Phù Doanh không ngờ Bách Hợp sẽ trực tiếp hỏi anh như vậy, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, Bách Hợp đã nhìn lại ánh mắt của anh, cặp mắt kia đen trắng rõ ràng trong đó không hề tránh né, bình tĩnh nhìn anh.
Bách Hợp càng nghĩ càng không muốn vòng vo với anh, dầu gì cô cũng hiểu rõ tính cách của Lý Duyên Tỷ, nếu như Phù Doanh thật sự là Lý Duyên Tỷ thì cần chủ động nói rõ ràng mọi chuyện. Nghĩ lại cho dù là lúc trước ở trong không gian hay sau khi tiến vào nhiệm vụ cho dù mình bước vào đường cùng, cùng chờ anh ra tay như đi săn, chẳng bằng chính mình nói trước đầu tiên, ít nhất còn chiến vị trí chủ động.
Trong mắt anh lộ ra vẻ mặt có một chút tiếc nuối, như là bỏ lỡ việc gì hay, giơ tay cầm lấy tay cô không buông, không lên tiếng, thái độ không cần nói cũng biết.
Lúc trở lại trường học thì lớp tự học buổi tối vừa vặn chấm dứt, trong sân trường im lặng vang lên tiếng ồn ào, hai người lôi kéo tay Phù Doanh đưa cô trở lại dưới lầu ký túc xá, cửa lớn ký túc xá mở rộng, Phù Doanh buông thả tay ra hiệu cho Bách Hợp đi vào. Trước đó hai người nắm tay giờ thả ra trong lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm thoáng cái liền bị gió đêm thổi tan, Bách Hợp nắm chặt bàn tay rồi vẫy tay, quay người chạy lên lầu. Lúc ngoảnh lại nhìn anh, anh vẫn còn đứng ở đó, hai tay đút trong túi quần, mỉm cười nhìn cô.
Trong bóng đêm bóng của anh bị ánh sáng của đèn đường kéo thật dài, thấy Bách Hợp ngoảnh đầu lại anh cũng đứng đấy không nhúc nhích, Bách Hợp cố nén xúc động muốn chạy lại phía anh quay đầu lại tranh thủ thời gian đi lên lầu của ký túc xá.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này thời gian tan học mới chưa lâu, phòng ký túc xá của Bách Hợp chưa có ai về. Bách Hợp lấy chìa khóa ra mở cửa vội vàng đi vào phòng cửa cũng không đóng, vội chạy ra phía ban công nhìn xuống. Ký túc xá của các cô có ban công đối diện cửa ký túc xá dưới lầu, đứng ở trên có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh dưới lầu thu vào tầm mắt.
Lúc cô đi ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy bón dáng của Phù Doanh nữa, đoán chừng đã đi rồi.
Mới đứng đó trong chốc lát vậy mà người cũng đã không thấy rồi. Trong lòng Bách Hợp có chút thất vọng, liền nhìn thêm vài lần, đều không thấy bóng dáng của Phù Doanh, anh đi nhanh thật đấy. Cô lùi vào tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, cũng không quay đầu lại. Phía sau lưng liền có một thân thể ấm áp dán lại, một cánh tay ôm eo của cô, một tay đặt lên bả vai xoay người cô lại, Bách Hợp lại càng hoảng sợ. Còn chưa kịp kêu ra tiếng người đã bị đẩy ra góc ban công, thân thể thiếu niên cao gầy dán sát vào người cô, giơ tay giam cô giữa ban công và cửa, thành kiểu nửa ôm cô vào trong ngực, giọng nói hàm chứa vui vẻ của Phù Doanh vang lên:
“Em đang tìm cái gì?”
Vốn nghĩ rằng người đã đi, không nghĩ tới anh lại ngoài ý muốn đi theo mình lên lầu, trái tim Bách Hợp nhảy lên tận cổ họng, cả người căng cứng khi nghe thấy giọng nói của anh thì mới bình ổn lại. Nghĩ tới lại tức giận: “Sao anh lại chạy lên đây, làm em giật cả mình.”
Anh cong khóe miệng cười: “Đi theo phía sau em lên đấy, em muốn đi thì đi rồi hả?”
Dưới cửa ký túc xá còn có một cô bảo vệ, rõ ràng lúc Bách Hợp đi lên lầu còn nhìn chằm chằm Phù Doanh mà, không biết anh có biện pháp gì mà có thể đi lên đây. Trong lòng Bách Hợp suy sụp, còn chưa nói lời nào mọi người đã trờ về rồi. Ở trong trường cấp ba mặc dù đối với chuyện yêu đương hẹn hò không quản nghiêm như trường cấp hai, nhưng nam sinh vào ký túc xá của nữ sinh thì có miệng mà nói không rõ đấy. Hơn nữa hai người còn trốn học, cùng Phù Doanh trốn học là một việc nếu bị người ta bắt gặp mình dẫn anh vào trong ký túc xá thì lại là một việc khác rồi.
Nghĩ như vậy Bách Hợp giơ tay đẩy anh, vội vàng nói: “Anh về trước đi, có gì ngày mai lại nói.”
Phù Doanh ngăn ở trước người cô, rõ ràng dáng người gầy gò cô có thể đẩy liền ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích một chút, ngược lại hai tay còn canh tại cửa sổ thủy tinh, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Ngày mai nói gì với anh?”
Anh nói đến đây, dừng một chút: “Hiện tại không thể nói?”
Bách Hợp lắc đầu, tiếng động vang lên từ dưới lầy ngày càng nhiều, chờ chút nữa người trở lại càng nhiều thì anh muốn đi ra ngoài sẽ bị mọi người dễ dàng thấy được: “Mau về đi, ngày mai đi học nói sau.” Anh lại bị thúc dục một hồi, hạ tay xuốngthả Bách Hợp ra, lùi về phía sau một bước: “Vậy được rồi.” Ban đầu còn tưởng anh không dễ dàng thả người, không ngờ lại dễ dàng thế, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy bộ dạng làm bộ phải đi của anh, cô bước một bước nhỏ muốn đưa anh đi.
Người này trong một giây còn quay người lại, cô lại đi tới anh lập tức quay lại mở hai tay ra, Bách Hợp liền ở trong lồng ngực của anh. Phù Doanh giang tay ôm eo cô, vòng eo kia mềm mại mà lại hết sức nhỏ giống như cành liễu, anh đưa tay ôm chặt, dùng lực coi cô như đứa bé bế lên, làm cho phía sau lưng cô chống đỡ là bệ cửa sổ, bên ngoài là cửa sổ. Phòng ký túc xá của Bách Hợp là ở trên tầng sáu, từ trên cao nhìn xuống theo bản năng cô ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng hoảng sợ thở dốc một hơi.
“Anh nói trước đi muốn nói cái gì?” Phía sau là cửa sổ thủy tinh cảm giác trọng tâm của hai người chúi xuống, khung cửa sổ vang lên tiếng ken két, nửa người trên của anh vẫn ở bên trong. Lông tơ Bách Hợp dựng lên, hai tay hai chân ôm anh chặt: “Trước thả em xuống.” Phù Doanh nhìn cô mỉm cười, anh thật vất vả mới chuồn êm lên ký túc, làm sao có thể dễ dàng như vậy được.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng làm loạn.”
Thấy Bách Hợp không chịu nói lời nào, anh vươn tay ra chạm vào cô, những ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, Bách
Hợp không nhịn được liền giãy dụa, cô giãy dụa thì cửa sổ kia rung động càng mạnh, dọa cô nhảy dựng lên, càng ôm chặt anh hơn chút nữa. Thân thể thiếu nữ trẻ nho nhỏ, thấy cô muốn cười mà không dám cười, lại có biểu hiện muốn tức giận, trong ánh mắt Phù Doanh đều nhuộm màu vui vẻ.
“Muốn nói chuyện với anh có đúng không bạn gái của anh?” Anh dán mặt lại gần thêm một chút, hơi thở của hai người ấm áp hòa cùng một chỗ, Bách Hợp gật đầu lung tung, đã sợ tay anh không vững, lại sợ cửa sổ thủy tinh không chịu được lực mạnh, cũng lo lắng bọn người Tôn Minh Minh trở về trông thấy được. Cô trợn mắt nhìn anh, trong lòng dám khẳng định anh chính là Lý Duyên Tỷ, dù đã không có trí nhớ lúc trước, anh cũng có đủ loại phương pháp tầng tầng lớp lớp, đến phương thức ngây ngô như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Trước khi Bách Hợp hỏi anh, anh không nói lời nào kết quả lại đợi ở đây. Anh đứng rất gần lúc thấy Bách Hợp gật đầu, lùi về phía sau một bước, cánh tay ôm cô bên hông thả xuống, cô nhảy xuống đất, chân đạp trên sàn nhà trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đang muốn nổi giận thì Phù Doanh đã khôi phục hình ảnh của một thanh niên lạnh lùng tạm biệt cô: “Như vậy anh đi trước, ngày mai đi học gặp.”
Anh nói xong thừa dịp Bách Hợp không nói chuyện cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên trán cô, mới vung tay lên quay người chạy ra bên ngoài ký túc xá, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Cũng không biết anh dùng cách gì để đi ra ngoài, Bách Hợp sờ lên trán, ngẩn người cả hồi lâu, nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài, ước chừng hai ba phút sau, bóngảnh của Phù Doanh xuất hiện ở trước sân ký túc xá, ngửa đầu lên vẫy vẫy tay, rất nhanh đi ra khỏi ký túc xá nữ.
Khi bọn người Tôn Minh Minh trở về, Bách Hợp đã ngồi trong ban công một lúc, Mễ Tương Đình cũng không về cùng bọn họ. Lúc Tôn Minh Minh thấy Bách Hợp thì áy náy:
“Thực xin lỗi Bách Hợp, chuyện ngày hôm nay tất cả đều do tớ.” Hôm nay cũng là do Bách Hợp sửa váy cho cô nên mới không kịp ăn cơm, cô cảm thấy xin lỗi nên mới cầm túi bánh quy cho cậu ấy, không nghĩ Mễ Tương Đình lại tố cáo với giáo viên, hại cậu ấy bị phạt đứng ở hành lang.
“Tớ thấy Mễ Tương Đình là đáng ghét nhất, bình thường còn không nhìn ra cậu ta lại đáng ghét như vậy.” Tôn Mỹ Na hừ một tiếng, cô có một gương mặt em bé, nhếch miệng: “Còn học tố cáo, không biết xấu hổ, nhất định là trước thấy cậu đưa đồ cho chúng tớ, không đưa cho cậu ta nên cảm thấy bất công đây.”
Các cô gái tuổi này không thích người nào cùng lắm thì nói xấu ở sau lưng thôi, cũng không có làm trò gì đùa dai.
Bách Hợp lắc đầu: “Cũng không liên quan đến cậu, tớ muốn xong sớm thôi.”
Nói đến váy thì Tôn Minh Minh thoáng cái liền vui vẻ: “Hôm nay trong lớp học đều nói váy này của tớ rất đẹp, lần này tớ mang về cho mẹ nhìn, Bách Hợp tay nghề thật tốt, quá tuyệt vời, tớ thật sự rất muốn cảm ơn cậu.”
Cô đứng dậy, tại chỗ xoay một vòng, sự hưng phấn đối với chiếc váy vẫn chưa giảm, mấy người ríu rít khen một hồi, đột nhiên Tôn Minh Minh đi qua chỗ Bách Hợp ngồi, hướng Bách Hợp nháy mắt một cái ra hiệu:
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu và Phù Doanh xảy ra chuyện gì?”
Nếu giống như ban đầu bọn người Tôn Minh Minh và Bách Hợp quan hệ không tốt, thì đêm nay Bách Hợp cùng với Phù Doanh biểu hiện như vậy người thông minh nghĩ một chút là thấy có quan hệ đáng nghi, chỉ sợ là mấy nữ sinh trong ký túc xá nhìn Bách Hợp không vừa mắt rồi. Nhưng bây giờ mọi người là bạn bè có chút hiểu nhau đấy, Tôn Minh Minh rất có thiện cảm với Bách Hợp, lại trong lúc đó thấy quan hệ của cô với Phù Doanh, cảm thấy có chút tự hào: “Phù Doanh trong trường cấp hai cho đến lớp mười đều nổi tiếng, lên lớp mười lúc cha tớ đưa tớ đến gặp hiểu trưởng, đã từng nói với tớ một chút để chú ý.”
“Bình thường chưa từng thấy cậu ấy nói chuyện cùng ai đâu, có phải hai người kết giao rồi hay không?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, còn chưa nói gì các cô gái vẻ mặt hưng phấn đang định mở miệng, thì cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt bình tĩnh của Mễ Tương Đình đứng ở cửa ra vào, thấy mấy người đang nói chuyện thì cô ngạc nhiên một chút, vẻ mặt càng lạnh nhạt.
“Hừ.” Cô hừ một tiếng, con mắt có chút hồng, ánh mắt hồ nghi lướt qua trên người mấy cô gái một vòng, cắn môi. Tôn Minh Minh thấy cô đến gần thì quyệt miệng, mọi người tản đi, hiển nhiên không muốn nói chuyện với cô. Bách Hợp vẫn ngồi bên cạnh ban công, Mễ Tương Đình thay giày đi ra lấy chậu nước ấm, thấy Bách Hợp vẫn ngồi ở bên cạnh sân thượng, không nói câu nào, đột nhiên quăng chậu nước trong tay ra: “Có phải các cậu đang nói xấu tôi đúng không?”
Ngoài cửa sổ dưới lầu ký túc xá nữ sinh thân ảnh quen thuộc chốc lát đã đi ra, hình như là Chu Trạm. Thế nhưng Chu Trạm lại đến ký túc xá nữ? Bách Hợp ghé người lên ban công nhìn xuống, Mễ Tương Đình nhịn không được đẩy cô một cái: “Cậu nói đi?”