Rất nhiều đường cong ở cổ bị gãy lìa theo đầu Gumdam, lúc này nó đang tóe ra rất nhiều tia lửa. Thật sự khoa học kỹ thuật của gia tộc Niep không thể xem thường, đầu của Gumdam có thể coi là trung tâm điều khiển, bây giờ bị đứt lìa nhưng ánh sáng màu đỏ ở trước ngực không ngừng chớp và chưa bị ngã xuống.
Đầu bị đứt ra khiến cho nó lắc lư hai cái, giống như chuẩn bị điều chỉnh gì đó. Nhưng chưa tới một giây sau, Go Sheng chớp thời cơ nâng nắm tay lên, mạnh mẽ giáng một đòn vào ngực của Gumdam. Âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, mặc dù lúc này người máy không bị đánh bay, mà ở ngực vẫn bị lõm xuống sâu hoắm. Bách Hợp tiếp tục đặt tay lên vai nó, dùng hàn băng bao lấy nó, cô khẽ quát:
“Phá hủy…!” Hàn băng đang bao bọc xung quanh Gumdam lập tức nổ tung, Gumdam lúc nãy còn oai phong lẫm liệt bây giờ đã vỡ tan thành ngàn vạn mảnh, rơi đầy trên mặt đất.
Sau đó Go Sheng rút tay lại, ánh mắt họ giao nhau, trong ánh mắt hiện lên vài phần kiêng nể.
Động tác Bách Hợp ra tay hủy diệt Gumdam quá dễ dàng. Anh ta vừa giao thủ trực diện với Gumdam này, không biết gia tộc Niep dùng vật liệu gì để làm ra thứ như vậy, khi nãy anh ta đánh ra một cú đã có sự trợ lực từ cơ giáp, chỉ sợ nếu một mình đối mặt với một Gumdam cỡ nhỏ, cho dù anh ta đã cường hóa sức mạnh cũng không đủ để đánh nát nó. Lúc đánh vào ngực Gumdam này, chỉ có thể làm ngực nó lõm xuống nhưng vẫn chưa đủ để hủy diệt nó, điều đó đủ để chứng minh thứ này rất khó phá hủy. Vậy mà Bách Hợp vừa ra tay đã hủy diệt được Gumdam. Nếu như mình dây dưa với cô ấy, một khi đã bị đóng băng thì cô ấy hoàn toàn có khả năng khiến mình tan rã.
“Đến rồi.” Trong lòng Go Sheng cảnh giác, theo bản năng muốn tránh xa Bách Hợp hơn nữa, ai ngờ sau khi Gumdam bị phá hủy thì cô không tiếp tục ra ray. Ngay cả Bách Hợp và Go Sheng hai người cùng phối hợp đánh với người máy còn chưa lên tiếng mà đột nhiên Cherry lại mở miệng nói một câu, Go Sheng định hỏi lại anh ta: ‘Cái gì đến?’
Bách Hợp được Cherry nhắc nhở, lập tức cảm thấy không đúng, hai giây sau cô cảm nhận được có một thứ gì đó rất lớn đang tiến về hướng này. Cô vô thức quay đầu lại thì nhìn thấy trên trời có rất nhiều Gumdam giống như lúc nãy đang phóng về phía này, giống như chim chóc từ trên trời bay xuống. Những điểm đen kia từ nhỏ dần dần thành lớn, càng ngày càng gần, một khi bị vướng vào những thứ này chỉ sợ sẽ không cầm cự nổi nữa.
Ở đây là địa bàn của gia tộc Niep, mặc dù họ không sợ những Gumdam này, nhưng nếu dây dưa với chúng thì những thứ khác lại tiếp tục đi tới, đến lúc đó thật sự rất phiền toái. Bách Hợp mau chóng quyết định, chạy về tòa nhà cách đó không xa:
“Đi!”
Đúng là khoa học kỹ thuật của gia tộc Niep rất phát triển, những thứ này đếm sơ qua cũng có hơn cả ngàn rồi. Lúc nãy Bách Hợp đã đấu với nó, sức chiến đấu của Gumdam này không hề yếu hơn Gumdam bình thường. Quan trọng những thứ này không phải do con người điều khiển, mà toàn bộ đều được điều từ Gumdam, hủy diệt chúng căn bản không ảnh hưởng bao nhiêu tới thực lực của gia tộc Niep. Những vật này liên bang các vì sao cũng không có nhiều như vậy, thế nhưng trong thời gian ngắn gia tộc Niep lại dễ dàng đẩy ra hàng loạt Gumdam.
Biện pháp của Bách Hợp ở thời điểm này chính là vào được tòa nhà trí năng nói là trụ sở chính của Gia tộc Niep. Hệ thống phòng ngự ở gia tộc Niep đã bị trí năng của Go Sheng khống chế, chắc chắn là hệ thống phòng ngự trong trụ sở sẽ yếu hơn bình thường. Bây giờ nhóm người của mình xông vào bên trong, nếu bên trong có đồ quan trọng thì có lẽ đám Gumdam này sẽ không được vào.
Dù gia tộc Niep muốn lấy mạng của bọn họ thì cũng không thể làm tổn thất chính mình, như vậy đến lúc đối đầu có thể phá hủy được một ít thứ của Gia tộc Niep. Hơn nữa nơi này cũng không phải địa bàn của mình, hư hay rơi mất căn nhà hoặc vài tầng lầu cũng không ảnh hưởng chút nào tới Bách Hợp.
Lúc Go Sheng phát hiện thấy những Gumdam này nét mặt lập tức thay đổi. Nghe Bách Hợp nói anh đã hiểu được ý cô, ba người dốc toàn lực chạy về phía tòa nhà. Những Gumdam này có tốc độc cực nhanh, ba người cũng không thiếu năng lực. Bách Hợp thì không nói, đẳng cấp thể thuật của Go Sheng không hề thấp, hơn nữa được cơ giáp cường hóa, chạy cũng rất nhanh, nhưng người chạy nhanh nhất không phải là Bách Hợp hay Go Sheng, mà là người rất ít nói chuyện – Cherry.
Trong khoảnh khắc thấy Gumdam bay tới, Cherry đã bắt đầu chạy. Bách Hợp chưa kịp nhìn thấy chuyển động của anh là anh đã xuất hiện ở cửa tòa nhà.
Bách Hợp biết anh có dị năng là thời gian nên cũng không thấy lạ, ngược lại bộ dạng Go Sheng như lâm đại dịch. Họ đi vào tòa nhà, trong tòa nhà họ không cảm nhận được sự sinh sống của con người, thay vào đó là những đôi mắt điện tử có ánh sáng màu đỏ. Không biết có phải vì ngày đó hành tinh Emperors bị hủy nên những năm gần đây dân số của hia tộc Niep thưa bớt không.
Trí năng đã bị cuộc tấn công lúc nãy của Gumdam phá hủy sóng điện từ, bây giờ không còn liên lạc được nên không biết hệ thống phòng thủ ở đâu, chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.
Trong tòa nhà có một hành lang rất dài, lúc ba người tới đây không ít ánh sáng màu đỏ đã soi vào người, không biết những vật này thuộc hệ thống công kích gì. Toàn thân Go Sheng căng cứng, Bách Hợp đột nhiên lui ra ngoài, Gumdam dẫn đầu lúc nãy đã đuổi tới. Đúng lúc đó, Gumdam biến thành hình người xông về phía cô, lúc này Bách Hợp không sử dụng dị năng hàn băng mà dùng lực tay cực mạnh đấm vào đầu Gumdam này khiến nó lùi về phía sau, cô nhân lúc nó chưa kịp đánh trả, thân người nhanh như chớp đạp một cước vào sau lưng Gumdam.
Một cước này Bách Hợp đã sử dụng tới linh lực khiến Gumdam bị đạp tới mức lảo đảo, ngã ra sàn nhà. Bách Hợp nghiêng mình chạy vào, cô đột nhiên xoay người ôm lấy hai chân Gumdam, khiêng nó lên, dùng sức nện thật mạnh vào mắt điện tử cách đó không xa.
Tiếng ‘leng keng’ vang lên thật lớn, Gumdam đâm đầu vào mắt điện tử. Không biết Gumdam này được tạo thành từ nguyên liệu gì mà vừa đấm một cú đã phá hủy hệ thống điện từ của trí năng, không biết vấn đề từ nguyên vật liệu tạo thành nó hay là trên người thứ này có loại nguyên tố gì đó phá hủy từ trường. Cô cũng không biết những mắt điện tử này là vũ khí công kích loại gì nên không dám tùy tiện dò xét, đúng lúc có thể dùng Gumdam gia tộc Niep chế tạo để thử, đúng là “đánh bừa mà trúng”.
Tình trạng Gumdam kia thì trầm trọng hơn ngàn lần. Bách Hợp ném nó đi đã tác động rất nhiều lực lên nó, lúc va chạm vào mắt điện tử chỉ nghe một tiếng vang lớn dội qua, sau đó cô thấy mắt điện tử kia đã bị đâm lệch sang một bên. Việc này không khác với suy đoán của Bách Hợp trước đó, sau khi bị va chạm, mắt điện tử xuất hiện giống với tình huống Go Sheng điều khiển Gumdam, tia sáng lóe lên vài cái rồi tắt mất.
Nhưng không chỉ một mắt điện tử này bị ảnh hưởng, ngay cả những mắt điện tử còn lại xung quanh cũng bị ảnh hướng. Nó ‘xì xì’ vài tiếng rồi tia sáng vụt tắt.
Thoáng cái ánh sáng ở lối vào tòa nhà đã mờ dần, Gumdam bị ném lúc nãy ngã ‘rầm’ một cái xuống mặt đất, nó gật đầu đắc ý muốn tiếp tục đứng lên, Go Sheng nhìn động tác của Bách Hợp cũng đoán ra phương pháp để phá giải chuyện này. Cho dù anh vui mừng nhưng trong lòng cũng dâng lên suy nghĩ không chịu thua, anh không muốn bị thua kém trước mặt Bách Hợp. Vì vậy không đợi Gumdam đứng dậy anh ta đã tiến lên một bước, dùng sức nâng nó lên rồi ném nó ra xa lần nữa.
Lúc này, đường lui đều bị đám Gumdam chặn lại, đi ra ngoài sẽ không an toàn hơn trong này là bao, mà còn trở thành mục tiêu ngay sau khi ra ngoài, sẽ bị tấn công mạnh hơn nữa. Vì vậy, hai người thay phiên nhau đạp Gumdam này về phía hành lang, trong lúc đó không quên phá hủy toàn bộ mắt điện tử màu đỏ. Sau khi đi đến cuối hành lang thì dùng Gumdam này phá cửa để đi vào. Cảnh tượng bên trong khiến Go Sheng cảm thấy mình vừa hít phải một luồng khí lạnh.
Sau khi đi hết hành lang thật dài, phá cửa ra vào, bên trong không phải là trụ sở tòa nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, cũng không có kết cấu như lúc trước Bách Hợp ở hành tinh Twins. Sau cánh cửa là một giàn giáo rộng chừng hai mét, giàn giáo trống rỗng, trên đầu lóe lên ánh sáng của một vật màu bạc không chết tạo từ vật liệu gì, nối thẳng với đường cáp treo đối diện. Chỗ này chính là trụ sở của gia tộc Niep, vậy mà phía dưới hoàn toàn bị khoét rỗng, sâu không thấy đáy, vì thiếu ánh sáng nên không biết phía dưới sâu bao nhiêu, cũng không biết ở đó đang che giấu thứ gì.
Theo họ phỏng đoán thì phải sâu lắm mới chạm được đáy. Tiếng bước chân của Gumdam đuổi theo phía sau ngày càng lớn, bởi vì trong tòa nhà không thể bay trên không nên đã hạn chế tốc độ của chúng, vậy mà chúng vẫn đuổi kịp. Phiền toái nhất là phải chiến đấu ở nơi nhỏ hẹp như thế này, nơi này rất cao, nếu chẳng may bị rớt xuống dưới thì sao, không biết bên dưới có vật gì nguy hiểm không? Tình huống này rất bất lợi cho ba người, nhưng đối với những Gumdam kia thì không hề gì, chúng không có sinh mệnh, ngã xuống dưới cũng không sợ hãi.
Go Sheng nhịn không được mắng một câu, những người gia tộc Niep đúng là thần kinh không bình thường, ai lại để những đồ vật nguy hiểm như vậy trong tòa nhà chứ? Bây giờ không có trí năng ở đây, không biết trên đường đi sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, mà lui cũng lui không được, khuôn mặt anh u ám. Bách Hợp cau mày: “Nắm vào phía trên, đu qua đi!”
Cái dây thừng lóe sáng màu bạc hơi giống với xe cáp ở thời cổ xưa trên trái đất, nhưng đường cáp treo này so với đường cáp treo ở trái đất chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều, phía trên sẽ có thứ khác tồn tại. Người của gia tộc Niep đi lại có thể dùng xe khác tiếp ứng, đương nhiên ba người sẽ không được sự đãi ngộ này. Bách Hợp khẽ lay động, giơ tay lên, một chuỗi băng xuất hiện trong tay cô, vừa mới đặt vào dây thừng màu bạc thì nghe tiếng ‘xì xì’ vang lên. Chuỗi băng do Bách Hợp dùng dị năng cấp cao tạo thành trong khoảnh khắc chạm vào dây thừng đã tan ra, chuỗi băng bị cắt thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống vực sâu, cả buổi vẫn không nghe được tiếng chuỗi băng chạm đất truyền đến, điều này có thể thấy chỗ này sâu đến mức nào rồi.
“Tôi có thể đi qua như vậy!” Khi hàn băng chạm vào dây bạc, trong tích tắc đã bị tan rã có thể bởi vì Bách Hợp không tiếp tục sử dụng linh lực, nếu cô không ngừng sử dụng linh lực thì sẽ duy trì được chuỗi băng không thay đổi.
Trong lúc nói chuyện, cô lại tiếp tục tạo ra một chuỗi băng khác, lúc này Bách Hợp tiếp tục dốc linh lực vào chuỗi băng, mặc dù âm thanh ‘xì xì’ vẫn
vang lên không dứt, nhưng trong lúc chuỗi băng sắp bị hủy thì có linh lực tu bổ nên không đứt lìa, và luôn được duy trì với hình dạng đó. Khi Bách Hợp luyện thể thuật để hợp tác với liên bang đã đột phá lên cấp mười lăm, đã nằm ở mức có thể sử dụng linh lực của mình bất cứ nơi nào, vì vậy bây giờ làm tiêu hao linh lực cô cũng không bị tổn thương. Cô chỉ thử một chút xem phương pháp của mình có thể sử dụng được không, sau đó không tiếp tục truyền linh lực vào chuỗi băng nữa, mặc kệ chuỗi băng bị dây bạc phá hủy, quay đầu nhìn hai người phía sau: “Hai người muốn đi qua như thế nào?”
“Thứ này được chế tạo bằng bạc, trên bề mặt có điện áp cao. Tôi mặc cơ giáp nên sẽ có tác dụng chống chịu với dòng điện này.” Go Sheng hất đầu lên, đi lên phía trước chạm tay vào dây bạc. Trước đó, hàn băng chạm vào dây bạc còn phát ra tiếng kêu ‘xì xì’, bây giờ anh nắm dây bạc trong tay thì lại không có phản ứng nào, không có vấn đề gì xảy ra.
“Tôi đi trước đây.” Go Sheng nói xong, không để ý tới hai người phía sau, dẫn đầu phi về phía trước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi anh đi, chỉ còn lại Bách Hợp và Cherry. Bách Hợp đã có phương pháp qua đó. Thế còn Cherry thì sao?
Mặc dù anh có dị năng là thời gian, lực sát thương của dị năng này rất bá đạo. Nhưng nếu Cherry chạm vào dây thừng, chỉ sợ thứ này cái gì cũng có thể hủy. Đến lúc đó mọi người sẽ cùng chết một chỗ, còn đi qua kia thế nào?
“Anh thì sao?” Bách Hợp nhìn anh. Cherry híp mắt, trong ánh mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Một giây sau, tròng mắt của Bách Hợp muốn rớt xuống đất, anh bắt đầu mau chóng cởi quần của mình ra.
“Anh làm gì vậy” Mí mắt Bách Hợp giần giật, Cherry bình tĩnh nhìn cô: “Đồ phòng hộ của tôi được làm từ nguyên liệu đặc biệt, có thể khống chế năng lượng của cơ thể tôi.”
“Nhưng điều này có liên quan gì đến việc tôi muốn đi qua?” Bách Hợp hỏi lại anh một câu, Cherry nhíu đôi mày thanh tú: “Cô cũng có thể đi qua, dùng quần này ngăn cách chúng ta.” Lời anh nói rất đơn giản, nhưng Bách Hợp nghĩ thoáng qua đã hiểu được ý tứ trong câu nói của anh.
Dị năng của anh là thời gian, với những đồ vật mà anh chạm vào đều bị ảnh hưởng của sự ăn mòn, chất độc ‘thời gian’ là kịch độc khó giải, mặc dù anh chưa sử dụng dị năng, nhưng đối với Cherry mà nói cơ thể của anh đã là một loại độc tố. Nếu như muốn đi qua thì cô giữ lấy dây bạc, anh cởi quần phòng hộ để ngăn cách hai người, anh có thể cách một chiếc quần ôm lấy chân cô, sau đó cô sẽ dẫn anh đi qua.
Trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất, nhưng Bách Hợp chưa từng nghĩ một thiếu niên thanh tú như Cherry mà có thể ‘không câu nệ tiểu tiết’ như vậy, quá không để ý hình tượng rồi. Phía sau, tiếng bước chân của Gumdam ngày càng gần, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Bách Hợp gật đầu. Cô tạo ra chuỗi băng lần nữa, treo mình trên dây bạc, cô cảm nhận được tay của Cherry đang để trong hai ống quần ôm lấy eo mình.
Lúc tay của anh đụng vào bên hông Bách Hợp, mặc dù cách vài lớp vải, thế nhưng vẫn có một cảm giác thân thiết khó tả dâng lên trong lòng Bách Hợp, tim Bách Hợp khẽ rung động, cơ thể hai người thoáng có sự cứng nhắc. Cherry vô thức ôm cô chặt hơn một chút, loại cảm giác này dường như hai người đã từng gặp đâu đó. Trong lòng Bách Hợp hoài nghi, nhưng chỉ một giây sau cô đã ném cảm giác ấy ra sau đầu. Bởi vì Cherry ôm eo cô, ngực của anh cách một lớp áo phòng hộ dính sát vào mông cô, chân của anh hướng về phía sau, tư thế này đối với người luyện thể thuật đạt tới trình độ nhất định cũng không khó, nhưng sự xấu hổ trong tư thế này khiến mặt Bách Hợp đỏ bừng. Hai người nhanh chóng lướt qua dây bạc, thiếu niên thanh tú nửa người trần truồng ôm lấy Bách Hợp. Ở đầu bên kia dây bạc, Go Sheng đang đứng chờ sẵn, đã thấy Bách Hợp đu trên chuỗi băng từ phía xa. Thân thể của cô bắt đầu lắc lư, chờ tới lúc sắp đến, Cherry đột nhiên buông tay ra, cơ thể anh giống như mũi tên bay khỏi cung, vung ra ngoài, rồi vững vàng chạm đất.
Tròng mắt của Go Sheng muốn rơi ra khỏi hốc mắt, thấy Cherry nhảy xuống linh hoạt như vậy, lại thêm nhìn thấy Cherry chuẩn bị mặc quần. Lông mày Go Sheng nhíu lại, vừa bất mãn vừa tức giận:
“Hai người làm chuyện xấu hổ trong chiến hạm thì thôi đi! Bây giờ là lúc nào? Chúng ta đang ở trong trụ sở của gia tộc Niep! Đúng là chán sống mà!”
Bách Hợp chưa bao giờ cảm tạ vì trên mặt mình đang đeo mặt nạ hàn băng như bây giờ, Go Sheng không thể thấy khuôn mặt xấu hổ của cô. Cô giả vờ lạnh lùng hừ một tiếng nhưng vẫn không dám đối mặt với Go Sheng. Cherry xoay người chỗ khác mặc quần, không có phản ứng gì với Go Sheng. Go Sheng cố gắng nén giận, anh nhìn thấy Cherry ăn mặc xong xuôi thì nói tiếp:
“Hết đường rồi.” Đúng là cụt đường rồi. Có một số đồ vật trông như xe treo đỗ ở bên cạnh, tình cảnh bên này không khác với phía đối diện là bao, cũng là một giàn giáo rộng chừng hai, ba mét, phía sau là vách tường kim loại lạnh như băng. Go Sheng dùng tay sờ sờ bên trên. Bách Hợp phóng ra một mũi băng nhọn, cô đang muốn tạo thành một khe hở trên vách tường thì đột nhiên giàn giáo rung mạnh một cái, mọi người cũng dao động theo. Cô suýt nữa không đứng vững, không biết từ lúc nào Cherry đã xuất hiện phía sau cô, đỡ lấy eo của cô.
Cô chưa kịp nói lời cảm ơn thì nền đất họ đang đứng trong nháy mắt biến thành một lồng giam nhỏ hẹp, bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta hoa mắt, trong miệng Go Sheng phát ra tiếng nguyền rủa. Tốc độ này so với lúc điều khiển Gumdam còn đáng sợ hơn, nếu không phải thể chất của ba người đều khỏe mạnh chỉ sợ áp lực khi hạ xuống này đủ để toàn thân họ bị ép đến nát bấy rồi.
Họ ở trong lồng giam này, trọng tâm không ổn định nên rất khó đánh vỡ được lồng giam, cũng không biết bên dưới có thứ gì. Tâm trạng Go Sheng tồi tệ, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Cho đến ba phút sau, tốc độ bay xuống càng lúc càng nhanh, sau đó ‘két’ một tiếng rồi đột ngột dừng lại.
Cùng lúc đó, ánh sáng chói mắt chiếu đến, có lẽ quen với bóng tối nên khi thấy ánh sáng Bách Hợp vô thức nhắm mắt lại, chờ đến khi thích ứng được với ánh sáng cô mới từ từ mở mắt. Không gian nhỏ hẹp lúc nãy đã vây hãm ba người sau khi rớt xuống đây thì được ngăn cách bởi một lớp thủy tinh đặc biệt, ba người giống đang bị nhốt trong lồng khỉ vậy. Cách đó không xa là một khoảng không gian bí mật bằng bạc hơn một ngàn mét vuông, Bách Hợp nhìn lên đỉnh đầu, quan sát từ vị trí này thì không biết ở đây rốt cuộc cao bao nhiêu. Theo động tác trợn mắt của cô là một tràng vỗ tay ‘bộp bộp bộp’, ngay sau đó ánh sáng lóe lên. Đối diện Bách Hợp là hình chiếu, hình ảnh chiếc ghế dựa và lão già lần lượt in trên vách tường bóng loáng.
“Buổi trưa an lành! Hoan nghênh quang lâm, các vị đến từ liên bang.” Dáng người của lão già này không cao lắm, lúc nói chuyện còn ho mấy tiếng, còn có thể thấy được nhịp thở dốc dồn dập qua hình chiếu, chân thật như đang ở bên ngoài. Khi ông nói chuyện giọng điệu rất yếu ớt, đủ để thấy cơ thể lão già này không khỏe.
Khi nhìn thấy lão già này, không chỉ Go Sheng mà cả Bách Hợp vẻ mặt cũng thay đổi.
Ông là tộc trưởng của Gia tộc Niep Niep Yi. Nhìn vẻ bề ngoài như cành khô của lão già này thì thật sự không thể ngờ được ông là người có ảnh hưởng lớn. Ông phát mình ra vô số vũ khí nguy hiểm. Trong gia tộc Niep, ông có não bộ rất sinh động, giá trị đạt đến 80%, được gọi là ‘tài năng mới’ trong đám người này.
Biểu hiện lúc này của ông rất vô hại, nhưng những gì trong tư liệu đã đọc được lúc trước khiến Bách Hợp không dám khinh thường. Đến lúc này làm sao cô còn không biết hành tung của nhóm người mình đã sớm bị Gia tộc Niep phát hiện. Sau khi rớt xuống đất bị Gumdam đuổi giết, hệ thống quang não bị hỏng, lúc bị bức bách phải chạy vào đây, đầu tiên chỉ là trùng hợp, bây giờ nghĩ lại từ chuyện này sang chuyện khác, có lẽ đã sớm lọt vào bẫy của người ta rồi, bị họ sắp đặt bước vào chỗ này.
“Trong liên bang có nội gián!” Bách Hợp thở dài. Cô từng đọc được trên tài liệu là hệ thống phòng ngự của gia tộc Niep rất khó tấn công. Trước đó trí năng của Go Sheng trong thời gian ngắn đã có thể phá hủy hệ thống phòng ngự, và nắm được quyền khống chế, lúc đó Bách Hợp đã cảm thấy sự việc quá đơn giản. Nhưng lúc cô đặt ra nghi vấn thì Go Sheng lại cố gắng thuyết phục cô. Bây giờ thật sự quá kỳ lạ, giống như bọn họ bị người của gia tộc Niep cố ý sắp đặt vào chỗ này vậy. Không biết tộc trưởng Nhiếp thị đưa họ tới nơi này có âm mưu gì!
“Không thể!” Go Sheng bị lời nói của Bách Hợp chọc giận, giọng điệu cũng cao hơn: “Những người trong hành động lần này ai cũng trung thành với liên bang, hơn nữa đây là việc bí mật.”
Anh dẫn đầu đội quân mà lại bị Bách Hợp chỉ trích là có nội gián, điều này khiến cho Go Sheng không thể chịu được. Dù tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, nhưng anh vẫn nhịn không nổi, trừng mắt nhìn Bách Hợp, lớn tiếng quát cô.
Niep Yi trên hình chiếu vừa ho khan, vừa vui vẻ nhìn ba người trong lồng giam thú chỉ trích lẫn nhau. Trong đôi mắt có vài tia máu mờ của ông không hề che giấu sự thù hận sâu sắc.
“Nữ Hoàng nói không sai. Đúng là chúng tôi đã nhận được tin tức từ lâu, chuẩn bị chiêu đãi hai vị khách quý từ phương xa đến.” Lúc ông nói chuyện phải cố hết sức, mỗi chữ nói ra lại ho khan vài tiếng. Nói xong câu đó, ông ho đến mức dường như lục phủ ngũ tạng đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hồi lâu sau mới thở hổn hển dừng lại.