng sĩ này chưa gì đã muốn đánh vào mặt người khác, đúng là hơi quá đáng. Đại Lục không ngờ hôm nay chỉ vì mình thuận miệng nói một câu, lại rước lấy họa lớn như vậy, sắc mặt hắn thay đổi, đang muốn nhảy lên, Bách Hợp lại bỏ tay đang dụi mắt xuống, một tay đè lên vai hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện