Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Lúc gả cho Tôn Đạo Hải thì Lý thị vừa tròn mười sáu tuổi một năm sau sinh cho Tôn Đạo Hải một người con trai. Cho dù hiện giờ con trai đã cưới vợ nhưng tuổi của Lý thị cũng không lớn, dù bà có một thân một mình cũng không còn gì oán hận, bà đã quyết định ở như vậy đến già rồi chết. Bà đã học thuộc lòng nữ giới, từ nhỏ Lý Khuê đã giáo dục bà rất nghiêm khắc đến hà khắc, gặp vận không may như vậy rất nhục nhã, bầ oán độc chửi bới.
Trong nội viện tiếng gào khóc vang lên, Bách Hợp nhìn một màn này trong lòng nổi lên sát ý, lửa giận bừng bừng nổi lên, cô muốn tiến lên nhấc lên người đàn ông đang ở trên người Lý thị, nhưng cô không làm được. Đây toàn bộ đều là hồi ức của ‘Phu nhân’ Lý thị nhớ lại, không phải là chuyện xảy ra ở hiện tại, mà chuyện đó đã xảy ra rồi. Cô chỉ có biện pháp thay đổi tương lai nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thay đổi quá khứ. Tiếng khóc của Lý thị từ lúc bắt đầu đến giờ ngày càng chói tai, càng về sau không khí càng trầm lặng.
Bên ngoài trời đã sáng vang lên tiếng bước chân, đến lúc đẩy cửa ra sáng sáng chói mắt chiếu thẳng vào trong gian phòng. Người đàn ông thâm trầm quát mắng chỉ trích Lý thị ‘Dâm phu, tiện nhân’… ‘Sao không đi chết đi’… các câu nói liên tiếp truyền đến. Có người nói Lý thị cùng người thông dâm, Lý thị liều mạng dốc sức lắc đầu, bà khóc đến khàn cả giọng. Bách Hợp đã nhìn thấy từ đầu từ lúc bà khóc êm ái như tiếng hoàng anh cho đến khi cuống họng không còn phát ra tiếng rõ ràng, nói mình không làm nhưng lại không có người nào nghe bà nói.
Hầu như chỉ còn lại cảm giác sợ hãi cực độ và bất an, nghe người xung quanh nghị luận nói nên xử lý mình như thế nào, một khắc này Bách Hợp có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng của Lý thị.
“Bình ca…Bình ca…” Ta là mẹ của con a, con có thể thay ta nói rõ với cha. Bách Hợp có thể cảm giác được trong lòng Lý thị đang nhỏ máu, nhi tử bà nuôi dưỡng lại đang đứng ở kia không dám nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ.
Trên mặt đất gã đàn ông đang quỳ luôn miệng nói ‘Phu nhân không chịu nổi cô đơn câu dẫn hắn, nên hắn mới bị mắc lừa’.
“Nói láo, ngươi nói láo!” Lý thị cố hết sức lực hét lên, nhưng Tôn Đạo Hải vẫn không tin bà, sai người trói bà lại.
Nhìn Lý thị từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc của nữ nhân trong khuê phòng, ở bên người trượng phu cũng sinh được một nhi tử, có thể nào lại không minh bạch làm bẩn thanh danh đến cả sau khi chết là cùng người khác thông dâm. Bài vị Tôn gia sẽ không có tên bà, trên gia phả Tôn gia ghi Lý thị câu dẫn người khác phá hủy danh tiếng. Bình ca nhi lãnh đạm mà nói: “Bà khiến cho ta cảm thấy hổ thẹn. Ta Tôn Bình không có người mẫu thân không biết liên sỉ như bà, bà đáng chết.”
Con của bàra mặt mỉa mai nhìn chằm chằm vào bà, Tôn Đạo Hải lạnh lùng chán ghét nhìn chằm chằm bà, nói bà là sự sỉ nhục của Tôn gia, đáng nhẽ nên phanh thây.
Người biểu muội kia dương dương đắc ý mỉm cười, nhìn kết cục chật vật của Lý thị, bà bị Tôn Đạo Hải cho người trói lại, trong nội viện đã nung đỏ một chiếc vạc sắt, Tôn Đạo Hải muốn đóng dấu nung bà đến chết.
Lý thị bị dọa sợ mặt cắt không còn giọt máu, xung quanh toàn bộ hạ nhân của Tôn phủ vây xem, vừa xấu hổ lại vừa sợ. Bà phải chết cũng không dùng cách như vậy, cô khẩn cầu Bình ca, khẩn cầu Tôn Đạo Hải.
“Cầu lão gia coi như vì thiếp thân đã gả cho lão gia nhiều năm, vì lão gia sinh hạ nhi tử, mà để cho thiếp được chết một cách thống khoái.” Hình phạt kia kinh khủng đến cỡ nào, hơn nữa cái vạc kia đã được nung đỏ, xem ra đã được đốt từ lâu rồi.
Chung quanh đứng đầy hạ nhân, nha hoàn thiếp thân của bà Thúy nhi cũng đứng trong đám người, nhưng không có một ai đứng ra cầu tình cho bà.
“Cầu lão gia, cầu lão gia…” Lý thị lúc này đều coi mỗi người như một cọng rơm cứu mạng mà cầu khẩn. Nhi tử Trương ma ma từng bị bệnh nặng, là bà đã từng đưa bạc mời người chữa bệnh cho nhi tử Trương ma ma, mới có thể cứu lại một mạng.Trong phòng may vá ở nội viện Vương phu nhân bị nam nhân đánh chỉ còn nửa cái mạng, mắt suýt nữa bị mù chính là bà cứu Vương thị, chobà ta một miếng cơm, khiến bà ta có chỗ dung thân…
Ở đây có rất nhiều gương mặt bà hiểu rõ, có thể Tôn Đạo Hải đã sớm muốn giết bà thì cũng thôi đi, nhưng vì cái gì mà không có một ai giúp bà?
Biểu muội cười lạnh nhìn bà: “Không nói gạt ngươi, ngươi đã bị bẩn còn muốn chiếm vị trí chính thê? Ta mới là chính thê của phu quân, ngươi tính dễ dàng như vậy sao? Những điều này là ta làm thì sao, ngươi làm gì được? Ngươi đã mất trinh, trên gia phả Tôn gia đã không còn tên ngươi. Ngươi nhìn đi ngươi sắp chết rồi, ngươi bị người hãm hại, con của ngươi cũng không cầu tình giúp ngươi, đừng nói đến bọn họ.” Biểu muội cười ‘Khanh khách’, Bình ca nhi nghe được lời này cúi đầu không lên tiếng. Lý thị trừng mắt lớn, quả thực không thể tin được những lời này, biểu muội còn nói:
“Đêm qua cho người vào, người bên cạnh ngươi là Thúy nhi, hiện tại phu quân vẫn yêu thích ta, ngươi nên nhường vị trí rồi.”
Cô trắng trợn nói ra hết lời này đến lời khác Tôn Đạo Hải lại không lên tiếng. Lý thị giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh khóc lóc nghẹn ngào: “Ngươi đã không thích ta vì sao lại không cho ta một tờ hưu thư…”
“Hưu thư?” Lông mi biểu muội nhếch lên nói: “Hưu thư thì về sau trên gia phả Tôn gia ngươi vẫn là chính thất, ta chỉ là kế thất.” Cô muốn danh vợ cả, tranh nửa đời người chỉ vì một vị trí kia.
“Tiểu thư nhà quan thì như thế nào? Tiểu thư khuê các thì như thế nào, hôm nay không phải là kết cục như vậy. Ngươi chèn ép ta nửa đời người hôm nay ta hủy cả đời của ngươi. Sau khi ngươi chết
thanh danh ô uế, thanh danh cả đời của cha ngươi bị hủy trong chốc lát. Lý gia dạy dỗ ra một cô con gái như vậy thì cả đời về sau các cô nương Lý gia còn ai muốn lấy, đây là kết cục ngươi dám tranh giành nam nhân của ta.” Biểu muội cười vang lên, Lý thị không thể tin được trượng phu của mình, nhi tử, con dâu biết rõ bà là người bị hại lại không chịu ra mặt vì bà. Để cho trái tim của bà trở nên đóng băng, là người bạn nửa đời người của bà, người bà rất tín nhiệm Thúy nhi lại hại bà. Những người xunh quanh đây ít hoặc nhiều đều là người từng được bà giúp đỡ, sự thật ngay trước mặt mỗi người lại giữ im lặng.
Lý thị cả đời ngoan ngoãn cung kính ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chưa bao giờ có nửa bước đi sai lầm, bà không cam lòng, bà muốn đòi lại một cái công đạo.
Trong nội viện vạc thiết đã được nung đỏ, từng tầng nhiệt đã truyền đến, bà thét chói tai, oán độc cùng không cam lòng.
Bà khẩn cầu, hi vọng có người kéo bà lại, hi vọng trời xanh vì bà mà cho một cái công đạo, bà khát vọng có người thay bà giải oan, bà hô: “Bình ca, Bình ca…”
“Thúy nhi… Thúy nhi…” Cả đời bà hiền lương thục đức chưa bao giờ đi một bước sai lầm, dù là Tôn Đạo Hải tổn thương bà như vậy bà đều cung kính thuận theo. Chẳng lẽ bà chỉ ở đằng sau hậu viện chưa đủ sao? Tôn Đạo Hải chỉ là một tiến sĩ ông ta có thể có được địa vị cùng cơ nghiệp ngày hôm nay, nếu không phải cho cha bà Lý Khuê đưa lên thì đến chức tri huyện ông ta cũng không có, chứ đừng nói đến làm quan ngũ phẩm.
Bản thân mình đối đãi với Thúy nhi không tệ, chưa bao giờ coi bà ta là nha hoàn mà coi như tỷ muội. Nhi tử bà dốc hết lòng dạy dỗ, vì hắn lựa chọn cô dâu lo lắng trăm điều. Hạ nhân trong nhà bà cũng không khắt khe, luôn giúp mọi người làm việc thiện, cả đời đến con kiến cũng không nỡ giết, vì sao đến cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy?
Bà không cam lòng, bà muốn lấy lại công đạo, bà muốn có người giúp bà cứu bà lại.
Nhi tử đến mặt của bà cũng không dám nhìn, cúi thấp đầu nhìn, bộ dạng rụt rè sợ hãi. Người làm bạn với bà hơn nửa đời người Thúy nhi cũng đứng im, có người trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, Tôn Đạo Hải quát lớn: “Ai thay bà ta cầu tình liền coi như kẻ đồng lõa, cùng bị đóng dấu nung đến chết.”
Trong Vân Dương này lão là vua một phương, thế lực lớn, lúc trước vì có Lý Khuê trợ giúp, cho dù lão là quan ngũ phẩm nhưng vẫn ở trước mặt Lý Khuê cẩn thận từng li từng tí, nhiều năm trôi qua đã sớm thay đổi rồi. Dù lão đã cáo lão hồi hương, nhưng trong Tôn phủ là một tay lão gây dựng nên mọi người nghe tiếng lão quát, không ai dám lên tiếng thay Lý thị nói chuyện.
Lý thị giờ khắc này trong lòng đang nhỏ máu, bà nhìn một màn trước mắt dốc sức liều mạng giãy dụa, trong nội viện người nhìn bà cười lạnh. Biểu muội kia nhếch khóe miệng, Tôn Đạo Hải nhìn bà hơn nửa khuôn mặt càng lộ ra vẻ cay nghiệt hung ác.
Lão cũng không liếc nhìn bà một cái, không chút nào nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, Lý thị trong chốc lát đã hiểu. Người phu quân mình nhìn trúng lúc trước đến cuối cùng chỉ là một con sói, một khi đắc thế liền huênh hoang càn rỡ, chỉ hận mình có mắt không tròng, còn tưởng lão sẽ nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng.
Một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, hy vọng được chết trong sạch đã trở thành xa vời, Tôn Đạo Hải không thích bà, một chút nhu tình mật ý trước kia cũng chỉ là giả vờ vì địa vị, vì tiền đồ mà thôi.
Nếu yêu bàsẽ không vì cha cô Lý Khuê sau khi từ quan liền lộ ra bản chất sẵn sàng vì ái thiếp diệt thê, hôm nay thiếp thất ngông cuồng như thế, hắn lại cho phép, tình nguyện chính mình đội nón xanh lên đầu. Để đến bây giờ mình đổi lấy kết cục như vậy sao?
Giờ khắc này trong lòng Lý thị oán hận ngập trời, không có người chú ý tới sắc mặt bà tối dần, con ngươi bắt đầu sung huyết.
Bách Hợp từ đầu đến cuối thấy được cảnh như vậy, thấy được một khắc Tôn Đạo Hải dỗ ngon dỗ ngọt, thấy được cảnh hai vợ chồng ân ái ngắn ngủi, thấy Lý thị đơn độc một mình trong phòng sinh, cũng thấy được tình cảnh bi thảm của bà trước khi chết. Cô nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hổ cũng nhiều nhưng người như Tôn Đạo Hải quả thực là hiếm thấy. Dù biết rõ Lý thị sẽ trở thành lệ quỷ, trở về gây họa cho Tôn gia, khiến cho nơi này trở thành địa ngục, nhưng lúc này Bách Hợp vẫn không nhịn được. Cô phát hiện cô có thể cử động, dù biết rõ không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, dù biết rõ chính mình chỉ là hư ảo, nhưng Bách Hợp không nhịn được. Tôn Đạo Hải quá hèn hạ vô sỉ, mọi người Tôn gia không có lương tâm, trong lòng cô sát ý nổi lên từng đợt.
“Dừng tay!” Giọng cô phẫn nộ, dùng hết sức lao vào chỗ Lý thị: “Các ngươi… những kẻ xúc sinh này, không phải người! Tôn Đạo Hải ngươi là kẻ nam nhân hèn hạ vô liên sỉ, nên gặp báo ứng, ngươi chết không yên lành. Bình ca mẹ ngươi sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi, nhưng hôm nay vì sủng ái của Tôn Đạo Hải, vì tiền đồ của mình sau này, đến mẹ ruột cũng không quan tâm. Tận mắt thấy bà bị người hãm hại mà không cứu, vô tình vô nghĩa uổng công làm người.”