Trong viện tử âm khí nặng như vậy, Trang Thiên Minh có dự cảm lần này cũng không phải giống như lời của hiệp hội, tiến vào đi một vòng, không có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Bách Hợp nhìn ông cau mày, trên mặt hiện ra mấy phần lo lắng.
“Tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng.” Ông căng thẳng, ánh mắt có chút lo lắng: “Nếu không chúng ta theo đường cũ lui về, trước xem xét một chút rồi lại nói.” Trang Thiên Minh bởi vì cũng có chút bản lĩnh, cho nên đã dự cảm lần này nhiệm vụ chỉ sợ sẽ không thuận lợi, ông sống lâu rồi, kinh nghiệm nhiều, giác quan thứ sáu cũng mạnh hơn người thường rất nhiều. Ông vừa nói lời này, những người vừa tiến vào liền bất mãn:
“Thầy Trang, lời này của ngài có chút khó nghe, ngài cũng biết tòa cổ trạch này chúng ta phải mất bao nhiêu công sức để vào đến tận đây, nghe nói hiệp hội đầu tư hàng vạn nhân dân tệ vào chuyện lần này. Lúc trước tiến vào hiệp hội đã nói, chúng ta có tối đa hai ngày, nếu như hiện tại đi ra, ngày mai lại đi vào sợ rằng không còn kịp rồi. Đến lúc đó vượt quá thời gian, lỡ như hiệp hội không trả tiền hoặc trừ tiền thì sao?”
“Đúng đấy.” Có người phụ họa, “Đều đã đi tới đây, nếu như lúc này quay lại sợ rằng không được, huống chi bây giờ là thanh thiên bạch nhật, làm gì có chuyện không thích hợp, nếu như là xà trùng chuột kiến, trong tay chúng ta cũng có thuốc đuổi côn trùng, còn có chủy thủ. Lúc nãy đụng phải mãng xà là do chưa chuẩn bị kịp nên luống cuống, lần tới nếu đụng phải tôi sẽ một đao chặt đầu nó.”
Mọi người cho tới bây giờ trừ gặp được con mãng xà nhỏ ngoài kia thì chưa bao giờ gặp chuyện nguy hiểm nào khác. Rất nhiều người thậm chí không học đạo thuật mà chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi, tất nhiên cũng không cảm giác được âm khí nồng nặc ở đây, chỉ cùng lắm là theo bản năng cảm thấy lạnh mà thôi. Hiệp hội hằng năm thỉnh người đến diễn trò, thu tài trợ nhiều, nhưng tiền thù lao cho mọi người cũng không ít, nếu như hiện tại đi ra ngoài, hiệp hội thẹn quá hóa giận, không chịu trả tiền hoặc là giảm tiền thù lao thì làm sao bây giờ?
Mọi người đều lên tiếng phản đối, Trang Thiên Minh trầm mặc không lên tiếng, tính cách ông trung chính ngay thẳng, trong đám người danh vọng khá cao, nhưng lúc này ông cũng khó nói không biết làm như thế nào cho phải. Bách Hợp đột nhiên mở miệng: “Bây giờ trở về, sợ rằng quá muộn.” Cô nói quá muộn, là chỉ cổ trạch có những thứ đồ không sạch sẽ đã động tay động chân, tiến vào dễ nhưng ra thì lại khó.
Nhưng lời này người ta lại nghe vào tai không rõ lại thành mọi người tiến vào lãng phí không ít thời gian. Nếu quay lại, sợ rằng lại lăn qua lăn lại một phen, thứ nhất mất thời gian. Thậm chí còn có người nói sau khi ra ngoài nếu như lại đi vào, sợ rằng trời tối rồi.
Ban ngày tòa nhà này lạnh như vậy, nếu như buổi tối càng lạnh hơn thì sao? Bên trong lại không có đèn, không có thuận tiện như ban ngày.
Nghe đám người nói, Bách Hợp chỉ cười không lên tiếng, Thẩm Xuân xoa xoa tay cánh tay đi qua chỗ cô, nháy mắt hung dữ nói: “Chỉ thích gây chuyện!” Hắn hiển nhiên còn đang ghi hận vừa nãy Bách Hợp không có nghe lời của hắn, bẻ gãy khóa. Lúc này hắn nói, thấy Bách Hợp cũng không có nghe lời hắn Thẩm Xuân thoáng cái liền có chút thẹn quá hóa giận, vươn khuỷu tay đụng đụng cô một chút: “Uy, nói chuyện với cô đấy, tai cô điếc à?”
Bách Hợp quay đầu lạnh lung nhìn hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Trang Thiên Minh đã mở miệng: “Mọi người đều nhìn xem, di động đã có thể liên lạc được chưa?”
Mọi người vừa mới sờ qua di động, đều không gọi được, bảy miệng tám lưỡi đang suy đoán cái chỗ này có phải là không có mạng lưới che phủ, có đôi khi một vài địa phương xa xôi mạng lưới kém, không có tháp tín hiệu, điện thoại không bắt được sóng cũng là chuyện bình thường.
“Nếu không chúng ta nhanh chóng đi tiếp đi, tới đầu bên kia không phải là sẽ có người tiếp ứng sao? Nơi này lạnh muốn chết, sao tôi cảm thấy càng ngày càng lạnh.” Người nói chuyện kẹp chặt áo bông, răng ‘Khanh khách’ đụng chạm, sắc mặt có chút xanh trắng, trán hiện ra mấy phần hắc khí.
Một khi có người đề nghị nhanh chóng đi về phía trước, đến trình độ này cũng xác thực không có đạo lý bỏ dở giữa chừng, mọi người liền lần lượt gật đầu, nương tựa nhau đi về phía trước. Bên trong này là thuộc về trong vòng tòa nhà, cũng không phải là thuộc về phạm vi ngoài cổng, cho nên trên mặt đất trải một chút gạch đá, do trải qua trăm năm thời gian, cỏ dại sinh trưởng tốt bao phủ toàn bộ. Bốn phía vách tường tất cả đều là dây thường xuân, trên đỉnh đầu cũng vậy, con muỗi trốn bên trong cây cỏ vẫy cánh ‘Ong ong’ chấn động, bên trong lá cỏ trong thỉnh thoảng còn có sâu róm rất ghê người. Mọi người đi tới cửa lớn kia, lần này trên cửa không có khóa chỉ khép vào, sơn ở phía trên rơi xuống từng khối từng khối lớn, Trang Thiên Minh thăm dò thử rồi đưa tay cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa một cái, kia cửa lớn thoạt nhìn hư hại trầm trọng, không biết có phải bên trong mọt đã đào rỗng hay không, vậy mà đẩy nhẹ ra liền mở.
Trang Thiên Minh còn chưa có đưa chân đi vào, đột nhiên có cô gái hét lên một tiếng: “A, rắn!” Một con rắn dài bằng cánh tay bò ra từ ngưỡng cửa cũ nát cao đến đầu gối, dường như bị tiếng thét của cô gai dọa sợ, thè lưỡi, linh hoạt bò đi, nhanh chóng chui vào trong cửa, biến mất không thấy bóng dáng.
May mà chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Xuân cũng vỗ vỗ bộ ngực, nhăn nhó nói với cô gái vừa hét: “Em gái này, em có biết là em suýt nữa hù chết mọi người rồi hay không? Anh cũng bị dọa không nhẹ, em sờ ngực tôi xem, trái tim vẫn còn đang đập nhanh vô cùng, ôi.” Hắn dở trò tán
tỉnh như vậy, cô gái vừa sợ đến trắng xanh mặt mũi thoáng cái liền đỏ bừng mặt, liếc hắn một cái nhịn không được đưa tay đánh hắn. Thẩm Xuân cũng không trốn, trong miệng ‘Ôi ôi’ kêu hai tiếng, cô gái kia không khỏi ‘Khúc khích’ một tiếng liền bật cười, ngay sau đó Trang Thiên Minh liền chau mày: “Không muốn náo loạn.” Ông vừa nói cô gái kia đỏ mặt lên, cắn môi cúi đầu, nhưng vẫn thỉnh thoảng ngước lên trừng Thẩm Xuân.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa của Thẩm Xuân cùng cô gái kia, bên trong cánh cửa là một khu vườn rộng lớn. Bên ngoài ước chừng hơn ba mươi mét, một đầu khác là cổng vòm hình cung, phía trên bò đầy dây thường xuân xanh rì, rũ xuống giống như tấm rèm thiên nhiên, đem cảnh tượng bên trong vườn nửa che nửa đậy, hiện ra mấy phần cảm giác thần bí.
So với bên ngoài cỏ dại mọc um tùm, lối đi trong này sạch sẽ thoáng đãng hơn rất nhiều. Ở đây khắp nơi đều được lát bằng đá, ở giữa những khe hở của gạch gá lại lấy đá cuội bỏ thêm vào. Có lẽ là đất nơi đây không mềm như bên ngoài nên cũng không có cỏ mọc thật dày mà chỉ có một tầng rêu xanh tối như mực, màu sắc có chút không đúng lắm. Trang Thiên Minh cúi đầu nhìn, đưa tay sờ soạng một chút, vậy mà ‘Rêu xanh’ chậm rãi chuyển động.
Tình cảnh như thế không khỏi làm cho người ta sởn tóc gáy, mọi người nhìn kỹ, ở nơi này vốn dĩ không có rêu xanh mà là một đám sâu lông dày đặc không đếm xuể, chúng chen thành một đống chỉ có thể nhìn thấy lông tơ trên lưng chúng. Bởi vì sâu này không để ý ngoại vật quấy rầy mà chỉ chen chúc một nơi không nhúc nhích cho nên lúc mới nhìn mọi người liền tưởng đây là ‘Rêu xanh’, nếu như cứ thế một cước dẫm xuống chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ ghê tởm.
Đám sâu nhỏ bị Trang Thiên Minh đụng liền bắt đầu nhúc nhích điên cuồng, nhấp nhô nhấp nhô, làm cho mọi người thấy sau lưng phát lạnh. Đừng nói phụ nữ đối với thứ này sợ hãi theo bản năng, ngay cả đàn ông nhìn thấy tình cảnh này đều không khỏi cảm thấy cả người tê dại. Đám sâu ùn ùn kéo đến, trên vách tường vậy mà cũng có, loại sâu róm này to bằng cây tăm, dài một tấc, nếu chỉ là một con tất nhiên không đáng sợ tí nào nhưng bây giờ chúng lại quá nhiều. Đám sâu này sống ở nơi âm u ẩm ướt, nơi này hoang tàn vắng vẻ lại bỏ không nhiều năm, thảo nào sinh sôi đông đúc như vậy.
“Trực tiếp đi vào?” Đám sâu này mặc dù buồn nôn nhưng lực sát thương không lớn, chỉ cần cẩn thận không để nó đụng vào da thịt thì không có vấn đề gì lớn, cùng lắm khiến lòng người sợ hãi mà thôi. Trang Thiên Minh hỏi một câu, có cô gái đã sắc mặt trắng bệch toàn thân run rẩy. Lời ông vừa dứt thì đám sâu bên trong không ngừng nhúc nhích nhanh hơn, chúng xếp chồng lên nhau một tầng dày sợ rằng dẫm lên liền ngập mu bàn chân.
“Tôi không dám đi vào.” Cô gái đùa giỡn với Thẩm Xuân lúc này mặt mày trắng bệch nói một câu, một hòa thượng trung niên liền tiếp lời: “Thứ này rất nhiều nhưng cũng không thể ở chỗ này ngốc được, sâu này có độc không hay không còn chưa biết, nếu như không nghĩ ra biện pháp, lấy xẻng xúc bớt ra.” Sợ rằng bước chân vào đám sâu liền theo chân bò lên, chỉ vừa tưởng tượng thôi cũng đủ thấy buồn nôn.
Mọi người càng nghĩ càng không ra, Bách Hợp cau mày: “Có ai mang bật lửa không?” Đám sâu này tuy phiền phức thật nhưng cũng có thể giải quyết rất dễ dàng, nếu như có nước sôi, dội một cái đám sâu này liền chết hết. Cô vừa nói liền có người nhớ ra gì đó, vội vàng mở bao đồ ra lấy bật lửa đưa cho Bách Hợp. Cô cầm bật lửa trong tay, lại nhìn Thẩm Xuân bên cạnh, đột nhiên đưa tay bắt lấy vạt áo hắn. Thẩm Xuân còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, co liền dùng lực một phát xé rách một mảnh đạo bào của hắn.
Cô ấn bật lửa, đưa mảnh vụn đạo bào lại gần. Theo lý mà nói đạo bào này là vải bông dễ đốt, nhưng không biết có phải nơi đây âm khí quá nặng hay không mà cô đốt một lúc lâu mà nó cũng không cháy. Bách Hợp chà xát ngón tay, linh lực theo ngón tay cô chảy ra, cô không cần đọc chú ngữ ở đầu ngón tay liền xuất hiện tam muội chân hỏa, nhờ cái bật lửa che giấu cô để tam muội chân hỏa để sát vào đạo bào, lần này có tam muội chân hỏa dẫn, ‘Ầm’ một tiếng đạo bào trong nháy mắt liền cháy lên.
Bách Hợp ném đạo bào đang cháy xuống đất, lửa kia ẩn chứa linh lực, ở đây âm khí mặc dù nồng nặc cũng không ảnh hưởng chút nào. Lúc này ném đạo bào trên mặt đất, chỉ nghe tiếng ‘Xèo xèo’ vang lên, những con sâu róm nhỏ dù sinh sống ở nơi ẩm ướt nhưng vẫn có lông mao bắt lửa, thoáng cái một đám lớn liền bị đốt cháy, lửa cháy thậm chí có xu thế càng ngày càng lớn .