Tôn Đạo Hải suy nghĩ ngày mai sẽ ra ngoài mời một người tìm nơi dời nhà mới, nhưng mà vẫn chưa tới hửng đông liền xảy ra truyện. Trong phủ gà, vịt, các loại gia cầm trong một đêm đều chết hết, như là bị một con gì đó dùng răng cắn chết hết, cả một tòa nhà đều vấy máu. Tôn phủ là một nơi không nhỏ, người cũng nhiều Tôn Đạo Hải trước kia ngoại trừ Lý thị cùng Hoàng thị hơi được sủng ái nhiều, thì lúc lão còn giữ chức có người khác đưa tới phụ nữ bằng tuổi nữ nhi lão cũng có. Trong phủ cứ cách nửa tháng lại mua một đống gia cầm sống, những con gà, vịt kia là mới mua về chưa lâu, có khoảng đến vài chục con, lại trong một đêm có thể chết hết, khắp nơi đều là xác chết.
Đáng sợ nhất là, thời điểm xảy ra chuyện như vậy là ban đêm trong phủ chết nhiều gia cầm như vậy, thì theo lý mà nói phải có ít nhiều tiếng động, nhưng lại im lặng hoàn toàn, mọi người trong phủ ngủ say như chết, đến một chút âm thanh cũng đều không có.
Toàn bộ cửa nhà nồng đậm ngập tràn mùi cháy khét máu tanh, không biết có phải do người Tôn phủ có ảm giác hay không mà sương mù trong phủ ngày càng dày đặc. Rõ ràng lúc buổi sáng có rất nhiều người tỉnh lại thì cho rằng chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi.
Nhất là khi gã vẩy nước quét nhà ở ngoại viện phát hiện đầu tiên những con gà, vịt chết đã bị dọa sợ choáng váng, miệng sùi bọt mép nói đầy lời mê sảng, trong miệng hô hào ‘Phu nhân tha mạng’ chỉ lên trời dập đầu.
“Người tới! Đem kẻ này tà ngôn dọa người khác ra loạn côn đánh chết cho ta, mang ra!” Gã sai vặt nhắc tới ‘Phu nhân’ đương nhiên không có khả năng nói đến người hôm nay còn chưa được phù chính là Hoàng thị, trong Tôn phủ người từng được gọi là phu nhân ngoại trừ Lý thị thì không có người nào khác.
Thật đúng là vớ vẩn, người đã chết rồi, chẳng lẽ lại biến thành lệ quỷ tới tìm báo thù hay sao? Tôn Đạo Hải không tin, lão lại để cho người kéo gã sai vặt đang khóc rống ra ngoài, mặt âm trầm phân phó: “Đem thi thể Lý thị ra châm lửa đốt đi.” Lão cũng không tin, một khi thi thể Lý thị bị đốt đi, những người này còn có thể có tinh thần mà làm nhảm, lúc này hai Tôn Đạo Hải mắt đỏ lên xanh cả mặt, khàn giọng hô hào.
Lão ở trong Tôn phủ rất có uy quyền, hạ nhân bắt đi đến nơi để thi thể Lý thị. Từ ngày Lý thị chết, bởi vì nguyên nhân do Lý thị chết thảm cho nên mọi người không biết làm như thế nào. Thi thể của bà từ lúc bị khiêng đi cũng không có người dám đi qua nơi đó nhìn qua, chỗ dặt thi thể Lý thị đây là lần đầu có người đến.
Mà mệnh lệnh này của Tôn Đạo Hải hoàn toàn làm cho người trong phủ sụp đổ.
Nơi để thi thể của Lý thị, thi thể bà cháy khét lẹt biến thành màu đen đã không thấy đâu nữa rồi.
Người trong phủ chờ đợi lo lắng, sau lưng nói phu nhân hiển linh rồi, muốn đến báo thù. Tôn Đạo Hải lo lắng còn cuộc sống thường ngày của Hoàng thị cũng khó có thể bình an.
Bà ta ăn không ngon ngủ không yên, ngắn ngủi trong thời gian mấy ngày đã hiện ra thần sắc già trước tuổi. Sáng sớm liền có nha đầu cau mày vội vàng theo hành lang gấp khúc đi qua, đúng lúc thấy một phụ nhân lớn tuổi hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?” Nha đầu nghe được có người hỏi, ngẩng đầu lên nhìn phụ nhân ngoan ngoãn trả lời: “Thúy ma ma, phu nhân nóng trong người, hai ngày nay ngủ không được tốt, sai nô tì mời đại phu vào khám chữa bệnh ạ.”
Phụ nhân kia chính là Thúy nhi lúc trước hầu hạ Lý thị, chỉ là bây giờ lớn tuổi, sau khi bà ta bị Tôn Đạo Hải mua chuộc, tạm thời cho hầu hạ bên người Hoàng thị. Nghe được nha đầu trả lời Thúy nhi nhẹ gật đầu. Sáng sớm hôm nay tâm thần bà ta có chút không tập trung, tiểu nha đầu thấy vẻ mặt bà ta trắng xanh, ấn đường biến thành màu đen, biết rõ tâm tình bà ta không tốt, ngoan ngoãn không dám nói nữa, thi lễ rồi đi nhanh.
Thúy nhi đi trên hành lang gỗ gấp khúc, tiếng bước chân ‘cộp cộp’ vang lên, ban đầu tiếng còn có thể nghe được từ xa, sau một thời gian không biết làm sao tự nhiên sương mù dày đặc càng lúc càng dày. Chung quanh bà ta chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của một người, làm cho bà ta sởn hết cả gai ốc, lại một đợt tiếng ‘cộp cộp’ không nhanh không chậm truyền đến, biết được là có người đến. Sàn nhà bị giẫm phát ra tiếng ‘Két két’ rung động, Thúy nhi nhẹ nhàng thở ra, không quay đầu lại, đằng sau lưng liền có tiếng vang lên ‘Ực…’:
“Thúy nhi…” Giọng nói u ám, một câu Thúy nhi làm phía sau lưng mồ hôi lạnh ‘Xoát’ chảy ra mãnh liệt.
Bên cạnh lúc Lý thị chưa lấy chồng thì mọi người thường gọi Thúy nhi, cho đến sau khi Lý thị xuất giá Thúy nhi là đại nha hoàn thiếp thân bên người Lý thị, thân phận nước lên thì thuyền lên. Không chỉ hạ nhân trong nhà gọi cô một tiếng tỷ tỷ, chỉ sợ đến Tôn Đạo Hải cũng có vài phần kính trọng bà ta gọi là Thúy cô nương. Rồi sau đó mọi người bắt đầu xưng hô từ Thúy cô cô, đến Thúy ma ma, nhưng từ đầu đến cuối gọi bà ta là Thúy nhi chỉ có phu nhân Lý thị thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, chân Thúy nhi liền lập tức nhũ ra, tiếng động kia cách bà ta ngày càng gần. Cảm giác lạnh lẽo âm u vây quanh người, không biết có phải do quá lạnh hay không mà bà ta cảm thấy đau đớn, không dám quay đầu lại, liều mạng dốc sức chạy về phía trước.
Trong quá khứ không biết hành lang này dài bao nhiêu mà hôm này bà ta chạy giống như dài vô tận. Thúy nhi nghe được tiếng trái tim mình đập ‘Bịch bịch bịch’ cùng với tiếng mạch máu đang chảy trong cơ thể mình, bà ta gần như khóc nấc lên, cổ họng khô rát, đầu lưỡi cay đắng. Là chủ tử trở về rồi đúng không? Là ngài đúng không? Là ngài đến báo thù đúng không?
Trong lòng bà suy nghĩ miên man, lại vùi đầu chạy thẳng, tiếng bước chân phía sau bà dần dần không còn
nữa, Thúy nhi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại đâm vào một vòng tay ôm ấp lạnh như băng mà khô cứng.
Một đôi tay giống như cành cây khô bị đốt cháy sạch, lặng yên không một tiếng động ôm lấy thân thể của bà ta.
“Thúy nhi ta đã trở về, ta đau quá a.”
“Ah…” Một mái tóc xõa xuống che kín con ngươi đen thui khắc sâu vào tầm mắt của Thúy nhi, làm bà ya sợ hồn phi phách tán, bà ta dốc sức liều mạng dãy dụa, nhưng cánh tay kia lại giống như đúc bằng sắt vậy. Trời sinh Lý thị nhu nhược, không nghĩ tới sau khi chết lại có sức lực to lớn như vậy. Trong miệng bà phát ra tiếng cười âm trầm dữ tợn mà Thúy nhi chưa từng nghe thấy, giống như là từ trong địa ngục truyền đến. Trên người bà ta bắt đầu bốc khói lên dày đặc, cháy đến đau đớn từ bốn phương tám hướng truyền tới, Thúy nhi phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
“Tha cho…”
“Đi theo ta, đi theo ta, người vì điều gì mà không thương sót ta, vì cái gì không giúp ta, tại sao lại hãm hại, phản bội ta?”
Cái thây khô yếu ớt hỏi, theo từng câu nói của cô khói đặc trên người Thúy nhi càng lúc càng lớn. Một bàn tay đen thui đưa lên không một tiếng động cào tới mặt của Thúy nhi, dòng máu tươi đầm đìa chảy theo da mặt Thúy nhi bị rạch chảy xuống. Thấy rõ đây là lần thứ nhất làm chuyện như vậy, động tác còn chưa thuần thục, Thúy nhi kêu thê lương thảm thiết, giãy dụa. Thây khô kia áp tấm da tươi kia lên mặt mình, từ từ biến thành bộ dạng của Thúy nhi.
Đợi đến lúc thân ảnh của bà biến mất khỏi chỗ này, chỉ nghe thấy tiếng hạ nhân Tôn phủ chạy đến, đã nhìn thấy một người toàn thân cháy đen, không rõ nam nữ, hay tay đang che mặt chính mình chảy đầm đìa máu tươi kêu thảm thiết thê lương.
Lửa này thật sự rất khác thưởng, khi mọi người dập tắt được lửa thì người đã bị đốt cháy thành một cỗ thi thể đen thui rồi.
Cả ngày hôm nay trong Tôn phủ bàn luận về thi thể màu đen ở trên hành lang lúc sáng sớm, không biết là ai.
Nha hoàn đi lấy thuốc cho Hoàng thị trở về nghe nói thế toàn thân liền run một cái, hình như nàng ta nhớ tới điều gì: “Phu nhân, buổi sáng nô tài thấy Thúy…” Nàng thấy Thúy ma ma đi trên hành lang đó, không biết cỗ thi thể kia có phải là của Thúy ma ma hay không. Nha đầu kia còn chưa kịp nói hết câu, liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, một thân hình từ bên ngoài chậm rãi đi vào, gương mặt cứng nhắc tái nhợt, không phải là Thúy ma ma thì là ai?
Cặp mắt của Thúy nhi vô hồn, nha hoàn này trước đây chưa từng thấy Thúy nhi đáng sợ như vậy, nàng bị dọa đến không nói được câu nào. Phát hiện Thúy ma ma này có chút khác thường cổ quoái, nhưng cụ thể là chỗ nào khác thường, lại không nói được lên lời. Cô run rẩy, người ‘Thúy ma ma’ kia đã hướng cô nhếch khóe miệng, nụ cười kia cứng nhắc đáng sợ dị thường.
“Ngươi nhìn thấy ai hả?” ‘Thúy ma ma’ âm thanh thô giáp khó nghe, giống như cuống họng bị vướng một cái gì đó. Tiểu nha hoàn run rẩy, Hoàng thị ở một bên cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhìn chằm chằm vào ‘Thúy ma ma’. Tiểu nha đầu khóc sướt mướt nói ra chuyện sáng nay, Hoàng thị cũng cảnh giác lên. ‘Thúy ma ma’ giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười tươi đáng sợ nói: “Sáng sớm nhìn thấy người chết, có lẽ là quá sợ hãi.”
Bà nói như vậy cũng coi như giải thích, người trong phủ hôm nay không có ai không hoảng loạn, nếu bà tận mắt thấy người chết bị dọa đến cứng ngắc cũng là bình thường.
Hoàng thị có lòng muốn hỏi, nhưng Tôn Đạo Hải đã trở về rồi. Lúc lão đi qua bên cạnh ‘Thúy ma ma’ không để ý tới đôi tay chỉnh lại váy dưới chân là một bàn tay trần trụi đen thui đưa ra ngoài tay áo.
Tôn Đạo Hải ra ngoài đi tìm đạo sĩ, gần đây trong phủ không yên bình, dù lão không tin quỷ thần thì cũng không khỏi có chút phát hoảng. Tôn phủ mời đạo sĩ nổi danh nhất Vân Dương tới làm phép. Thế nhưng tất cả đều không có tác dụng gì. Ngày ấy trên hành lang có người tự nhiên bị thiêu cháy mà chết giống như một điềm báo hiệu, người thứ hai gặp chuyện không may là cô dâu của Bình ca nhi. Khi nàng ta trở về sau khi hầu hạ Hoàng thị trên đường đụng vào ‘Thúy ma ma’.
‘Thúy ma ma’ nói chuyện với nàng ta, vợ của Bình ca nhi mặc dù có chút không muốn, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘Thúy ma ma’ đi theo bên người Lý thị nhiều năm có phải hay không biết được bà để lại vật gì tốt, muốn giao cho một mình nàng. Nàng vui vẻ đi theo ‘Thúy ma ma’, đi đến nơi hẻo lánh rồi hỏi: “Thúy ma ma, ngươi tới đây có phải hay không lúc trước nương để lại vật gì không muốn để phu nhân tìm được, cho nên muốn…”
Vợ Bình ca nhi còn chưa nói xong, đột nhiên con mắt trừng lớn trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi khác thường, giống như dáng vẻ gặp phải quỷ. ‘Thúy ma ma’ kéo lớp da người trên mặt xuống, dưới lớp da là một đống tóc che khuất khuân mặt, mùi khét lẹt xông vào mũi, lúc này cô cười toe toét, lộ ra cả hàm răng: “Đúng vậy, nương không nỡ nên quay trở lại tìm con rồi…”
“Ah…” Vợ Bình ca nhi phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, ba hồn bảy vĩa đều bị dọa rời khỏi xác, cô run rẩy liều mạng hô: “Cứu, cứu…”