Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Nói là về Chu phủ tìm viện binh.” A Quý nhẹ nhàng bóp vai cho nàng ta, mang thai ba tháng đầu, sắc mặt Lục thái hậu cũng không tốt, vì gần đây còn đang ‘tĩnh dưỡng’, nàng ta cũng không thoa phấn trang điểm, bây giờ trong điện Phượng Minh ngoại trừ thủ hạ tâm phúc mà nàng ta tín nhiệm ra, thì còn lại chính là người được Vĩnh Minh đế đưa tới cho nàng ta, canh giữ điện Phượng Minh như thùng sắt, tuyệt đối không để tin tức nàng ta mang thai bị lộ ra.
Nghe thấy Bách Hợp phái Thi Tình về Chu phủ tìm viện binh, Lục thái hậu lạnh lùng cong môi, cười lên: “Tùy nàng ta đi, xảy ra chuyện như vậy, đừng nói Chu gia không cứu được nàng ta, chỉ sợ Chu gia cũng tự thân khó bảo toàn!” Nàng ta càng nói đến cuối câu, ánh mắt lộ ra hàn quang, thần sắc nháy mắt trở nên dữ tợn vặn vẹo, A Quý giật mình, đợi khi muốn nhìn lại, thì Lục thái hậu đã ngáp một cái, vươn ngón tay ngọc thon gầy che miệng: “Mệt mỏi, ai gia lại nằm một lát.”
Năm nay theo lý hẳn là tuyển tú, nhưng chẳng biết tại sao, Vĩnh Minh đế luôn luôn không bạc đãi chính mình trên phương diện nữ sắc lại lần đầu tiên từ chối tuyển tú năm nay, nói là Tiên đế vừa mới hoăng không lâu, tuyển tú năm nay tạm thời hoãn lại. Hoàng đế có thể nghĩ như vậy, mọi người trong hậu cung đều vừa mừng lại lo. Sinh thần của Lục thái hậu ở đầu tháng tư, tháng hai vừa qua, trong cung liền phải lo liệu Thánh thọ của Lục thái hậu.
Tuy nói Lục thái hậu mới thủ tiết một năm, theo lý chỉ mới đầy mười tám tuổi, cũng không thể làm lớn, nhưng dù sao thân phận Lục thái hậu đặc biệt, bởi vậy quy cách bày ở đó, chính là lại tiết kiệm cũng không có khả năng giản lược đến đâu, hôm đó trừ các mệnh phụ phải vào cung bái kiến ra, người trong cung đều phải đến quỳ bái tặng lễ.
Hiền phi vì chuyện này tới cung Hàm Phúc một chuyến, hơi ưu sầu: “Tỷ tỷ nói xem, Thánh thọ của Thái hậu nên tặng lễ vật gì đây?”
Một ít vật quý nên có được, Hiền phi đương nhiên cũng không thiếu, nhưng lại thiếu mấy thứ hợp với tình hình, Hiền phi muốn lấy lòng Lục thái hậu, trở nên nổi bật, liền cảm thấy ưu sầu, đến tìm Bách Hợp xin chủ ý.
Gần đây Hiền phi cũng không xem như được sủng ái, dung mạo nàng ta tuy diễm lệ, nhưng thứ nhất, không có con nối dõi bên người, thứ hai, gần đây dù Hoàng đế có đến hậu cung, thỉnh thoảng có qua đên trong điện Kiêm Gia của nàng ta, thì cũng không nhất định hoan ái. Nàng ta đã ẩn ẩn có cảm giác thất sủng, nhưng lại vẫn luôn không cam lòng. Năm nay Hiền phi mới đầy mười tám, chinh là tuổi như hoa như ngọc, nhưng đã là lão nhân trong cung. Năm nay mặc dù Vĩnh Minh đế không tuyển tú, nhưng nếu trước năm sau nàng ta vẫn không thể mang thai, mắt thấy thì giờ mỗi năm một già, đợi đến người mới lại vào cung, người tranh sủng liền nhiều lên, thì cơ hội nàng ta được sủng liền càng trở nên ít hơn.
Mặc dù Lục thái hậu không phải mẹ ruột của Vĩnh Minh đế, nhưng Vĩnh Minh đế cũng xem như tôn trọng nàng ta, mỗi ngày thần hôn định tỉnh, luôn muốn đến điện Phượng Minh, người trong cung đều nhìn thấy rõ Hoàng đế rất tôn trong Thái hậu, nên Hiền phi cũng không tránh khỏi muốn mượn gió đông của Lục thái hậu, khiến Vĩnh Minh đế chú ý tới mình, bởi vậy ngồi một lát, uống một bụng nước trà, do dự một chút, vẫn nói là lời trong lòng.
“Nói đến cái này, trong lòng Bản cung trái lại thật sự có một chủ ý.” Bách Hợp nghe nàng ta mở miệng đặt câu hỏi, liền không nhanh không chậm cầm nắp tách trà gạt bọt trà, ánh mắt Hiền phi không tự chủ được bị ngón tay của nàng hấp dẫn.
Bàn tay của Bách Hợp được bảo dưỡng cực kỳ cân xứng, ngón tay cong thành hình hoa lan, trắng trắng nộn nộn tựa như ngọn hành, đẫy đà lại không phì, thon gầy lại không lộ xương, non mềm như cho thể nhìn thấy mạch máu dưới ngón tay, màu da lại trong suốt. Ngón tay kia thon dài, móng tay hơi tròn mà nhọn, bên trên nhuộm màu, ngón út mang hộ giáp chạm rỗng nạm bảo thạch, rõ ràng hoa lệ tục khí, nhưng không biết vì sao, lại khiến Hiền phi đều có chút ghen tỵ.
“A?” Hiền phi hỏi lại, thấy Bách Hợp không nói lời nào, biểu tình liền âm u: “Có phải tỷ tỷ sợ muội muội đoạt danh tiếng của tỷ tỷ không?”
Dù sao cơ hội lấy lòng Lục thái hậu như vậy, Hiền phi muốn, nhưng Bách Hợp cũng có khả năng muốn, tuy nói lúc trước Bách Hợp từng nhắc nhở nàng ta hai lần, nhưng hai người chưa chắc là như thân tỷ muội, lại nói trong cung này nào có tình tỷ muội chân chính gì, trong lòng Hiền phi lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng thu lại mấy phần, ngồi ngay ngắn, đang muốn nói chuyện, Bách Hợp lại lắc đầu: “Không nói gạt ngươi, tâm tư của Hoàng thượng, Bản cung rõ ràng, Bản cung cũng chết cái tâm này rồi.” Nàng nói xong, lại thấy Hiền phi cười không nói lời nào, hiển nhiên cũng không tin lời nói của Bách Hợp, Bách Hợp mấp máy môi: “Ngươi không tin? Bản cung được Tiên đế và Tiên Hoàng thái hậu nhìn trúng, tứ hôn cho Hoàng thượng lúc đó còn là Thái tử, nhưng sau khi cưới vẫn không thể làm Hoàng thượng vui lòng, sau khi Mộ Bắc gặp chuyện không may, Hoàng thượng lại càng cho rằng là Bản cung chăm sóc bảo vệ không chu toàn.”
Nói đến đây, trong lòng Hiền phi cũng không khỏi có chút đồng tình, rõ ràng lúc trước theo lý thì Chu Bách Hợp hẳn nên được phong Hậu, nhưng sau này lại chỉ được cái danh nghĩa Hoàng quý phi, sau khi Lương Mộ Bắc xảy ra chuyện, Hoàng thượng lại càng mượn cơ hội phế truất luôn cả tước vị Hoàng quý phi của nàng ta.
Trong cung, Hoàng tử có thể ra đời hơn nữa có thể sống sót vốn đã không nhiều, Vĩnh Minh đế lớn lên trong thâm cung này, với chuyện này hẳn là tràn đầy cảm xúc, liền tính có lúc sơ sẩy, thì lại như thế nào tha thứ cho những kẻ có ý muốn hại người kia? Tuy nói tâm đề phòng là không thể không có, nhưng nếu là người nhà có tâm muốn hại người, thì vẫn sẽ tìm được biện pháp, chuyện này Chu Bách Hợp vốn cũng là người bị hại, Vĩnh Minh lại trách cứ nàng ta, nếu là trước đây, chỉ sợ Hiền phi sẽ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giờ lại thấy có chút đồng tình.
Lại nghe Bách Hợp nói dập tắt tâm tư tranh sủng, Hiền phi không biết vì sao lại nhớ đến chính mình đi theo Vĩnh Minh đế
hai năm qua, một trái tim đều đặt trên người hắn ta, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không để ý đến thể diện của mình, lâm hạnh tiện nhân An Tuyết kia, bây giờ một tháng không đến cung mình được hai lần, mỗi lần không nhất định muốn lâm hạnh nàng, Hiền phi liền trầm mặc xuống.
“Nếu muốn Bản cung chỉ cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với Bản cung một điều kiện, nếu không muốn, xem như lời này Bản cung chưa từng nói, muội muội cứ uống trà ăn chút điểm tâm đi.” Bách Hợp thốt ra lời này, Hiền phi liền có chút do dự, hiển nhiên là lo lắng điều kiện của nàng khó có thể làm được. Bách Hợp cười cười: “Điều kiện này của Bản cung cũng không khó, chỉ là muội muội thuận tay làm thôi.”
Nàng đều đã nói như vậy, trong lòng Hiền phi, cuối cùng vẫn là lấy lòng Lục thái hậu chiếm thế thượng phong, cắn răng nói: “Thỉnh tỷ tỷ nói.”
“Lục thái hậu thích hương mai, nếu ngươi có ý lấy lòng, không bằng tặng hai bình hương cao làm từ hoa mai, nhất định sẽ gây chú ý lớn. Còn điều kiện của Bản cung sao, chính là hương cao này, ngươi nhất định phải đưa cho Bản cung một phần.” Hiền phi vốn cho rằng chuyện Bách Hợp muốn nàng ta làm nhất định khó khăn vô cùng, không ngờ cũng chỉ là một việc nhỏ đơn giản như thế thôi, nàng ta ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, vui vẻ ra mặt nói: “Đa tạ tỷ tỷ chỉ giáo, thỉnh tỷ tỷ yên tâm!”
Tuy nói Hiền phi cũng không biết tin đồn Lục thái hậu thích hương mai mà Chu Bách Hợp nói là từ đâu nghe được, nhưng tặng hai bình hương cao làm từ hoa mai, liền tính là không nổi bật nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ra sai, hơn nữa cũng không tốn tâm tư gì, chính là Lục thái hậu không thích, tối thiểu cũng chỉ dặn dò mình hai câu thôi, huống chi Chu Bách Hợp là thay mình nghĩ kế, cũng không phải nàng ta muốn giúp mình chế hương cao tặng người, cũng không sợ nàng ta lợi dụng thứ này hãm hại mình, Hiền phi vốn đang không biết mình nên tặng lễ gì, có thêm thứ này, thành thì có thể được Lục thái hậu xem trọng vài phần, bại thì cùng lắm cũng chính là bộ dạng cũ thôi.
Bách Hợp thân là Quý phi, hơn nữa lúc trước lại từng nhắc nhở mình chuyện An Tuyết, tính là mình thiếu nàng ta một nhân tình, dựa vào thân phận, nàng ta không cần lấy tin tức giả để lừa mình, cũng không có lợi cho nàng ta.
Nghĩ đến đây, Hiền phi cười nói: “Xin thỉnh tỷ tỷ bảo mật, muội muội ngược lại muốn cho Thái hậu một kinh hỉ.”
Nàng ta rất sợ Bách Hợp lại nói tin tức này ra, đến lúc đó công lao liền không phải là của nàng ta, Bách Hợp nghe thấy yêu cầu này của nàng ta, liền gật đầu.
Cuối tháng ba, Hiền phi lặng lẽ lệnh một người hầu bên người đưa tới một bình hương cao mai, lúc Bách Hợp nhận được, liền giấu trong cung Hàm Phúc.
Mùng ba tháng tư chính là Thánh thọ của Lục thái hậu, ngày hôm trước trong cung đã mời gánh hát Dương Xuân xã vào cung, sáng sớm các mệnh phụ có phong cáo mọi phẩm cấp trong triều đình liền tính cung bái kiến, bởi vì là ngày đặc thù, tuy nói Bách Hợp là đang bị cấm túc, nhưng Hoàng đế lại phái Thượng Hỉ đến truyền chỉ, phá lệ cho phép nàng hôm nay ra cửa một lần.
Mọi người lần lượt dâng lễ vật lên, Bách Hợp tặng lễ vật trung quy trung củ, vừa không ra sai, nhưng cũng không chọn ra điểm sáng; Đức phi tặng ngoại trừ vàng bạc châu báu, trang sức trân châu ra, còn có một cặp Dạ minh châu cực lớn, nghe nói là của một thủ lĩnh bộ lạc đã tặng cho Cao tướng quân, lúc trước hắn ta xuất chinh, ngược lại dẫn tới Lục thái hậu nhìn vài lần; trong lễ vật Hiền phi tặng, quả nhiên có hai bình hương cao mai, Lục thái hậu có chút kinh hỉ nhận.
Cả ngày này, trong cung đều phi thường náo nhiệt, buổi tối trong cung đã dựng đài diễn, vở diễn mà người Dương Xuân xã xướng đầu tiên trong hôm nay là do Lục thái hậu đích thân chọn, tên vở diễn chính là ‘Mẫu Đơn đình’.
Hoa đán xướng vai Đỗ Lệ Nương có tư thái thon thả nhu mỹ, dung mạo cũng xuất sắc, mấu chốt là giọng hát cũng rất hay, uyển chuyển như hoàng oanh gáy, từng câu xướng khiến Lục thái hậu nghe như mê như say.
Lúc Bách Hợp quay đầu lại nhìn nàng ta, nàng ta hơi híp mắt, trên mặt không thoa phấn trang điểm, hôm nay mặc một bộ cung trang trầm trọng màu tím, trên đầu mang trâm châu trang sức, Lục thái hậu đã đẫy đà rất nhiều, đôi tay cùng đặt trên bụng, cung trang trầm trọng che đi thân mình dần dần mập ra của nàng ta, không nhìn ra cái bụng có gì khác hay không. Hoàng đế ngồi bên cạnh Thái hậu, ánh mắt lại nhìn hoa đán mấy lần, hiển nhiên hoa đán xướng vai Đỗ Lệ Nương có mỹ sắc hơn người, khiến cho hắn ta chú ý.
Nhân lúc mọi người không chú ý mình, Bách Hợp liếc nhìn Thi Tình, Thi Tình cúi đầu, lặng lẽ rời đi.
Một vở ‘Mẫu Đơn đình’ xuóng xong, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn, vành mắt Lục thái hậu hơi ẩm ướt, như có cảm mà phát: “Hay cho câu: Tình bất tri khởi, nhất vãng nhi thâm, người sống có thể chết, chết có thể sống. Sống mà không thể cùng chết, người chết mà không sống lại, cũng không phải là tình thâm.” Tiếng nói của nàng ta hơi trầm thấp, Vĩnh Minh đế quay đầu lại: “Nương nương đừng nghĩ nhiều, hồn ma chuyển thế, đều là giả.”