“Lớn mật!Gọi ta là thánh chủ!” Vừa mới chịu ảnh hưởng của lão Lưu, câu này vừa nói ra, Bách Hợp quát xong cảm thấy đầu
trống rỗng, chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ mang theo chút u buồn,
chiếc mặt nạ thần sắc nho nhã hoàn mỹ dường như cũng có vết
nứt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn Bách Hợp chằm
chằm: “….”
Lúc này đã đủ mất mặt, Bách Hợp cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình bây giờ trong mắt người khác là
đồ bị điên, cũng may người ta sẽ không cười nhạo cô, chỉ có
nghĩ như thế, trong lòng cô mới có thể tỉnh táo thêm chút, nếu không lúc này cô nghĩ đến lời mình mới gào lên, cũng không
nhịn được mà cho mình hai cái tát rồi.
Người trẻ tuổi
trước mắt này là Dương Diệc Nho, là con nuôi thứ hai mà Dương
Thiên Thành thu dưỡng, cũng là anh hai, người đứng thứ hai trong danh sách hôn phu của Dương Bách Hợp, là một người dịu dàng
hòa nhã, ở bên trong có chút u sầu, tính cách chu đáo săn sóc, trước đây Dương Bách Hợp rất thích cùng anh ta ở chung, trong
một đám anh nuôi, quan hệ với Dương Diệc Nho không phải là tốt
nhất, nhưng tuyệt đối không phải là kém cỏi nhất.
Không
biết có phải bởi vì không tiếp nhận hết trí nhớ hay không,
lúc này theo bản năng cô cảm thấy Dương Diệc Nho không phải
người mà cô thích nhất, trong đầu có chút trống rỗng. Trong
lòng Bách Hợp không khỏi có chút muốn mắng chửi, chỉ là sau
khi cô tự nói mình là Thánh Chủ xong, cũng không có mặt mũi
mở miệng rồi, Bách Hợp cũng không cảm thấy vừa rồi vô cùng
mất thể diện, bởi vì chuyện mất mặt đã tới rồi, lão Lưu dẫn một đội ngũ các bệnh nhân tâm thần có vẻ như đang nổi điên
giống lợn rừng xông vào, thấy người là đâm mạnh vào, mà ngay
cả Dương Diệc Nho nhã nhặn cũng bị bọn họ tông va vào cửa,
trên mặt mắt kiếng gọng vàng cũng bị lệch mất rồi, ngay cả
mái tóc gọn gàng cũng có chút xộc xệch. Nhìn qua có cảm
giác có chút cuồng dã.
“Tham kiến Thánh Chủ!” Một đám
bệnh nhân tâm thần đều quỳ xuống mặt đất, trong lúc nhất thời
Bách Hợp cảm thấy thật đau trứng.
“…”
“…”
Tất cả mọi người đều nói không ra lời. Bách Hợp cố nén gương mặt đỏ
bừng bừng, vươn tay ra: “Cách khanh bình thân.”
“Tạ Thánh
Chủ!” Lão Lưu kích động, trong mắt có thêm ánh sáng hứng khởi, đang muốn tiến về phía Bách Hợp, bác sĩ Vương đã không nhịn
được khóe mặt co giật: “Mấy người đến phòng này của Dương
tiểu thư làm gì…”
Lão ta còn chưa nói xong, lão Lưu đã
vung tay tát một phát lên đầu lão, khiến cho bác sĩ Vương cũng
ngây ra, nhìn thấy gương mặt phúng phính kia lộ vẻ giận dữ âm
u. Lão còn đang định mở miệng nói chuyện, lão Lưu ỷ vào thân
hình cao hơn bác sĩ Vương, lại vươn tay đánh vào gáy lão một
cái: “Loại ngu dốt này, phải gọi Thánh Chủ, mày còn muốn
luyện võ công không, có muốn cứu Trái Đất không?”
Bác sĩ Vương bị đánh vẫn còn ngơ ngẩn, đến lúc lão bình thường lại thì đã nổi trận lôi đình!
Lão là bác sĩ trong bệnh viện tâm thần, lão tựa như là chúa tể
là thần của bọn bệnh nhân tâm thần này! Lão muốn bọn này
uống thuốc thì phải uống thuốc, muốn tiêm thì phải tiêm, bọn
phế vật này còn dám đánh lão. Bác sĩ Vương giận dữ không
kiềm chế được: “Cứu vớt thế giới cái mẹ gì, bọn mày….”
“Loại ngu dốt này! Nhanh bịt mồm nó lại!” Một đám bệnh nhân tâm
thần nghe thấy lời nói của bác sĩ Vương dám vũ nhục Thánh
Chủ của mình, liền nhào về phía bác sĩ Vương, người đánh
mặt, người kéo quần áo, trong bọn họ có rất nhiều người đã
chịu ngược đãi, phản kích trong của bác sĩ Vương trong mắt bọn họ không đáng để ý chút nào, ngay cả thịt của mình bọn họ
cũng dám cắt nướng ăn, càng chưa nói đến những người ta đã
đánh mình rồi cũng không làm gì được, lúc này chỗ đáng sợ
của bệnh nhân tâm thần cũng lộ ra, không mất nhiều thời gian
quần áo bác sĩ Vương đã bị lột sạch hơn nửa, lão Lưu vòng tay ra sau lưng, không hiểu từ đâu ra lấy được một quả dưa chuột:
“Mọi người tránh ra để tôi tới!”
Mất người nhanh chóng giải tán ngay lập tức, bác sĩ Vương còn chưa kịp phản ứng, lão Lưu đã cầm dưa chuột đâm vào bờ mông chỉ
còn mặc quần lót của lão, trong miệng còn hét lên: “Tao đâm!”
“Á!” bác sĩ Vương che lấy bên mông, nhảy dựng lên, lão Lưu lúc này
mới cười hai tiếng “Hehe: “Lão Vương, nào, dưa leo của tao mua,
đã quên mất nó…”
“Quên con mẹ mày…” lúc này bác sĩ Vương
thật sự tức điên rồi, đang ở trước mặt thần tài lớn như vậy
bị xấu mặt, còn bị một đám bệnh tâm thần đánh cho nữa, nếu
không phải lão Lưu này đã nằm viện được một năm rồi, có ít
người thậm chí đã ở hai ba năm, có lúc lão cũng hoài nghi có
phải giả vờ điên dại không, lúc này giọng của bác sĩ Vương
cũng như đang khóc, đám người này đánh lão còn chưa nói, còn
khiến cho lão không còn mặt mũi gặp người, lúc này ngay cả ý
muốn giết người lão cũng có.
“…” Bách Hợp đối mặt với
tình cảnh náo loạn trước mắt, thật sự không nói nên lời, để
cho mọi người đều phát điên duy mình tỉnh táo, vì không thể rơi vào kết cục giống của bác sĩ Vương, biện pháp duy nhất cũng
chỉ có nổi điên theo mà thôi. Cô đã trầm mặc một lúc, lúc mà
thiếu niên ở cửa vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, tim đang đập
mạnh, Bách Hợp từ từ ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Người anh em, có muốn gia nhập Thánh Chiến Đoàn không? Tôi phong anh là
tiểu đội trưởng.”
“Tôi muốn làm đại đội trưởng!”
“Tôi muốn làm phó đội trưởng!”
“Tôi làm tướng quân!”
“Tôi làm nguyên soái!”
Lúc tranh giành vị trí, những người này không bị ngu đần nữa rồi, tranh cãi đến đỏ mặt mang tai, suýt nữa thì vung tay đánh nhau, bác sĩ Vương tức giận trán nổi gân xanh, cũng không biết ai đã làm liên lụy đến lão, thoáng cái đã đụng ngã lão trên mặt
đất.
“Bọn súc sinh này!” Liên tiếp mất mặt hai lần trước
khách quý, lúc này bác sĩ Vương thực sự muốn giết người, lão hung dữ nhìn chằm chằm vào người đã đẩy lão ngã, bệnh nhân
tâm thần quay đầu nhìn lão một cái, không chút nghĩ ngợi vươn
tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa hơi cong, thoáng cái đã đâm
vào mắt lão: “Nhìn cái gì, nhìn nữa tao đâm mày giờ!”
“…” Mẹ nó nếu muốn đâm cũng lên tiếng cảnh cáo trước rồi đâm chứ, đâm xong rồi mới nói lời cảnh cáo là sao?
Bác sĩ Vương ngồi xổm trên mặt đất, mặt còn rớt nước mắt, thật
sự không muốn ở lại cùng bọn người này nói thêm một chữ, sau
này nhất định phải cho bọn này uống thuốc gấp đôi!
“Tiểu Hợp, em cũng đã biến thành như vậy rồi sao….” Dương Diệc Nho
ngây ngốc nhìn Bách Hợp, ánh mắt có chút phức
tạp, gương mặt
dịu dàng của anh ta lúc này đang cúi thấp xuống, những lọn
tóc nhỏ mềm mại rủ xuống che gương mặt của anh ta, tạo thành
một khoảng tối, chỉ thấy chiếc mũi cao và bờ môi nhợt nhạt,
tạo ra một loại cảm giác ác lệ khác hẳn khí chất của anh ta, anh khẽ cười: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, gì cũng
không biết, là hạnh phúc rồi, lần tới anh sẽ trở lại thăm em!” Anh ta nói xong, hai tay đút vào trong túi quần, cũng không có
để ý đến bác sĩ Vương đang chật vật ở trên mặt đất gọi mình
là “nhị thiếu gia”, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng của
anh ta ngược sáng, cao lớn nhìn có chút tiêu điều, trong lòng
Bách Hợp đang suy đoán quan hệ của Dương Diệc Nho và Dương Bách
Hợp là như thế nào, tình cảm của hai người vốn là thế nào,
cuối cùng thì lão Lưu cũng từ trong quần lót lôi ra mấy viên
vitamin, lúc này không biết mụ làm gì mà đổi thành một thứ
đen như mực gọi là thuốc tráng dương đổi lấy vị trí Đại tướng quân.
Bách Hợp buồn cười, những y tá kia thấy người bệnh như vậy, cũng không dám đến lôi kéo, chỉ sợ rơi vào kết cục
giống như bác sĩ Vương, lúc này Lão Tiền chính là kẻ cầm dưa
leo suýt nữa đâm vào hoa cúc của bác sĩ Vương, các cô cũng
không muốn bị bọn bệnh nhân tâm thần này cho ăn đòn, vì thế
rất ăn ý lui ra ngoài.
Đợi những người kia đi rồi, thấy
một đám người ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt mình, cả đám dáng ngồi đều là dáng khoanh chân, vẻ mặt rất kiên định, cuối cùng Bách Hợp cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Cô vì muốn xóa bỏ nghi hoặc của kẻ đến, cố ý giả làm bộ dạng tâm thần, không ngờ đã đuổi Dương Diệc nho đi rồi, nhưng lại
còn cái cục diện rối rắm này.
“Truyền công đi!” Vẻ mặt
lão Lưu nghiêm túc, nháy mắt với Bách Hợp: “Đừng vì anh là
một đóa hoa yêu kiều mà thương tiếc anh!” Lúc này Bách Hợp
muốn đánh người rồi.
Ở cùng đám người này trong một
thời gian ngắn, tuy nói mỗi người đều không được bình thường,
đến cùng vẫn là có chút cảm tình, nhất là khi bản thân từng
ở trước đám bác sĩ Vương muốn xây một cái Thánh Chiến Đoàn
nghĩ đến mà thấy đau cả trứng, Bách Hợp không khỏi nuốt hận,
quyết định tự mình tạo ra một loại võ công để dạy mấy người
này luyện,
Dù sao đám người này đều là đầu óc không
bình thường, kiên trì cùng lắm được hai ba ngày mà thôi, cô
cũng không dám dạy Cửu Dương Chân Kinh cho người khác, vì điểm
võ thuật này đã tăng thêm hai điểm, Cửu Dương Chân Kinh mình đã
từng quên mất giờ đã nhớ lại hơn nửa, cô tuyệt đối sẽ không
thể tái phạm việc dạy người khác võ công rồi suýt chút nữa
làm hại bản thân mình, vì thế dùng võ công trụ cột đơn giản
sáng chế ra một bộ tâm pháp nội lực đơn giản, riêng lẻ để dạy cho bọn họ.
Vượt ngoài suy nghĩ của Bách Hợp, vốn tưởng rằng đám người này sẽ không thể nào kiên trì lâu dài, nhưng
đã qua một tháng, rồi lại hai tháng, đám người không chỉ tiếp
tục duy trì, mà còn mỗi ngày đều chạy đến báo tin cho cô, mà chỗ tốt của việc luyện võ cũng đã lộ ra, đám người bác sĩ Vương cho rằng bọn cô
điên ngày càng nặng, đám người này đem cảm giác luyện công lộ rõ ra, đi
đường nhẹ nhàng hơn nhiều, thân thể cũng nhẹ hơn, đi đường cũng có lực
hơn, ánh mắt cũng sáng hơn trước rất nhiều.
Người bị bệnh tâm thần vì do đầu óc mơ hồ, trái lại khiến cho bọn họ mỗi việc mình làm đều rất chăm chú, cũng chính bởi vì như thế, mỗi người đều luyện công, mọi khi
tu luyện võ công, mọi người người cũng không náo loạn nữa, tự nhiên cũng sẽ không đi hành hạ bản thân đi cắt thịt để nướng, lão Lưu cũng không
đi chế tạo thuốc giả nữa, lão Tiền không đi trộm đồ, bác sĩ Vương và các y tá thở phào một hơi, bọn họ đều tự giác uống thuốc hơn, bởi vì chỗ
nhà vệ sinh trước kia ném thuốc đã không còn thấy viên thuốc nào nữa
rồi.
Lúc này Bách Hợp đã luyện được ba tháng, Cửu Dương Chân Kinh
quả nhiên danh bất hư truyền, tuy nói tăng tốc so với Cửu Âm Chân Kinh
chậm hơn nhiều, nhưng trụ cột vững chắc, chỉ cần cho cô thêm thời gian
nửa năm nữa, cô nhất định có thể bay ra khỏi cái bệnh viện tâm thần tầng tầng lưới điện vây quanh này.