Bia Đỡ Đạn Phản Công

Hoàng quý phi bị phế (4)


trước sau

Bên ngoài thái giám truyền chỉ đến, lần này tới là thái giám thiếp thân bên người Vĩnh Minh đế, nghĩa tử của Thượng Hỉ công công – Tam Phúc, như trong nội dung cốt truyện, Vĩnh Minh đế cũng không đích thân xuất hiện, chỉ mắng Hoàng quý phi Chu thị chăm sóc con cháu hoàng gia không chu toàn, để cho Lương Mộ Bắc chết yểu, nói nàng ấy đức tính hiền lương có thiết sót, vì vậy giáng danh phận của nàng ấy, từ nguyên bản là Hoàng quý phi xuống làm Chu quý phi, chỉ là niệm tình Đại hoàng tử mới mất, nên vẫn cho nàng ấy giữ lại danh phận đứng đầu Tứ phi.

Lúc Thi Tình và Họa Ý nghe được ý chỉ này, đều tức giận không thôi, Bách Hợp thì ngược lại đã sớm biết có chuyện như vậy, nên vẻ mặt ngược lại cực kỳ trấn định. Cô lo xong hậu sự của Lương Mộ Bắc, Chân thị bị đánh chết ở trước mặt người thân của nàng ta, ngày đó không ít người trong cung Hàm Phúc đều đến vây xem, nhìn xem kết của của nô tỳ phản chủ này, người người sau lưng phát rét. Lúc thi thể của nàng ta bị kéo đi, mặt đất đã bị máu tươi thấm ướt, thái giám trong cung lấy can đảm cầm nước cọ rửa tới mấy lần, mùi máu tanh kia vẫn thật lâu không tán đi.

Trong nội dung cốt truyện, Lương Mộ Bắc chết, Chu Bách Hợp bệnh nặng một trận, sau khi đỡ hơn một chút mới ra cửa thỉnh an Lục thái hậu, rồi bắt tay trả thù những kẻ không cho phép con trai của nàng ấy sống sót trong cung.

Nhưng lần này Bách Hợp lại không thống khổ lâu như Chu Bách Hợp, bởi vì Hoàng tử còn nhỏ, theo luật lệ Bắc Tề, chưa đủ mười tuổi không thể làm lớn, vì vậy tang sự hết thảy đơn giản, ngày hôm sau cô vẫn đúng giờ xuất hiện ở cung của Thái hậu.

Hôm qua xảy ra một sự kiện lớn như vậy, Hoàng quý phi đầu tiên là con trai độc nhất chết yểu, ngay sau đó lại bị Vĩnh Minh đế giảm phẩm cấp, ngay tại lúc người người đều cho rằng lần này nàng ta tổn thương nguyên khí nặng nề, không chừng phải ở trong cung Hàm Phúc tránh mặt mấy ngày, không ai ngờ Chu quý phi sẽ lại đúng giờ xuất hiện ở điện Phượng Minh của Thái hậu.

Lúc Bách Hợp đi tới điện Phượng Minh, cũng không phải người đầu tiên đến, khi nàng đến điện Phượng Minh của Lục thái hậu, đúng lúc gặp phải kiệu nhỏ của Hiền phi đi tới. Dù hôm qua Bách Hợp vừa mới bị giáng tước vị, nhưng nàng vẫn có phân vị cao nhất trong hậu cung Vĩnh Minh đế hiện tại. Quý, Đức, Thục, Hiền, Hiền phi vẫn phải xuống kiệu nhỏ thỉnh an nàng.

“Tỷ tỷ nén bi thương.” Hiền phi năm nay mười sáu, vừa đúng nhỏ hơn Chu Bách Hợp hai tuổi, năm mười bốn, nàng ta vào hậu cung của Vĩnh Minh đế khi đó vẫn còn là Thái tử, tướng mạo minh diễm như tường vi, chính là độ tuổi như nụ hoa nở rộ. Nhìn ra được đêm qua Hiền phi hẳn có một đêm không ngon giấc, ánh mắt hơi đỏ lên, lớp phấn trên gương mặt trắng nõn cũng  không che giấu được kiều nhan đang tiều tụy. Nhưng bởi vì nàng ta xinh đẹp, nên chút tiều tụy này không chỉ không khiến cho nàng ta ảm đạm bao nhiêu, mà ngược lại làm cho nàng ta càng hiện ra mấy phần điềm đạm đáng yêu. Nàng ta mặc áo màu vàng nhạt, phía dưới phối với váy dài màu xanh lá nhạt, vai khoác áo màu tím nhạt, chải trụy mã kế, trên búi tóc mang trang sức, càng làm nàng ta trở nên mỹ mạo hơn.

Hiền phi vốn cho là hôm nay Chu Bách Hợp nhất định sẽ trốn trong cung Hàm Phúc không ra ngoài, dù sao bây giờ Vĩnh Minh đế mới đăng vị chưa tới một năm, dưới gối chỉ cho một một đích trưởng tử mà Hoàng quý phi Chu thị sinh hạ, vô luận là ai nhìn vào, Lương Mộ Bắc cũng hẳn sẽ là người được Vĩnh Minh đế lập làm Thái tử sau này, hẳn là dựa vào của Chu gia và Chu Bách Hợp. Ai ngờ hôm qua Lương Mộ Bắc lại xảy ra chuyện chết đi, chuyện này mặc dù không ít người trong hậu cung rất sung sướng, nhưng trong lòng đều biết Chu Bách Hợp đã bị khoét tâm can, sợ rằng sẽ đau một đoạn thời gian dài.

Nếu chuyện này không liên quan đến mình, có lẽ Hiền phi sẽ còn xem náo nhiệt. Nàng còn nhỏ, mặc dù cũng có lục đục với nhau, nhưng vẫn chưa tới tuổi già dặn lòng dạ ác độc, vì vậy một cái nhăn mày một tiếng cười cũng vẫn đọng trên mặt, nàng cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý cỡ nào, nhưng vốn cũng không có tình cảm gì với Chu Bách Hợp, nhưng hôm qua Lương Mộ Bắc vừa chết, ở gần đó lại có người phát hiện khăn tay của mình, khiến nàng cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy này.

Cách làm người của Chu thị, trong lòng Hiền phi cũng rõ ràng, nàng ta có thù tất báo, bề ngoài nhìn phong hoa tuyệt đại, dịu dàng đoan trang, kỳ thật lại là lòng dạ ác độc không cho người khác dẫn đầu, lần này mình bị cuốn vào trong chuyện con trai nàng ta chết, dựa theo tính tình của Chu Bách Hợp, sợ rằng dưới nỗi đau mất con, nhất định sẽ hận mình tận xương. Lúc nàng biết được tin tức này, cũng vừa giận vừa sợ, nhưng khăn tay của mình mất lúc nào, Hiền phi lại không biết, hôm qua lúc về đến cung nàng đã sai người điều tra kỹ, cuối cùng kết quả tra ra là, chiếc khăn tay kia trên thực tế có thể cũng không phải là của nàng, An Như và An Tuyết trông coi khăn tay của nàng đều nói chiếc khăn đó mấy ngày trước đã bị giặt rách, vì phòng ngừa có người lấy ra gây chuyện, đã liền thiêu hủy, ai ngờ bây giờ lại xuất hiện một chiếc khăn tay mô phỏng giống như đúc.

Tra tới tra lui, Hiền phi chỉ tra ra người giặt rách khăn tay của nàng là một cung nhân trong Hoán y cục tên là Quế Nhi, ngày đó trong quần áo của Hiền phi được đưa đến Hoán y cục có kẹp một chiếc khăn, cung nhân vụng về, không chú ý chiếc khăn này, khăn lụa lại dễ rách, chà một cái liền rách, lúc đưa về đã không thể dùng. Mà khi điều tra thêm về tên cung nhân Quế Nhi kia, thì lại được báo lại là Quế Nhi này biết mình phạm sai, đêm đó đã treo cổ tự vẫn.

Trong cung số lượng thái giám cung nga không ít, trong Hoán y cục đôi lúc sẽ còn có cung nhân phạm sai bị trượng trách, một cung nhân thái giám chết cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, hơn nữa thi thể Quế Nhi, ngay lúc xảy ra chuyện, thì đã liền bị kéo ra ngoài. Đến khi Hiền phi nhớ tới muốn điều tra chuyện này, sợ là thi thể Quế Nhi kia đều đã bị chó hoang tha đi rồi.

Đến đây, Hiền phi sao còn không biết mình đã bị trúng bẫy của người khác, nào có trùng hợp đến như vậy, khăn tay của mình nói rách liền rách, còn bị thiêu hủy đến một mảnh vụ cũng không thừa
lại, bên người Lương Mộ Bắc lại trùng hợp xuất hiện khăn tay của mình, nếu Hiền phi tự lấy tâm so với tâm, đặt mình vào Chu Bách Hợp mà suy nghĩ, sợ rằng nàng cũng sẽ không tin tưởng trong này sẽ có nhiều trùng hợp như vậy.

Nhưng nàng lại không thể trách cung nhân của mình làm sai, dù ngày đó nàng biết được chuyện này, sợ là cũng sẽ không nghĩ nhiều đến như vậy, có lẽ cũng sẽ kêu người thiêu hủy cái khăn tay đó cho xong, nay ngược lại không có đối chứng, nếu nói khăn tay của mình đã sớm bị thiêu hủy, lại có ai chịu tin đây? Quan trọng nhất là, hôm qua nàng còn hỏi thăm được Hoàng thượng sẽ đi dạo Ngự hoa viên, lúc nàng thỉnh an Thái hậu xong, nghĩ đến mình đã mấy ngày không gặp Hoàng thượng, số người trong hậu cung của Vĩnh Minh đế không ít, tuy nói hắn ta làm người keo kiệt, tùy tiện không chịu phong chức nữ nhân, nhưng giai nhân xinh đẹp trong cung lại rất nhiều, tuy Hiền phi có nhan sắc xinh đẹp, nhưng trong một tháng cũng không tới phiên nàng được gặp Hoàng thượng mấy lần, nàng vào hậu cung của Lương Hách đã hai năm, tuy nói mới mười sáu, nhưng trong mắt Lương Hách, đã xem như lão nhân, muốn lấy được sủng ái của Hoàng đế, còn phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Nàng tới Ngự hoa viên dạo hai vòng, Hoàng đế thì không thấy, ngược lại không biết vì sao, bụng lại quặn đau, lúc nàng tìm nơi giải quyết xong, lại sợ có chỗ nào không khỏe, đến lúc đó có bệnh không thể hầu hạ Hoàng đế, vì vậy liền sai đại cung nữ bên người là An Như đến Thái y thự lấy chút thuốc, khi về đến điện Kiêm Gia của mình, thì đã hơn một canh giờ sau rồi.

Nếu là bình thường thì tất nhiên không có gì, nhưng hết lần này tới lần khác vào thời khắc muốn mạng này, khăn tay ‘của nàng’ lại rơi ở gần nơi Lương Mộ Bắc bị ngộ hại, mình lại từng ra ngoài hồi lâu không về cung điện của mình, nay thật sự là bùn rớt vào trong đáy quần, cả người mọc đầy miệng cũng không nói rõ được.

Đêm qua Hiền phi thức cả đêm, biết mình trúng bẫy của người khác, trở về đập không ít đồ mà vẫn không thể hết giận, sáng nay vốn định chạy tới sớm để giải thích cũng như cầu nàng ta tha thứ. Chu Bách Hợp vị tôn nhưng thủ đoạn độc ác, chọc phải một người như vậy, lại vướng vào một chuyện lớn như vậy, trước đây tính tình Hiền phi đã không tốt, quan hệ với mọi người còn lại trong hậu cung đều là người người đề phòng lẫn nhau, giờ mình xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng ở sau lưng Đức phi cùng với mấy tiểu tiện nhân kia đều đang chờ cười nhạo mình, lại có ai sẽ giúp nàng đây? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, trong cung nàng cần một nơi để dựa vào, vì vậy sáng sớm liền kêu hạ nhân sửa soạn cho mình rồi chạy tới điện Phượng Minh, không ngờ vừa mới đến cửa điện Phượng Minh, liền gặp được Bách Hợp.

Nghĩ tới những điều này, trong lòng Hiền phi cũng không biết làm gì nữa, nàng quả thật không xuống tay với Lương Mộ Bắc, chính nàng không có con cái, căn bản không cần xuống tay với Lương Mộ Bắc vào lúc này, nhưng bây giờ cũng không biết Chu Bách Hợp có thể nghe vào lời nói của nàng hay không. Hiền phi thỉnh an xong, liền đứng sang một bên, dư quang nơi khóe mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Bởi vì Lương Mộ Bắc mới vừa mất, vì vậy Bách Hợp cũng không ăn mặc xa hoa như nguyên chủ trước đây, Hiền phi vừa đứng lên, vừa vặn liền thấy chân Bách Hợp đang đặt trên kiệu nhỏ. Nàng ta nói xong, liền nghe Bách Hợp kêu người ngừng kiệu, giọng nói vẫn ôn hòa và bình tĩnh như mọi ngày, không nghe ra vui hay giận, nhưng càng như vậy, mới càng làm cho trong lòng Hiền phi căng thẳng, nàng ta thấy kiệu ngừng lại, một bàn tay ngọc được bảo dưỡng vô cùng tốt đặt trên tay vịn của kiệu, trên móng tay còn mang màu của hoa bóng nước chưa phai, màu sắc tươi đẹp dị thường, móng tay kia để dài hơn một tấc, nữ tử trong cung thích làm đẹp nhất, phần lớn đều để móng tay dài, thậm chí chính Hiền phi cũng để, lại lấy hộ giáp làm bằng lông đồi mồi đeo lên, như vậy mới càng hoa mỹ hơn.

Nhưng vào lúc này Hiền phi nhìn bàn tay này, lại không hiểu sao cảm thấy hơi sợ hãi, như cổ bị người khác siết chặt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút không thuận.

“Đa tạ hảo ý của muội muội.” Bách Hợp nhìn gương mặt nháy mắt liền tái nhợt của Hiền phi, nhấc tay vuốt lại tóc mai của mình: “Muội muội tới ngược lại thật sớm, cũng đến điện Phượng Minh vào lúc này.”

Nghe vậy, Hiền phi không biết là vì trong lòng mình có chuyện nên suy nghĩ nhiều, hay là trong lời nói của Bách Hợp quả thật có hàm ý, nàng ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, lại thấy khóe miệng nàng ngậm cười, một gương mặt hơi thi mỏng phấn, ánh mắt kia hết sức sáng ngời, chỉ là bị nàng nhìn một cái, Hiền phi liền theo bản năng cúi đầu xuống, không biết thế nào, nhìn thấy ánh mắt này của Bách Hợp, trong lòng liền không khỏi hơi phát hoảng.

“Chuyện hôm qua…” Hiền phi không có kiên nhẫn, mở miệng liền nhắc tới chuyện hôm qua, hôm nay nàng ta vốn cũng là vì chuyện này mà đến cung của Thái hậu, giờ đụng phải Bách Hợp, biết rõ nàng vô cùng có khả năng sẽ không tin tưởng, nhưng Hiền phi vẫn không chịu nổi cái đó oan uổng, vừa muốn há miệng giải thích, Bách Hợp nhưng đưa tay đem nàng kéo lại, cũng không biết có phải hay không bởi vì thời tiết giá rét, hiền phi một bị Bách Hợp kéo tay, liền bị đông cứng liên tiếp đánh hai ba cá rùng mình, có lòng muốn muốn tát ra, cũng không biết là mình lực đạo quá nhỏ, hay là Bách Hợp cầm phải quá nặng, nàng không thể rút được ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện