Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Thượng Hỉ trái lại thực sự tin nàng ta có lẽ bị oan, dù sao chuyện trong cung này, giả giả thật thật, thật thật giả giả, cái gì là thật, cái gì là giả, sợ rằng bản thân rất nhiều người cũng bị lừa không nói rõ được. Cao thị vừa nhìn chính là bị tính kế, còn liên lụy Cao gia. Nhưng vậy thì sao? Ai bảo nàng ta tài nghệ không bằng người, bị người hãm hại chứ? Mí mắt Thượng Hỉ rũ xuống, tiếng nói vừa dứt, trong mắt Đức phi liền lộ ra mấy phần điên cuồng, nàng ta như phát điên muốn xông ra ngoài, hai tiểu thái giám đã vươn tay giữ chặt nàng ta, Thượng Hỉ vung phất trần: “Còn thỉnh nương nương thể truất, chúng ta cũng không muốn mạo phạm nương nương.”
“Bản cung bị oan, Bản cung bị oan!” Nàng ta liều mạng giãy giụa, trong cung vang lên tiếng kêu trong thê lương lại mang theo vài phần tuyệt vọng của nàng ta, tiếng kêu truyền đi, mang theo từng đợt vọng lại, càng khiến cho người ta sởn tóc gáy.
“Ta muốn gặp huynh trưởng, ta muốn gặp Cao tướng quân, huynh trưởng nhất định sẽ cứu ta!” Cao thị giãy giụa, dưới sự điên cuồng của nàng ta, hai tiểu thái giám vậy mà suýt nữa không giữ được nàng ta, không khỏi ấn chặt nàng ta xuống đất. Tóc Cao thị tán loạn, trâm ngọc trên đầu rơi đầy đất, khóe môi Thượng Hỉ lộ ra cười lạnh: “Nói cho ngươi biết, Cao tướng quân đã quỳ ở ngự tiền suốt nửa tháng, đến nay Hoàng thượng vẫn không gặp hắn ta.” Hiện tại Cao gia đã nguy cơ trùng trùng, chuyện Cao thị làm nói không chừng còn gây họa cho gia tộc, bản thân Cao tướng quân sợ rằng cũng tự thân khó bảo toàn, nơi nào có thể cứu được nàng ta?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn thỉnh nương nương thứ lỗi, tiễn nương nương lên đường.” Âm điệu mấy chữ cuối cùng của Thượng Hỉ được kéo thật dài, giọng nói mang theo vài phần âm nhu của thái giám vang lên trong điện, mặc dù Cao thị cực lực ngẩng đầu, nhưng Đức phi rạng rỡ vô hạn ngày xưa kia, lúc này lại như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người làm thịt, thuốc độc cay xè lạnh băng bị đổ vào trong miệng nàng ta. Thượng Hỉ đứng yên một lúc lâu, mí mắt mới lóe lóe: “Đi thôi, ra ngoài đợi một lát là xong.”
Hai tiểu thái giám vừa nghe lời này, có chút do dự, nhìn hắn ta một cái, Thượng Hỉ nhíu nhíu mày: “Ta ở đây canh.” Hai tiểu thái giám đáp ‘Vâng’, lui ra ngoài. Chờ người vừa đi, trong cung an tĩnh lại, Thượng Hỉ mới nhìn ra ngoài: “Nương nương còn không ra?”
Bên cạnh cửa cung, hai bóng người đi ra. Lúc mũ áo choàng được gỡ xuống, liền lộ ra gương mặt mỉm cười ôn hòa của Bách Hợp.
Thượng Hỉ thở dài: “Thỉnh nương nương mau một chút, lão nô ra canh, nửa khắc sau lại đến.” Cao thị còn chưa tắt thở, cưu độc này cực kỳ bá đạo, uống vào, khoảng nửa khắc sau chính là dược thạch cũng vô hiệu.
Bách Hợp gật đầu. Lúc trước, nàng mượn tay Thượng Hỉ tính kế Hiền phi một lần. Sau lại âm thầm kéo Thượng Hỉ một phen, hứa hẹn chính là vị trí Tứ ti trong Tứ ti Lục cục ở hậu cung sau khi triều đại thay đổi. Thượng Hỉ trước đây phụng dưỡng bên cạnh Tiên đế là rạng rỡ cỡ nào, sau khi Vĩnh Minh đế đăng vị biểu hiện ra kính trọng lão nhân, vẫn chưa từng vắng vẻ hắn ta, thế nhưng cũng không coi trọng hắn ta, ngược lại xem hắn ta thành kẻ chạy chân. Nếu ngày đó Thượng Hỉ theo Tiên đế đi thủ lăng, có lẽ hắn ta không có không cam lòng sau đó, nhưng con người sau khi đã trải qua quyền thế phú quý cực hạn, lại khôi phục sa sút cơ cực như lúc ban đầu, người mà ngày xưa người người thấy đều tôn xưng một tiếng Thượng công công, tới bây giờ lại ngay cả tiểu tử Tam Phúc được thu làm nghĩa tử kia cũng dám cho hắn ta sắc mặt để nhìn.
Thái giám vốn đã là người không có thân thể trọn vẹn, tính tình cực đoan, sao hắn ta chịu được đãi ngộ như vậy? Hắn ta cùng là một loại người như Tô Hà, ngã theo chiều gió, ai hứa cho hắn ta quyền thế, người đó chính là chủ tử của hắn ta. Bách Hợp đã hứa sau khi thành công, trong Tứ ti nhất định có một vị trí của hắn, Thượng Hỉ gần như không chút do dự liền đồng ý, hắn ta vốn là một người cô đơn, làm mua bán rơi đầu như vậy cũng không sợ, hôm nay lúc Vĩnh Minh đế hạ chỉ xử trí Cao thị, nếu ở thời kỳ Tiên đế, hắn ta chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh, bây giờ Hoàng đế lại phái hắn ta đến đây một chuyến, thật sự là quá làm nhục hắn ta. Có điều, đây cũng là tiện nghi cho hắn ta, khi Bách Hợp nói muốn gặp Cao thị lần cuối, Thượng Hỉ liền đáp ứng.
Trong cung chỉ còn chủ tớ Bách Hợp và Cao thị đã sắc mặt trắng bệch, bụng đau như cắt.
Bách Hợp đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống Cao thị, Cao thị đã mồ hôi lạnh nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi môi thoa son kia lại vẫn đỏ sậm đầy quỷ dị, đôi mắt hiện đầy tơ máu, ánh mắt lúc nhìn người khiến lưng người ta phát lạnh. Thi Tình cúi đầu, sắc mặt Bách Hợp lại vẫn như thường.
“Ngươi đến cười nhạo Bản cung?” Đến nước này, Cao thị đã biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tính tình cao ngạo ngày xưa trái lại liền trở về, dù cho lúc này bụng đã đau như cắt, nàng ta vẫn cường chống nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Bách Hợp lắc đầu, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng nàng ta: “Không, ta tới để cầu ngươi.”
“Cầu ta?” Nếu không phải nhìn thấy gương mặt bình tĩn nghiêm túc của Bách Hợp, sợ rằng Cao thị đều phải cho rằng mình là bởi vì bị trúng độc nên mắt mờ tai lãng, thần trí đã mơ hồ. Nàng ta đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi hỏi ngược lại, ngay sau đó lại cười lên như điên: “Cầu ta?” Nàng ta cười một lúc lâu, bụng đau đớn lại khiến cho mồ hôi hột trên người nàng ta chảy ra ròng ròng, nàng ta đau đến gân xanh trên trán đều phải lồi ra, giống như từng con giun đang bò, thần thái đáng sợ. “Cầu ta cái gì? Ta có gì đáng để ngươi cầu?”
“Ta đúng là đến cầu ngươi, ta muốn cầu ngươi, để huynh trưởng của ngươi là Cao tướng quân hợp tác với ta.” Bách Hợp một hơi nói ra mục đích đến đây của mình, nhìn gương mặt cố nén đau đớn của Cao thị: “Trả giá chính là, mối thù của ngươi, ta giúp ngươi báo.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói này của nàng vừa dứt, mắt Cao thị liền bỗng sáng lên, vô thức vươn
tay muốn bắt lấy nàng, nhưng sau khi trúng độc, thân thể đã không còn nghe sai khiến nữa, tay nàng ta vừa mới nâng lên, lại không có lực mà rũ xuống: “Ngươi biết, ngươi biết là ai hại ta?”
“Ngươi ở trong cung nhiều năm như thế, cũng đã bị ăn mệt, kết quả vẫn còn chưa học ngoan.” Bách Hợp khẽ cười, nhìn Cao thị: “Ngươi có muốn biết kẻ thù của ngươi là ai không?” Cao thị đã đau đến không nói nên lời, nhưng vẫn cắn răng liều mạng gật đầu.
“Là Lục thái hậu.”
Lời này khiến Cao thị ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng ta lại cười lên: “Không, không có khả năng…”
Lục thái hậu không oán không thù với nàng, hơn nữa quan trọng nhất là tại sao Lục thái hậu muốn hại mình? Với nàng ta cũng không có lợi, theo Cao thị thấy, khả năng Bách Hợp và Hiền phi hạ thủ với nàng đều lớn hơn Lục thái hậu.
Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, Bách Hợp cúi đầu xuống: “Không tin?” Cao thị chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, cũng không nói gì, hiển nhiên trong lòng đã xem Bách Hợp thành tiểu nhân nhân lúc mình sa sút, tới bỏ đá xuống giếng cười nhạo mình.
“Tới nước này, ngươi cảm thấy ta có tất yếu lừa ngươi sao? Nói thật với ngươi, không chỉ lần này ngươi bị Lục thái hậu tính kế, mà lúc trước sai khiến Vân quý nhân chống đối ngươi, khiến ngươi tát Vân quý nhân, làm sảy đứa con trong bụng Liễu uyển nghi cũng là nàng ta.” Bách Hợp nói xong, mắt Cao thị liền chợt trừng lớn, “Giật mình? Không rõ tại sao nàng ta muốn làm vậy?”
“Không chỉ là đứa con trong bụng Liễu uyển nghi, nàng ta không tha, mà Mộ Bắc của ta, nàng ta cũng không tha.”
Cao thị đều đã mơ hồ, nàng nghĩ tới nghĩ lui, từng oán hận mỗi một nữ nhân trong cung của Hoàng đế, thậm chí lúc trước bị chuốc say không có ai giúp cũng đã từng hận Vĩnh Minh đế trước kia từng cùng nàng ân ái như vậy, từng hứa vĩnh bất tương khí (
vĩnh viễn không vứt bỏ), nhưng cho tới bây giờ, lời nói kia còn văng vẳng bên tai, người và tâm lại đều thay đổi. Cao thị từng hận nhiều người như vậy, mấy ngày nay bị cấm túc trong cung, nàng cũng từng nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại nàng, thật đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới, người muốn hại nàng là Lục thái hậu ah: “Tại sao là nàng ta?”
“Vì sao không thể là nàng ta.” Bách Hợp hỏi ngược lại một câu, cười lạnh nói: “Nàng ta cũng dính dấp với Hoàng đế, còn sinh ra nghiệt chủng, muốn để con mình nối ngôi, muốn diệt trừ những hòn đá chặn đường như chúng ta, có gì lạ? Ở trong mắt nàng ta, ai cũng phải chết, chẳng qua là phân ai trước ai sau mà thôi.” Cao thị không khéo chính là quỷ xui xẻo bị Lục thái hậu chọn trúng để đối phó trước hết mà thôi.
Cao thị mở to mắt, muốn phản bác, nhưng lại không nói nên lời. Lục thái hậu cho nàng nhận nuôi Lương Mộ Lâm để mình sử dụng, tranh cái phú quý to lớn kia, nàng cho rằng Lục thái hậu tốt với mình, nghĩ tới ban đầu Vân quý nhân chống đối mình, một Quý nhân nho nhỏ, căn cơ bất ổn, Liễu uyển nghi mang thai, chính mình đều không biết, nàng lại biết làm sảy mất đứa con trong bụng Liễu uyển nghi.
Lúc ấy xem ra là trùng hợp, chỉ hận Vân quý nhân miệng ra ác ngôn, bây giờ nghĩ đến, nghe Bách Hợp vừa nói như vậy, biết được chân tướng, Cao thị chỉ cảm thấy một cảm giác buồn nôn dâng lên trong ngực, liền không nhịn được cúi đầu nôn khan.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng sinh ra hận ý ngập trời, nàng không nôn ra gì, chỉ là một lượng lớn máu tươi lại chảy ra, từ miệng chảy xuôi xuống đất, máu kia đã đen, tanh hôi vô cùng, huân nàng càng nôn nhiều hơn, lúc máu chảy xuống lúc nối thành tuyến, Cao thị không nhịn được bật cười. Chính mình vậy mà trở thành quân cờ của người ta, bị người ta tính kế, bây giờ rơi vào kết cục không chết được tử tế như vậy. Ánh mắt nàng ta đỏ bừng, giật giật môi, nhưng đã không nói nên lời.
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi ư? Chuyện tới bây giờ, ta có tất yếu lừa ngươi sao?” Nàng ta cũng đã sắp chết, lại lừa nàng ta lại có chỗ tốt gì, Cao thị nôn khan, Bách Hợp lại nói: “Hơn nữa không dối gạt ngươi, nếu Cao gia không hợp tác với ta, Cao gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không chỉ cha ruột của ngươi chết, huynh trưởng của ngươi cũng sẽ chết, cháu của ngươi, thúc bá của ngươi, một người cũng không sống được. Ngươi cũng đừng nghĩ Lương Hách sẽ nhớ tình xưa, ngay cả người bên gối mà hắn ta cũng có thể xuống tay, ngay cả con trai mình bị Lục thái hậu hại chết mà còn thờ ơ, thì một Cao gia lại tính là gì? Cao lão tướng quân vì quốc vong thân, lại chết giá rẻ như vậy, Cao gia lại sẽ có kết cục gì tốt?”
Cao thị cắn răng, hít thật sâu, sắc mặt lộ ra hắc khí, khôn mặt vốn xinh đẹp đã hiện lên mấy phần dữ tợn, đôi mắt nàng ta trừng lớn, đuôi mắt có tơ máu thấm ra, bộ dáng này hệt như ác quỷ, bên cạnh Thi Tình cúi đầu, ngay cả liếc nhìn nàng ta một cái cũng không dám.
“Nếu Cao gia hợp tác với ta, có thể báo đại thù cho ngươi, có thể giải nguy cho Cao gia, nếu ngươi không muốn, ngươi chết cũng là đáng đời, mấy trăm nhân mạng của Cao gia, sẽ bồi táng cùng ngươi, hơn nữa bởi vì ngươi bị vu oan mà chết, Cao gia còn có thể vì chuyện của ngươi mà tiếng xấu lan xa, thanh danh đời đời trung lương bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.”