Nghe thấy vậy cô nương kia không thấy được lòng tốt còn chó cắn Lã Động Tân, lúc này Đoàn Quế Lan liền không vui, chỉ lên quần áo trên người nàng:
“Đến quần áo trên người ngươi ta còn biết ngươi là người của phủ nào đấy. Hai tháng trước Lục quản sự đến tìm mẹ ta, tự mình đặt một đống quần áo, gia đinh là màu xanh, nha hoàn là hồng nhạt, ta nhớ rất rõ, nhà ta chính là cửa hàng vải Đoàn thị kia đấy, ngươi lừa ta không được đâu.” Cô thoáng cái liền vạch trần thân phận của thiếu nữ, chung quanh người vây lại xem càng ngày càng nhiều. Cơ bản những người tìm thầy xem tướng số chỉ là muốn nghe một chút lời dễ nghe, ai ngờ lại nhảy ra một người như Đoàn Quế Lan, thiếu nữ da mặt mỏng, lập tức đen mặt, suýt nữa cùng cô tranh cãi.
Gặp Đoàn Quế Lan phá việc làm ăn của mình, thư sinh trung niên giận đến toàn thân run rẩy: “Ngươi biến đi cho ta.” Đuổi Đoàn Quế Lan đi cô lại không chịu đi, lại túm thư sinh này không thả, người vây quanh càng nhiều, cô càng đắc ý, cười hì hì mà nói:
“Ngươi là kẻ lừa gạt lừa tiền, hôm nay ta không vạch trần ngươi giả thần giả quỷ, ngươi tính toán mệnh cách gì? Miệng lưỡi trơn tru lừa gạt tiểu cô nương đâu rồi, ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta, lớn tuổi sắp thành lão rồi mà không biết xấu hổ.” Cô nói làm cho cô gái kia đỏ bừng mặt, ‘Oa’ một tiếng khóc chạy đi. Thư sinh trung niên toàn thân run rẩy, muốn lôi kéo Đoàn Quế Lan đi tìm Lưu thị để nói lĩ lẽ, Đoàn Quế Lan lại càng không chịu từ bỏ ý đồ,còn muốn nói quầy hàng này lừa đảo, nói hắn lừa người.
Vì chứng minh mình không phải người lừa gạt, Đoàn Quế Lan không nói hai lời bắt lấy nam nhân trung niên đánh một bạt tai trên mặt hắn, lúc ấy thư sinh đã bị đánh đến hôn mê rồi, Đoàn Quế Lan dương dương đắc ý: “Ngươi nói ngươi là thầy tướng số, ngươi có thể tính đến ngươi sẽ bị ta đánh không hả?”
Nàng ta làm loạn càng khó ứng phó, cho đến khi thư sinh kia tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hai người một phen náo loạn, thư sinh kia tay trói gà không chặt, thì làm sao có thể là đối thủ của Đoàn Quế Lan, lập tức bị nàng xô đổ sập hàng, giấy và bút mực rơi toán loạn trên mặt đất. Mọi người chung quanh cười vang lại làm cho dáng vẻ thư sinh tím cả mặt, náo loạn một trận. Nhớ lại trước khi nàng vạch trần lúc coi mệnh thiếu nữ, tự xưng là người của cửa hàng vải Đoàn thị. Cửa hàng vải Đoàn thị trong vùng này cũng rất có tiếng, trong lúc tức giận thư sinh cùng Đoàn Quế Lan đến tìm Lưu thị, làm sao biết lúc này Hà gia đang cùng Lưu thị bàn hôn sự của Bách Hợp?
Miệng lươi lanh lợi nói cho thư sinh tức giận đến suýt nữa sặc khí, mặt sưng đến đỏ bừng, Đoàn Quế Lan mới đắc ý nói:
“Ngươi là một tên lừa gạt, còn không biết xấu hổ muốn tìm xui xẻo cho ta, ngươi có tin hay không ta tố cáo ngươi lên công đường, để cho quan phủ đến bắt ngươi đi, đánh cho ngươi mười trượng ngươi liền thành thật.”
Được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Lưu thị nghe được con gái gây ra tai họa, nếu bình thường thì thôi, dù sao trước đây đến cửa tố cáo cũng có. Nhưng hôm nay không giống lại huyên náo ồn ào như vậy lại đúng ngày tốt lành con gái lớn nghị tân.
Lưu thị cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cổ họng khát khô, bà vô ý thức nhìn Hà phu nhân, đã thấy khuôn mặt Hà phu nhân lúc này lãnh đạm, bộ dáng tươi cười lúc trước đã không còn, người đã đứng dậy muốn đi. Lưu thị cuống quýt ra ngăn đón, Hà gia phu nhân chỉ nói trong nhà còn chút công việc phải đi. Bà mối họ Hoàng biểu hiện một chút cũng không tốt, Lưu thị vội vàng lại ngăn đón, Hà gia phu nhân lại kiên trì phải đi. Phía ngoài thư sinh trung niên vẫn còn mắng chửi Đoàn Quế Lan không có suy nghĩ, Đoàn Quế Lan không cam lòng lại cùng hắn mắng nhau, lại cãi nhau dẫn tới người chung quanh đều vây lại xem.
Hà gia phu nhân chỉ cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhớ tới hôm nay suýt nữa cùng một nhà như vậy nghị thân. Sau này chỉ sợ con mình có một cô em vợ như vậy đều mất hết mặt mũi. Lúc này người nhao nhao đến xem, bà cầm lấy tay áo che mặt còn Đoàn Quế Lan không hề thẹn thùng. Hà gia phu nhân nhớ tới Lưu thị chỉ là một quả phụ có thể dạy dỗ ra một con gái út như vậy, làm nghĩ đến thân gia này sợ là cũng có vấn đề, cô kiên trì phải đi, Lưu thị ngăn đón cũng không được.
Bà mối họa Hoàng kia không nghĩ mình chạy đến mấy ngày, lại ra một kết quả náo loại như vậy, tiền thì không kiếm được, ngược lại hủy đi danh hiệu của chính mình, cũng biểu lộ khó coi. Đợi đến khi hai người vừa đi, bên trong cửa hàng Đoàn Quế Lan vẫn còn chống eo cùng thư sinh trung niên ồn ào. Lưu thị tức giận đến gân trán đều nổi lên, quay đầu lại thấy con gái út hôm nay đã gây tai họa. Tuy bà vẫn thường đau lòng con gái út nhưng lúc này quả thật bị chọc giận. Mò trên quầy hàng lấy được một đoạn thước gỗ đánh tới Đoàn Quế Lan, Đoàn Quế Lan vừa thấy thế liền trốn.
“Mẹ làm gì thế?”
“Hôm nay là ngày nào, nói ngươi ở trong nhà ngươi lại trốn ra ngoài chơi gặp rắc rối, ngươi là kẻ chuyên gây tai hoạ để xem hôm nay Lão nương đánh chết ngươi.” Lưu thị thở hổn hển, Đoàn Quế Lan phục hồi tinh thần lại phát hiện mẫu thân tức giận không nhẹ, xác thực hôm này mình làm có chút hơi quá,,nàng liếc nhìn Bách Hợp thấy Bách Hợp cau mày lúc này lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
“Thế nào đều là tại ta?” Đoàn Quế Lan bắt đầu còn có chút áy náy, có thể chứng kiến Lưu thị đều trách mình cảm thấy có chút ủy khuất: “Mẹ không muốn con đi ra ngoài, thì cầm dây thừng đến trói con lại là được!” Nàng ta vẫn theo bản năng cãi lại, càng làm Lưu thị tức giận đến không nhẹ. Bình thường mẹ con hai người ở trong hậu viện ầm ĩ cãi nhãu thì thôi, hôm nay ở ngoài cửa hàng còn đuổi đánh, người xem náo nhiệt nhìn vào bên trong mà chỉ chỏ, cười toe toét như xem hát kịch.
Sau trận náo loạn này chỉ sợ thanh danh Đoàn gia thật đúng là muốn truyền đi xa rồi. Không nghĩ tới trong nội
dung vở kịch Bách Hợp bị Đoàn Quế Lan làm loạn mà không gả được, lúc này từ đầu Bách Hợp thận trọng từ lời nói đến việc làm, vốn tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra rồi, lại không ngờ sự tình lại quanh đi quẩn lại một vòng vẫn trở lại như ban đầu.
Lưu thị cuối cùng cũng bồi thường thư sinh trung niên bút và giấy mực, thư sinh trung niên miệng nói một câu ‘Xui xẻo’ rồi đi, hôn sự của Bách Hợp và Hà gia thì không thành.
Ban ngày Lưu thị hung ác đánh Đoàn Quế Lan vài cái đến buổi tối nhớ tới lại có chút ân hận. Con gái là khối thịt rơi từ trên người nàng, lúc đầu tức giận đánh rồi, lúc này bình tĩnh lại còn có chút đau lòng. Đoàn Quế Lan bị đánh hai cái cơm trưa cũng không thèm ăn trở về phòng đóng cửa, nàng takhông đi ra ngoài gây họa làm cho Lưu thị lại không quen rồi. Ban đầu còn mặc kệ đến buổi tối đóng cửa cửa hàng Bách Hợp đi làm cơm còn bà đi dỗ Đoàn Quế Lan, cho đến khi Bách Hợp làm xong cơm tối, bà ta cũng đã dỗ Đoàn Quế Lan vui vẻ rồi.
“Muội muội ngươi từ trưa đến giờ không ăn cơm, ta gọi nó thì nó không dậy, hai chị em tuổi gần như nhau, lát nữa xới cơm mang vào cho nó, không ăn cơm là không được.” Qua một ngày này Lưu thị lộ ra có chút mệt mỏi, bà bưng chén than thở, Bách Hợp lại một chút cũng không đồng ý với bà nghe được Lưu thị nói xong liền lên tiếng: “Còn muốn con đi dỗ nó? Nó phá hủy hôn sự của con ai dỗ con?” Có phải bởi vì hôm nay mình không khóc không nháo còn giúp đỡ Lưu thị làm việc ở cửa hàng lại nấu cơm, cho nên Lưu thị cảm thấy mình phải nên như vậy đúng không?
Nghĩ đến trong nội dung vở kịch Đoàn Bách Hợp không biết có bao nhiêu lần hôn sự bị thất bại về sau bị mọi người cười nhạo là không gả ra ngoài được. Mắt thấy mỗi năm lại lớn tuổi lại càng cảm thấy hoảng sợ. Lưu thị lại muốn thay Đoàn Quế Lan giải thích nhưng lại sợ Bách Hợp tức giận với Đoàn Quế Lan.
Bách Hợp thốt ra lời này lông mày Lưu thị liền dựng thẳng lên, hiển nhiên là muốn nổi giận, có thể thấy vẻ mặt lãnh đạm của con gái, nghĩ tới trong thời gian gần dây mình với con gái lớn này ngày càng xa cách, cũng không biết cô suốt ngày suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, vốn muốn mắng cô lại nuốt xuống, mà nói: “Quế Lan tuổi còn nhỏ, từ nhỏ lại không có cha, mẹ phải thường xuyên trông coi cửa hàng vải, đối với nó có chút thiếu sót, con làm tỷ tỷ cũng phải dạy dỗ nó. Đoàn gia chỉ có hai tỷ muội các con, nếu hai chị em không giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại tranh giành không phải để người ngoài chế giễu?” Lưu thị tự nhận mình đã nén giận nhưng Bách Hợp nghe thấy vậy lại buồn cười;
“Nó tuổi còn nhỏ, so với con nhỏ hơn bao nhiêu? Nótừ nhỏ không có cha vậy con từ nhỏ có cha hay sao? Mẹ trông coi cửa hàng vải chẳng lẽ mỗi ngày con ngồi chơi?” Lúc còn nhỏ Bách Hợp phải giẫm lên ghế để nấu cơm, hôm nay Đoàn Quế Lan đã mười ba tuổi rồi mắt thấy sang năm đã mười bốn, người lớn như thế nhưng đến phòng bếp còn không đến nhìn qua, càng đừng nói đến giúp đỡ việc thêu thùa trong cửa hàng. “Lại không muốn cho người ngoài thấy chuyện gì mà cười? Có chuyện cười nào mà người ta chưa xem qua?”
Lưu thị nghe Bách Hợp nói vậy trong lòng bỗng chốc biến thành lửa, lông mày bà nhếch lên nghiêm nghị nói:
“Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con?” Tiếng nói chuyện của bà có chút bén nhọn, thò tay xuống định nhấc đồ ăn trên bàn lên: “Huống chi chuyện cười hôm nay trách ai? Con còn không biết tính cách của Quế Lan? Con nếu sớm trông coi nó thì cũng không bị mất mặt như vậy? Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết há mồm ra ăn, cho ngươi ăn đến ói đi, ai cũng không ăn được hết!” Bà tức giận đến cực điểm, trong miệng mắng ra những lời thô tục, ‘Rầm ào ào’ Lưu thị đã hất toàn bộ đồ ăn lên đất, chén đĩa đồ ăn rơi đầy trên mặt đất, ‘Loảng xoảng….bang’ trong tiếng vang Lưu thị vẫn còn mắng đến đỏ bừng mặt.
Trong phòng Đoàn Quế Lan nghe được tiếng vang chạy vọt ra: “Ta biết rõ ngươi oán giận ta! Ta hôm nay không phải cố ý, ngươi chỉ nhớ đến hôn sự của ngươi không thành, hai năm trước ngươi hại ta việc bó chân đây này? Chân của ta bây giờ biến thành dạng quỷ rồi, tất cả đều là do ngươi hại!” Đoàn Quế Lan bên ngoài bộ dạng hung dữ, lại cùng Lưu thị nổi giận kỳ thật trong lòng sợ hãi Lưu thị đánh nàng.
Bản thân nàng biết hôm nay việc nàng ta gây ra thật sự không tốt, vốn nghĩ đến nhịn đói hai bữa thì Lưu thị cũng hết giận cho qua đi, không ngờ bên ngoài Lưu thị tranh cãi Bách Hợp, Đoàn Quế Lan cũng có chút sợ hãi, hoảng loạn không chút nghĩ ngợi nó ra việc hai năm trước, ban đầu nàng ta còn có chút trột dạ, sau lại cảm thấy có chút thiệt thòi.
Chính mình mọi thứ đều không bằng Bách Hợp, lớn lên không xinh đẹp, mẹ còn nói nàng ta không gả ra ngoài được, bây giờ bản thân mình còn có một đôi chân bị hủy, hôm nay xác thực nàng không đúng nhưng bây giờ đã như vậy nàng còn có biện pháp nào?
“Ta đây ngày mai đi chịu đòn nhận tội, quỳ gối trước cổng Hà gia, xin bọn họ cưới ngươi, như vậy đã được chưa?”
Nói xong Đoàn Quế Lan ‘Oa’ một tiếng chạy trở về phòng, ‘Bành’ một tiếng đóng lại cửa phòng.