Trong lòng công chúa sinh ra oán hận, nàng ấy vốn là thiên chi kiêu nữ
(con cưng của trời) cao cao tại thượng, cuối cùng lại trở thành nữ nhân ỷ thế hiếp người trong miệng người khác, nàng ấy vốn là mây trăng nơi
chân trời, lại khắp nơi bị người ta so sánh với Tần Hương Liên, một án
Trần Thế Mỹ thành toàn cho mỹ danh của Bao Chửng, thành toàn cho kiên
trinh của Tần Hương Liên, lại thành toàn cho kẻ trung nghĩa Hàn Kì truy
sát Tần Hương Liên, cuối cùng cũng không nhẫn tâm hạ thủ.
Trần
Thế Mỹ sau cùng bị một đao chém chết, xú danh tự nhiên thêm vào thân,
nhưng hắn vừa chết trăm ngày, lại không có một ai hỏi thăm qua trong
lòng cái vị công chúa còn sống kia có cảm nhận gì.
Ai cũng đều
cho rằng nàng ấy là công chúa, ỷ thế hiếp người đoạt phu, xứng đáng nhận được báo ứng vào lúc này, lại không nghĩ tới, xuất thân tốt kỳ thật
cũng không phải lỗi sai của nàng, không nên trở thành lý do để người dân công kích nàng!
Nàng vốn tưởng rằng đã tìm được phu quân, ai ngờ cuối cùng phu quân lại biến thành loài lang sói(lang ở đây ý chỉ lang
quân, không phải chỉ sói), tức khắc bị người cứng ngắc chém chết, nàng
vốn trong bụng đã hoài thai cốt nhục, nhưng mà sinh ra đứa nhỏ lại trở
thành cô nhi không cha, nàng vốn nên có một hôn nhân tốt đẹp, cũng bởi
vì Trần Thế Mỹ lừa gạt, chính nàng một vị đường đường là công chúa cuối
cùng vẫn phải rơi vào kết cục người người kêu đánh chế giễu.
Một
vị công chúa hoàng thất mất trượng phu dù là được sủng ái đi nữa cũng sẽ phải chịu hết chế giễu của người khác, hoàng đế buồn phiền không dừng
được miệng người đông đúc trong thiên hạ, đứa nhỏ nàng sinh ra cũng sẽ ở trong tiếng chế giễu của mọi người mà lớn lên, nàng vốn cái gì cũng
không làm sai, hôn nhân nữ tử đâu thể được như ý bản thân? Cũng chỉ bởi
vì nàng thân đã gả cho tên nam nhân gạt người, chứ nàng cái gì cũng
không làm sai, cuối cùng lại bị nghìn người chỉ chỏ, rơi vào kết cục
tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết.
Công chúa hận Bao Chửng, hận Trần
Thế Mỹ, càng hận Tần Hương Liên, nàng đường đường là nữ nhi của hoàng
đế, nhưng lại bởi vì Trần Thế Mỹ mà bị một người phụ nhân bình thường
như vậy dẫm nát dưới chân, lòng tự trọng của nàng vốn rất cao, trong
lòng chịu không nổi phần bực bội này, hơn nữa sau khi Trần Thế Mỹ chết,
việc này cũng được coi là tai tiếng hoàng thất, cho nên hoàng đế xa lánh nàng, sau cùng ngay cả mẫu thân nàng cũng lại chán ghét mà vứt bỏ nàng, sống trong buồn bực không vui, nàng trở thành trò cười của toàn bộ Tống Triều, sớm một mạng quy thiên.
Sau khi chết không một ai thông
cảm cho nàng, khi nhắc đến nàng rất nhiều người liền lộ ra vẻ khinh
thường, dù đã chết cũng phải bị vạn người phỉ nhổ gánh xú danh thiên cổ, trong lòng cô oán hận đến không tưởng được.
Bách Hợp tiếp nhận
hết nội dung vở kịch, không khỏi thở dài, hiện tại cô đã là công chúa,
tất nhiên có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nguyên chủ, kể ra thì
nguyên chủ vốn cũng không sai, chỉ là lòng tự trọng quá mức cùng với
kiêu ngạo khiến cho nàng không chấp nhận được sự việc bị Trần Thế Mỹ
giấu diếm mà thôi, chẳng qua cũng bởi vì từ nhỏ nàng đã phải chịu loại
giáo dục này, Bách Hợp cũng có thể hiểu được cái loại tâm tình này của
nàng.
Nhất là ở dưới tình huống oan khuất đến mức tố cáo của Tần
Hương Liên, nàng ấy chỉ là kiểu người từ nhỏ đã chiếm lợi thế xuất thân
cao, không ai nghĩ đến thật ra trong lòng nàng cũng có oan khuất. Hiện
tại tâm nguyện của nguyên chủ tổng cộng có ba cái:
Một là phải
hướng thế nhân rửa sạch oan khuất bản thân phải chịu, nàng cũng không
phải là nữ nhân không biết xấu hổ cướp trượng phu người khác, nếu như
Trần Thế Mỹ thật sự có thê thất, nàng cũng không hiếm lạ, công chúa
hoàng thất cũng chẳng hề ưu sầu việc lấy chồng, một tên nam nhân hơn ba
mươi tuổi, thật ra nàng gả cho Trần Thế Mỹ đã vốn thiệt thòi, hơn nữa
cuối cùng còn phải bởi vậy mà bị Tần Hương Liên làm nhục, nàng không cam lòng!
Thứ hai chính là không được suy bại đến kết cục của kiếp
trước bị người chế giễu, từ đường đường là kim chi ngọc diệp biến thành
cây cỏ đuôi chó, vẫn là cái loại người người đều có thể chế giễu này,
lần này phải thay đổi kết cục, nàng là công chúa hoàng thất phải sống
đến độ ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thứ ba là cái quan trọng nhất, tuy
rằng Trần Thế Mỹ đáng đời nhưng hắn không thể cứ bị Bao Chửng chém như
vậy, nếu phải dẫm lên thanh danh của Bao Chửng để làm tròn thể diện
hoàng thất của nàng, nếu thật sự phải như vậy thì thôi, nhưng nàng không cam lòng, cho dù Trần Thế Mỹ phải chết, cũng nên chết ở dưới tay cái
người bị lừa gạt bởi chính hắn, mà không phải bên trong Trát đao của Bao Chửng!
Nhìn như mấy cái điều kiện này cũng không khó lắm, hơn
nữa lại có liên quan với Trần Thế Mỹ, chỉ cần giải quyết hai người Trần
Thế Mỹ và Tần Hương Liên này, những khó khăn còn lại thì dễ giải quyết
rồi, vị công chúa này hiệu Chiêu Minh, nhũ danh gọi Bách Hợp, lúc này
Bách Hợp tới vừa đúng lúc, vừa đúng là ngày sinh nhật của Trần Thế Mỹ,
cũng là nguyên nhân dựng lên tất cả mọi việc sau này.
Đầu tiên là cha mẹ Trần Thế Mỹ chịu đói mà chết, Tần Hương Liên không có sức một
mình nuôi lớn một đôi nam nữ, cho nên dọc đường xin cơm đi lên kinh tìm
phu, nàng ta nghe ngóng đến phủ Công Chúa sau đó tiến đến bên ngoài phủ
cầu kiến, tiểu quan thủ vệ ban đầu không cho nàng tiến vào, sau đó lại
thông báo cho Trần Thế Mỹ, lúc này Trần Thế Mỹ đã biết Tần Hương Liên
tới đây, lại sợ hãi, chỉ hắn biết rõ chân tướng sự thật, bởi vậy che
giấu thân phận chính xác của Tần Hương Liên, chỉ nói nàng là đồng hương
trước kia thôi, Bách Hợp trước kia tin là thật, thật sự không hề truy
cứu, nhưng sau đó Tần Hương Liên lại báo cáo thân phận của mình, trong
lòng tên canh cửa thông cảm cho nàng ta, lại sợ nàng ta thật sự là
nguyên phối (người đang là vợ/chồng) của phò mã, cho nên nghĩ biện pháp
thả nàng ta đi, lại làm bộ là bản thân vô lực ngăn cản nàng ở lại.
Hôm nay đúng lúc là ngày sinh là Trần Thế Mỹ, Tần Hương Liên đúng lúc gặp
được Tể tướng Vương Diên Linh, cầu hắn hỗ trợ mang nàng vào trong phủ
Công Chúa, đàn hát trách mắng Trần Thế Mỹ một chút, cuối cùng khiến cho
công chúa bị người chê cười rồi lại lừa gạt nàng.Công chúa vốn lấy cớ
thân thể của chính mình không khoẻ, hơn nữa sau khi Trần Thế Mỹ lại biết Tần Hương Liên đến đây thì trong lòng có quỷ, hắn đã muốn vinh hoa phú
quý, rồi lại có ít nhiều nhớ mong đối với đôi nam nữ của mình, bởi vậy
lúc này thật sự tâm phiền ý loạn, Bách Hợp một khi sinh bệnh, hắn ngược
lại mừng như điên, giả tình giả ý lừa nàng ấy ở trong phòng nghỉ ngơi,
không để cho nàng ra mặt, bởi vậy sau đó một đoàn người người phẫn nộ,
vỗ tay tán thưởng Tần Hương Liên, Bách Hợp cũng không biết việc này,
cuối cùng ngược lại bởi vậy mà trên lưng mang thanh danh đoạt phu, xứng
đáng làm thiếp.
Bách Hợp hiện tại nếu đã tiếp nhận trí nhớ của
nguyên chủ, thì đầu tiên phải xử lý chính là tên canh cửa kia, cũng
không nên trách nàng tâm nhãn nhỏ, chỉ là tên này ăn cơm của bản thân,
cầm bổng lộc bản thân cho, cánh tay khửu tay rẽ lại ra bên ngoài, người
như tên canh cửa này chẳng hiếm lạ gì, chẳng qua trước kia không thấy
hắn cũng không sao, lúc
này đã muốn đụng lên trên lưỡi đao, dĩ nhiên
trước phải bắt hắn khai đao, ngụm ác khí này nhổ ra rồi hãy nói.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp ngồi dậy, lạnh giọng nói: “Hôm nay nghe nói có người
xông vào trong phủ, tên nô tài thủ vệ kia hành sự bất lực, còn dùng hắn
làm gì? Đánh ba mươi trượng đưa vào trong cung giao cho người bên cạnh
mẫu hậu giúp dạy dỗ, dạy hắn lanh lợi hơn mới tốt.” Hiện tại trong lòng
Bách Hợp hạ quyết tâm nhất định phải giết gà dọa khỉ, miễn cho sau này
thủ vệ ngoài thuận trong chống (trước mặt phục tùng, sau lưng chống
lại), chỉ một chút ích lợi đã bán chủ tử đi.
Nàng vừa nói lời này ra khỏi miệng, trong phòng hai cung nữ đang quạt toàn thân run rẩy, khẽ đáp vâng, hai cung nữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng tiến
vào đáp lời, lại vội bước nhỏ lên: “Công chúa đã đỡ hơn chưa?”
Cung nhân này nói xong, còn thật cẩn thận dè dặt ngẩng đầu liếc mắt nhìn
Bách Hợp, Bách Hợp không để ý tới nàng ta, chỉ hỏi: “Phò mã mời khách ở
đâu?”
Phủ Công Chúa vô cùng rộng lớn, vả lại nguyên chủ còn rất
được Hoàng đế sủng ái, bởi vậy đình đài lầu các ở phủ Công Chúa mọi thứ
đều tinh xảo, nơi có thể mời khách đã chừng ba bốn chỗ, tiểu cung nga
kia âm thầm kêu khổ, trước đó phò mã sai người đến đây truyền đạt, căn
dặn, nói là nếu thân thể công chúa không khoẻ, thì bảo nàng ở trong
phòng nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài để bị nhiễm gió lạnh, dù sao sinh nhật mỗi năm đều có. Nàng hiện tại còn chưa kịp đáp lời, đã thấy Bách Hợp
chỉnh trang ổn thỏa, một bộ dạng chuẩn bị ra ngoài.
“Bẩm thưa
công chúa, phò mã từng nói. . . . . .” Tiểu cung nga nhút nhát mới vừa
mở miệng, Bách Hợp đã nhìn nàng ta, nở nụ cười lạnh: “Ngươi chỉ cần nhớ
rõ, phủ này ta vẫn là đương gia quyết định, đây là phủ Công Chúa, chứ
không phải phủ Phò Mã.” Bị lời này dọa, tiểu nha đầu toàn thân run rẩy
kịch liệt rồi nhận tội đi ra ngoài, Bách Hợp theo như trong trí nhớ mà
đối chiếu, xác định đúng vị trí, lúc này mới chỉnh lại xiêm y để người
đỡ lên liễn (xe vua) đi đến đó.
Khi đi vào bên trong lầu các, sân khấu kịch nhỏ dưới lầu đã bố trí thỏa đáng, tuồng vào buổi chiều vừa
đúng là xướng ở nơi này, hiện giờ Trần Thế Mỹ vẫn chưa tới, đầu tiên
Bách Hợp sai người đi vào cung truyền lời, bảo người ngáng chân Vương
Duyên Linh, khiến cho hắn hôm nay không thể mang Tần Hương Liên tham dự
nữa, lúc này mới dặn người đừng rêu rao, chính mình đi lên lầu trước, để người khác trước ăn uống đầy bụng, đợi cho hoa đăng sáng lên, sau khi
một đám khách nhân tiến vào cùng phò mã Trần Thế Mỹ giao hảo, thanh âm
khua chiêng gõ trống ‘keng keng đùng đùng’ mới vang lên.
Bách Hợp ngồi ở trên lầu trông xuống, không biết có phải do sắc trời mờ tối còn
phía dưới đèn đuốc sáng trưng hay không, cô ngồi ở bên trên không người
nhìn thấy, ngược lại phong cảnh phía dưới bị cô nhìn thấy rất rõ ràng,
Trần Thế Mỹ vẻ mặt tươi cười ngồi ở trong đám người, mặc một bộ áo bào
mãng long, tuy rằng đã là ba mươi có thừa, nhưng nhìn lên cũng vẫn phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa lại khổ đọc nhiều năm, trên người luôn có khí
chất văn nhân, khó trách sau khi được chọn trúng làm Trạng nguyên đã
trực tiếp bị hoàng đế tuyển làm phò mã.
Trên đài đang hát hí
khúc, mọi người ở dưới chờ mong, đã thấy một người đàn bà xiêm y cũ nát
dẫn theo một đôi nam nữ lên đài, trừng mắt chỉ vào Trần Thế Mỹ:
“Trần Thế Mỹ, vợ cả đến đây, sao ngươi không nhận nhau?” Trần Thế Mỹ ngồi
dưới đài suýt phun ra một ngụm nước, lúc này nhìn chằm chằm trên đài, cả người cứ run run.
Bách Hợp đã sớm đoán ra, cho dù Tần Hương Liên không được Vương Duyên Linh tự mình mang đến, nàng ta cũng tuyệt đối có biện pháp có thể thuyết phục tên canh cửa để trà trộn vào trong phủ,
hiện giờ xem như, quả thế thật.
Chỉ là trong nội dung vở kịch
nàng ta tiến vào phủ phò mã dễ dàng, lúc này nếu muốn giống như trong
trí nhớ nguyên chủ tùy tiện ra vào vậy lại khó khăn!
Mỉm cười
liếc mắt nhìn Tần Hương Liên, Tần Hương Liên trong nguyên kịch dạng như
cực kỳ đáng thương lại nhu nhược bất lực, Tần Hương Liên trong thực tế
cũng không phải là loại nữ nhân kia, nàng ta nuôi con cái lớn lên, lại
thay nam nhân của mình đọc sách đi thi hiếu thuận cha mẹ chồng, nàng ta
nếu nhu thuận, đã sớm bị người khác rỉa đến vụn xương cũng không thấy,
nàng ta dám nghĩ dám làm, tính cách mạnh mẽ đanh đá, lúc trước trong nội dung vở kịch khi nhìn thấy công chúa cũng không quỳ xuống, còn cãi lại
xưng bản thân làm chính mà công chúa làm thiếp, đồng thời nói luận quốc
pháp bản thân nàng ta nên quỳ, nhưng luận gia quy công chúa lại nên quỳ
xuống kính nàng ta, nhanh mồm nhanh miệng cực kỳ bản lĩnh, khi đó trong
nội dung vở kịch có thể nói công chúa đến mức mất sạch mặt mũi, thì lúc
này cũng có bản lĩnh chửi Trần Thế Mỹ đến mức đầu cũng không ngẩng lên
được.
“Ngươi lên kinh đi thi, vài năm không tin tức, nghe thấy
người ta nói ngươi ở trong kinh tốt hơn, ta tay dắt con cái một đường
lên đây, ai ngờ ngươi vậy mà lại là kẻ phụ lòng!” Tần Hương Liên cười
mỉa một tiếng, lưng dựng thẳng tắp: “Cám bã chi thê khổ nhận hết, ân
tình hoạn nạn tựa biển sâu. Ngươi lên kinh vừa đi đã không tin tức, ta
mong ngươi ngày đêm dựa cổng tre. Sao gặp lại không nhận nhau, ngươi
quên cũ yêu luyến tân hôn. Ngươi lợi lộc hun lòng quên gốc, nào biết phú quý tựa mây trôi. Lòng ta như dao xoắn lệ khó nhịn, cường đạo ắt là tâm bằng sắt!”