Edit: Yume
Beta: Sakura
Nghĩ như thế, trong lòng Đoàn Quế Lan đang có chút chột dạ băn khoăn liền lập tức tan biến, mở miệng liền mắng: “May mà ta đến đây, nếu không chắc sẽ không biết được trong lòng ngươi đang che giấu tâm địa gian xảo! Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, còn tự nhận mình là người đọc sách!”
Thẩm Đằng Văn tức giận đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật ra lúc đầu chỉ là suy đoán của hắn, từ lúc Đoàn Quế Lan mở miệng nhận định cô ta là do Bách Hợp phái tới giám sát hắn, Thẩm Đằng Văn bắt đầu liều mạng phản kháng.
Hắn nói rằng, vì sao con gái lớn nhà Đoàn gia tuy tuổi đã lớn còn chưa có ai, may nhờ mẹ và cô cô đi khắp nơi khen cô tính tình ôn thuận hiền lành, giờ xem ra tất cả đều là gạt người, loại độc phụ này, loại đố phụ này, quả thực là lý nào lại như vậy.
Bát tự chưa hợp, sính lễ chưa trao, đã muốn quản hắn đi đâu, sau này nếu lấy nữ nhân như vậy về nhà, chẳng phải muốn đội nàng ta lên đầu sao? Thời khắc này trong lòng Thẩm Đằng Văn phẫn nộ vô tận, Đoàn Quế Lan lại một mực vì muốn thoát thân, nên gắt gao bám lấy hắn không buông, hắn cố gắng tránh thoát, có vẻ ngoại trừ càng khiến cho hắn thêm phần chật vật ra thì đúng là chuyện vô ích. Hai người cứ thế lôi kéo nhau một lúc, những người đọc sách đứng gần đó thấy tình cảnh như thế, có người mở chiết phiến che mặt, lắc đầu thở dài.
“Nam nữ thụ thụ bất thanh, ban ngày ban mặt mà lằng nhà lằng nhằng, thật không ra thể thống gì!”
Nhưng Đoàn Quế Lan một chút cũng không thèm để những lời nói đó lọt vào tai, những người ở thuyền hoa gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta không buông tha, nếu một khi nàng ta buông tay Thẩm Đằng Văn, sợ sẽ bị những người đó bắt lấy đánh cho một trận. Nàng ta nghe được người khác mở miệng, quay đầu lại liền mắng: “Liên quan quái gì đến các ngươi? Chó đi bắt chuột, quản chuyện không đâu, những người như các ngươi thật không biết xấu hổ, đến kỹ viện phóng túng, lại còn quản ta đi lôi kéo người khác.” Cô ta vừa nói xong, lại lôi kéo Thẩm Đằng Văn: “Đi, ngươi đi theo ta, về Đoàn gia nói cho rõ lí lẽ!”
“Ngươi buông ra, buông ra!” Hôm nay Thẩm Đằng Văn có một trận xấu hổ lớn như vậy trước mặt bạn đồng môn, quả thực trong lòng hận Bách Hợp đến rỉ máu: “Lẽ nào lại có lý đó!”
“Ai dám đi? Bất cứ ai cũng không được đi!” Trong này hai người giằng co, trên bàn rượu tất cả chén nước ly đều đã rơi xuống sàn vỡ tan trong tiếng ‘loảng xoảng loảng xoảng’, các tỷ muội lúc đầu ngồi tiếp rượu giờ dung nhan thất sắc, sợ bị hai người đó liên lụy đến, nên đều rít gào trốn sang một bên.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, sắc mặt lại thêm phần khó coi, Lệ Thanh hét lớn: “Đem hai người này từng người một đều bắt lại!”
Đến lúc này, cũng chính là lúc Bách Hợp nên ra mặt, hôm nay Đoàn Quế Lan đã gây nên đại họa. Đầu tiên là làm cho danh tiếng của cô mất hết, lại náo loạn một trận lớn trong thuyền hoa, cuối cùng là đánh vỡ thứ gì đó tuy không nhiều, rồi tìm đến tận cửa, Lưu thị thưởng cho chút bạc liền khiến nguôi giận.
Tiệm vải của Đoàn gia vốn là do hai người Đoạn Bách Hợp và Lưu thị khởi thảo gầy dựng được đến giờ, cũng bởi vì sự việc ồn ào của Đoàn Quế Lan, Lưu thị sợ danh tiếng của con gái út bị phá hủy không ai thèm lấy. Bản thân tướng mạo Đoàn Quế Lan khó coi, lại hay xông pha ra bên ngoài gây họa, mắt thấy sau này không có tiền đồ gì. Bởi vậy khi Thẩm tú tài tới cửa cầu hôn, Lưu thị đại hỉ nên cũng không nhớ đến những thứ khác. Lúc trước bà vì con gái út, sớm đã quên ngày đó từng hứa sẽ xử lý mọi chuyện công bằng, đã nói lấy gia sản làm sính lễ chia đều cho hai tỷ muội mỗi người một nửa, thế nhưng lại đem bán toàn bộ tiệm vải của Đoàn gia, tất cả đều giao cho Đoàn Quế Lan làm của hồi môn.
Chính vì nhờ có số bạc từ việc bán tiệm vải Đoàn thị nên Thẩm Đằng Văn mới có thể an tâm đọc sách, cuối cùng còn nhờ phần bạc này đổi lấy một chức Huyện thái gia.
Lưu thị vốn cho rằng dù con gái lớn không có của hồi môn, nhưng có tính tình ôn thuận, cùng với dung mạo xinh đẹp thì trước sau gì cũng có thể gả ra ngoài, nhưng lại không nghĩ đến cuối cùng lại hại Đoàn Bách Hợp đến mức phải gả làm vợ kế người khác. @@
Lúc này Bách Hợp quyết không thể để cho tình tiết trong vở kịch cũ lặp lại được, tiệm vải Đoàn thị có một phần tâm huyết của Bách Hợp, mà lần này lại có công lao của cô, Lưu thị không được tổn hại đến lợi ích của cô, lại đem toàn bộ tiệm vải bán đi làm hồi môn cho con gái út. Nếu Đoàn Bách Hợp không có được, để công bằng một chút, tất cả mọi người đều không có được.
Làn này Thẩm Đằng Văn không thích Đoàn Quế Lan, Bách Hợp mặc kệ, khả năng hai người đó dù cho chàng hữu tình muội hữu ý cuối cùng lại nhìn trúng đối phương, Bách Hợp cũng không để cho bọn họ thuận lợi tiến triển như trong vở kịch cũ được.
Số bạc đó Bách Hợp không có được, Đoàn Quế Lan cũng không thể cứ muốn là cầm đi bất kì lợi ích nào để giúp Thẩm Đằng Văn, sau đó lại sẵn có thêm một chức quan thái thái. Chuyện này là do Đoàn Quế Lan tự mình quấy rối, vậy thì cô cũng thay nàng ta quấy nhiễu lại mơ hồ một chút. Nàng ta tráo trở đem vết nhơ mà Thẩm Đằng Văn nói đến quy chụp cho cô, lúc này cô cũng nên đổ những việc xấu xa lên đầu nàng ta, để cho nàng ta phải chịu ấm ức thiệt thòi, có oán không có chỗ tố!
Nghĩ thế, Bách Hợp từ trên xà nhà đột nhiên nhảy xuống, lúc này bên trong thuyền hoa đang rối loạn, tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng chửi đồng thời vang lên, náo loạn khiến mọi người cảm thấy phiền hà, Bách Hợp đột nhiên nhảy lên, hướng mọi người đạp tới, miệng lớn tiếng hét:
“Đoàn nhị nương tử chạy mau, ta đã nhận bạc của ngươi, nhất định thay ngươi làm tốt chuyện này, ngươi yên tâm, nơi này ta thay ngươi ngăn chặn!”
Bách Hợp cố ý trầm giọng xuống, lúc nói chuyện cô dùng linh lực ép xuống, nghe có chút khàn khàn, nhất thời không thể phân biệt nam nữ. Chỉ vừa nghe tiếng hét của Bách Hợp, hậu vệ liền bị đạp trúng, thân thể bay thẳng về trước, ‘oành’ một tiếng, đụng phải mặt bên tay vịn lan can thuyền mới miễn cưỡng không bị rơi xuống.
Có thể do Bách Hợp ra lực chân sức mạnh vô cùng lớn hơn nữa cộng thêm sức nặng của một người, va vào tay vịn chỉ nghe ‘rắng rắc’ một tiếng vang lên, thân thể hắn rơi xuống cùng với tiếng đứt gãy của tay vịn.
Hắn không có khả năng lo được bản thân phía sau lưng truyền tới cái đau xót ruột, ngửa đầu ra xem, trên thành tay vịn vốn mang theo một lớp lụa mỏng, lúc này cũng đã đứt, chấn động khiến lớp
lụa rơi xuống dưới. Tổn thất này không thể đem so với mấy cái ly vỡ được. Hắn hét lên một tiếng, đau đớn gọi:
“Bắt bọn họ lại, bọn chúng cùng một hội!”
Những người trong thuyền hoa hung ác hướng đến vây quanh Bách Hợp và Đoàn Quế Lan. Chính Đoàn Quế Lan cũng thấy mơ hồ, không biết từ lúc nào lại có thêm đồng bọn, nhưng lúc này lại có người đến giúp mình chặn hậu, đúng là không còn gì thích hợp hơn rồi. Nàng ta ở bên trái lôi kéo Thẩm Đằng Văn chạy trốn tránh đi, lúc này nàng ta không phải lôi Thẩm Đằng Văn để nhờ vả, mà Đoàn Quế Lan cũng tự hiểu, lần này đã gây tai họa đến mức độ này, quay về e rằng Lưu thị sẽ không tha cho nàng.
Tuy rằng thường ngày nàng ta xông pha ra ngoài gây họa không ít, nhưng lần huyên náo này thực sự là quá mức rồi. Lúc này chỉ có thể nắm lấy Thẩm Đằng Văn, lôi hắn đưa đến trước mặt Lưu thị, để Lưu thị thấy rõ gương mặt thật của hắn, nói không chừng lần này mình còn có thể tránh được một kiếp, bằng không Lưu thị nhất định sẽ giận điên lên.
Bởi vì nguyên nhân này nên nàng ta nắm lấy Thẩm Đằng Văn không buông!
Một mặt khác Thẩm Đằng Văn đọc sách đã mười tám năm, thường ngày xác thực chưa bao giờ tiếp xác với nữ nhi, lúc này lại lằng nhà lằng nhằng với nàng ta, một mực liều mạng giãy dụa cũng không xong, trong hắn cuống cuồng xen lẫn chút ngượng ngùng. Hắn quay đầu xem lại Đoạn Quế Lan, chỉ cảm thấy tính tình cô nương này tuy rằng lỗ mãng, nhưng ngược lại chí ít có thể cũng có nghĩa khí, không có ném hắn lại tự chạy trốn. Hắn hoàn toàn quên mất rằng, ngay từ đầu chính hắn đang yên lành đến thuyền hoa uống rượu tán gẫu, rơi xuống đến tình cảnh hiện tại hoàn toàn là do Đoàn Quế Lan hại, hắn không biết không phải vì đối với Đoàn Quế Lan ấn tượng kém đến cực điểm, hoặc là do cô ta có nghĩa khí thay tỷ tỷ đến đây làm việc mới gây ra kết cục như bây giờ, lại không nghe thấy nàng ta oán hận một câu, coi như là cũng có tình nghĩa. Cho tới bây giờ, Thẩm Đằng Văn đối với Đoàn Quế Lan buồn bực đan xen, đồng thời lại không tự chủ được có thêm mấy phần tán thưởng. (*đầu tên này có vấn đề @@).
Lúc này Bách Hợp vừa xuất hiện, sẽ không lưu thủ, mấy tay chân bên trong thuyền hoa nhiều nhất chỉ luyện qua mấy thứ công phu đơn giản, chỉ hai ba quyền rất nhanh cô đã đánh ngã mấy tên tay chân ấy, ngược lại những tổn thất lần này đều đưa đến cho Lưu thị bồi thường. Cô khống chế đúng mực, không đánh người đến mức nguy đến tính mạng, nếu được cuối cùng đều tha hết cho họ, phá hủy gần gần hết nội thất trong thuyền hoa.
Một số cô nương thét chói tai, rất nhiều khách nhân đêm qua ngủ lại bị đánh thức, mọi người nhìn thấy thuyền hoa xảy ra chuyện đều vội vã bỏ trốn.
Núp bên trong một góc, vừa sợ vừa tức đến run người, cắn răng nghiến lợi ghi nhớ: “Đoàn nhị nương tử, Đoàn gia được lắm!”
Tất cả mọi người đối phó Bách Hợp, thừa dịp bên trong đang loạn, Đoàn Quế Lan vừa thấy không có ai chú ý đến mình, cuống quýt lôi Thẩm Đằng Văn cùng bỏ chạy.
“Ngươi bỏ mặc người ta sao?” Thẩm Đằng Văn sợ đến thở hồng hộc, cuộc đời hắn luôn tuân theo khuôn phép, chưa từng làm chuyện khác thường như vậy, lúc này tim còn nhảy không ngừng, nhưng lại có chút kích thích.
Đoàn Quế Lan nghe được lời này, hơi co đầu lại, cũng không biết cái người cùng hội vừa rồi với mình là ai, nhưng giờ nói nàng ta vào lại thì không dám. Nghe được những lời này của Thẩm Đằng Văn, cô trừng Thẩm Đằng Văn một cái, trong lòng mắng đôi câu, đây đúng là đồ mọt sách, đọc sách đọc đến ngu người. Hiện tại một hai người bản thân cũng khó bảo toàn, còn muốn lo lắng cho kẻ khác, cũng không tự nhìn xem mình có bản lĩnh gì không.
Nếu không phải hôm nay mình huyên náo quá lớn, một mình trở về như vậy có thể sẽ bị Lưu thị trách phạt, nghĩ kéo theo Thẩm Đằng Văn, Lưu thị muốn mắng nàng vài câu chắc cũng chưa tính tới lượt, bằng không nàng đã sớm chạy thoát, sao gặp phải đám người như muốn giết người này? Trong lòng Đoàn Quế Lan không kiên nhẫn, lại thấy Thẩm Đằng Văn thỉnh thoảng quay đầu ngó nghiêng xung quanh, giật hắn một cái, mập mờ không rõ nói:
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Không thấy hắn có thể đánh người như thế, người khác không gây tổn thương hắn được đâu, hắn muốn chạy, khẳng định sẽ có biện pháp, nhưng nếu ta bị chúng bắt được, thế là xong!” Nàng ta nói xong, nhanh chóng đạp cửa muốn rời thuyền.
Đầu óc Thẩm Đằng Văn đang choáng váng tùy ý để nàng ta lôi kéo chạy đi. Bên trong thuyền hoa, Bách Hợp nhìn nàng ta cùng người đó vội vã trốn đi, lúc này cũng không cần lưu lại, cô đánh bay những người đang bao vây, không ai dám ngăn trở cô. Hai chân Bách Hợp giẫm một cái, chỉ nghe ‘ca’ một tiếng, mọi người phía sau lưng phát run, đáy thuyền nơi bị cô giẫm xuất hiện một vết nứt. Mọi người bên dưới run như cầy sấy, chỉ thấy người này tóc tai bù xù không thấy rõ dung mạo, cũng không biết cái giẫm chân đó là nam hay hữ, thuyền kia càng nứt càng lớn, mắt thấy như sắp vỡ thành hai mảnh luôn rồi.
Đèn lồng treo bên ngoài thuyền rung động kịch liệt, tiếng nữ nhân cùng tiếng hét điên cuồng của mọi người chung quanh, cứ như vậy thân tàu chịu lực công kích của Bách Hợp. Hơn nữa lực đạo lúc mọi người chạy trốn, vết nứt lan càng nhanh hơn, chỉ khoảng thời gian vài hơi thở, thuyền đột nhiên bị cắt thành hai nửa. Một đám người kêu gào thê thảm, không ít các cô nương như hóa đá rơi thẳng xuống nước.