Theo trí nhớ của nguyên chủ cô biết rõ người bố này đối với người ngoài
thì tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với bản thân cô lại sủng ái hết mực,
lúc trước vì sợ cô khó mà chịu được, thậm chí Dương Tĩnh Như lớn hơn cô
vài tuổi, thế mà kể từ khi mẹ Dương Bách Hợp qua đời, mặc kệ bên ngoài
hai người kia ầm ĩ như thế nào, ông ta cũng không mang Dương Tĩnh Như và mẹ cô ta về nhà họ Dương, cho hai người một danh phận.
Tuy nói
kịch tình đã bị thuốc an thần cắt đứt, nhưng bố Dương vẫn phải cứu ra
đấy, cũng không biết tình huống ông ấy như thế nào. Bách Hợp tin tưởng
bố Dương cũng là một bước trong nhiệm vụ, có thể lúc này thực lực của cô chưa đủ, lại tạm thời không muốn kẻ khác để ý, vì thế mà có chút u sầu.
Ngày đầu năm mới, một đám người theo thường lệ tới luyện võ công, trong thời gian nửa năm này võ công mọi người đã sớm luyện được, tuy nhiên không
thể cùng luyện Cửu Dương Chân Kinh với Bách Hợp được, cũng không có khả
năng cùng với cao thủ nhất đẳng trong thế giới võ hiệp, nhưng còn tốt
hơn lúc trước một số đệ tử phái Nga Mi đã học Cửu Dương Chân Kinh, bọn
họ nhiều, một năm luyện công còn hiệu quả hơn người luyện mười năm,
nguyên nhân cũng vì những người tâm tư đơn thuần, vì thế luyện công cũng rất dốc lòng, bắt đầu luyện võ cũng có thể nhịn được sự tĩnh mịch mà
người thường không thể chịu được, vì thế khi mới bắt đầu hiệu quả cũng
rất tốt.
Mọi người vừa mới tới không bao lâu, Bách Hợp cũng ngồi
cùng xuống, theo bản năng cô cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu
lại, nhìn ra vào cửa có một bóng người trẻ tuổi cao gầy, đang dựa vào
cạnh khung cửa, đối mặt với Bách Hợp, một bên tóc che phủ vầng trán và
ánh mắt của người đó, lộ ra cảm giác âm u lạnh lẽo.
Cũng không
biết tên này đã đến đây được bao lâu rồi, Bách Hợp không có phát hiện
ra! Bây giờ giác quan của cô đã rất mẫn cảm, vậy mà để hổng một người
như vậy, trong lòng Bách Hợp siết lại. Trên mặt lại lộ vẻ nghiêm túc.
“Các hạ là người phương nào! Mau xưng họ tên!” Cô đã nhận ra người trẻ tuổi này là anh nuôi của Dương Bách Hợp – Dương Diệc Nho, nhưng lúc này cô
đang giả vờ là người bị bệnh tâm thần, cho nên cô sẽ biểu hiện là không
biết gì. Dương Diệc Nho thở dài, vừa đứng thẳng thân thể, thân hình cao
lớn nhìn còn cao hơn chút, từ lúc anh ta đứng ở cửa đều cúi đầu, đang
sải bước như có vẻ đi về phía Bách Hợp.
Khi mà đã biết rõ bản
thân mình không ở giai đoạn uy hiếp, vậy mà tên này vẫn quay lại thăm
mình, điều này khiến cho trong lòng Bách Hợp có sự nghi hoặc và thoáng
giật mình, trong trí nhớ Dương Diệc Nho không biết võ công, anh ta theo
Dương Thiên Thành học kinh doanh, nhưng lúc này tiếng động bước chân của anh ta lại giấu được bản thân, điều này thì quá không bình thường rồi,
lại cứ như quỷ vô tung vô ảnh, hoặc là biểu hiện người này cũng có chút
thực lực. Chỉ là võ lực tuy kém một chút, lại có thể ẩn nấp được, tuyệt
đối không chỉ có chút nông cạn.
Bất kể là loại nào, đều bị Bách
Hợp cảnh giác, trong mười anh nuôi của cô, lão Đại Dương Diệc Phong là
người cuồng dã cao ngạo, như một chú sói bất bại, mang theo dã tâm mãnh
liệt, cũng vì nghĩ đến nhà họ Dương, trước kia có lòng chiếm hữu mãnh
liệt với Bách Hợp, trái lại khiến cho Dương Bách Hợp có chút sợ hãi, mà
khi sau khi lão Tam vào sau, ở trên phương diện kinh doanh có thiên phú
hơn người, lại được Dương Thiên Thành trọng dụng.
Lão Tứ chính là Dương Diệc Triết trong miệng Dương Tĩnh Như ngày đó, nhà họ Dương làm
buôn bán nhiều như vậy, cả hai giới đen – trắng đều có, Dương Diệc Triết chính là vào thế giới màu đen đó, sau này sẽ tiếp quản thế lực đen tối
của Dương Thiên Thành. Về phần lão Ngũ là một nghệ sĩ piano nổi danh, từ nhỏ đã bái danh sư, bây giờ rất có danh tiếng trên thế giới, coi tiền
tài như cỏ rác.
Lão Lục chính là Dương Diệc Minh người trong
miệng Dương Tĩnh Như sẽ lấy em gái ả ta, cũng là người khiến cho Dương
Bách Hợp theo bản năng có gì đó không ổn, anh ta tham gia vào lĩnh vực
chính trị, tuổi còn trẻ đã là một trong những nghị viên của tỉnh, lại
phong độ, tiền đồ tương lai rộng lớn, mấu chốt trong trí nhớ Bách Hợp có thể cảm giác khi nhớ tới người này, Dương Bách Hợp có chút kích động
đấy.
Mà lão Thất lão Bát lại là anh em song sinh, có sở trường
trong lĩnh vực máy móc, bây giờ chủ yếu là ở nước ngoài, về phần lão Cửu thì là bác sĩ, về lão Thập của nhà họ Dương phụ trách mảng tin tức mảng tối của nhà họ Dương, tương đương là lão Đại ngành gián điệp.
Nhóm người này không phải theo thứ tự tuổi tác mà là theo thời gian thứ tự
vào nhà họ Dương làm con nuôi, mà quan trọng nhất là Dương Thiên Thành
cổ vũ đám người này tự đấu tranh tự nỗ lực phấn đấu, vì thế mấy cái anh
nuôi này cũng không hòa thuận, ngay cả bề ngoài nhìn ưu nhã thoát tục
như lão Ngũ Dương Diệc Phàm ngoài mặt xem thường tài sản nhà họ Dương,
sau lưng cũng không chịu buông tay.
Nhưng so với những anh em
danh tiếng trên thế giới thì Dương Diệc nho chỉ là một trợ lý bên người
của Dương Thiên Thành, vô cùng bất ngờ, tuy nói là quản lí mọi thứ của
Nhà họ Dương nhưng cũng chỉ tương đương một chức vụ quản gia mà thôi.
Nhưng Bách Hợp cũng không dám coi thường anh ta, mặc kệ trước kia anh ta yếu kém thế nào, trong trí nhớ chỉ nhớ rõ Dương Diệc Nho luôn dịu dàng
tươi cười nhẹ giọng an ủi, cô vẫn cảm thấy Dương Diệc Nho nguy hiểm.
Có thể bất tri bất giác, tiến gần đến cô như vậy, khi thấy gương mặt bình
thường dịu dàng như ánh mặt trời xen lẫn u buồn, phảng phất anh ta đã
dung nhập được hai loại khí chất rất khá, lúc mới nhìn thì không cảm
nhận được, nhưng càng nhìn kỹ, càng hấp dẫn người khác.
Dung mạo của anh ta không phải là đẹp trai nhất trong số anh em nhà họ
Dương, dù sao so với dung mạo yêu nghiệt của lão ngũ Dương Diệc Phàm mà
nói, bề ngoài của anh ta không thu hút người khác, nhưng nếu so về khí
chất trong một đám, tuyệt đối anh ta sẽ là người hấp dẫn ánh mắt người
khác nhất.
“Tiểu Hợp, em vẫn khỏe chứ?” Dương Diệc Nho đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, mà ngay cả Sở
Ngọc âm thầm muốn duỗi chân
ra làm vấp anh ta, anh ta cũng như mọc thêm con mắt vượt qua, lão Lưu
liếc mắt nhìn anh ta, ngồi bệt xuống trước mặt Bách Hợp không có chút mờ ám nào, điều này không giống phong cách của cô ta hàng ngày chút nào,
lại khiến cho Bách Hợp không nhịn được mà liếc nhìn cô ta vài lần.
“Mi là vì ngưỡng mộ nên muốn gia nhập Thánh Chiến Đoàn của bọn tao sao, trở thành một trong những chiến sĩ vĩ đại?” Trong mắt người khác mình đã
điên thế này rồi, Bách Hợp dứt khoát cam chịu: “Nhìn mi rất có tính giác ngộ đấy, bổn vương phong mi làm bật mã ôn!”
Bách Hợp vừa dứt lời, trên mặt lão Tiền lộ ra ý ngượng ngùng: “Thuộc hạ nguyện ý làm con ngựa kia….”
“Lão Tiền, mi bị điên rồi hả?” Một bệnh nhân mặt đầy chính nghĩa đá lão Tiền một cái, hiên ngang nói: “Ta thấy phải tìm bác sĩ Vương đến trị cho mi! Có phải gần đây mi giấu thuốc đi, học theo Sở Ngọc giữ lại uống một lần không đó?”
Bản thân cũng là một người tâm thần, còn không biết
xấu hổ nói người khác bị điên, Bách Hợp im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, thật sự là không nói nên lời.
“Gần đây trong máy tính của lão
Vương có không ít phim sex, tất cả đều là hàng mới đấy….ta…” Lão Tiền
muốn nói rồi lại thôi lại liếc nhìn Dương Diệc Nho, trên mặt lộ ra mấy
phần ngượng ngùng, rồi lại uốn éo xoay người ra chỗ khác, giống như làm
nũng hét lên: “Đáng ghét à!”
Đừng nói cả người Bách Hợp thấy
lạnh, mà ngay cả mặt Dương Diệc Nho cũng cứng đờ, anh ta ngồi xuống bên
giường, vươn tay muốn vuốt tóc Bách Hợp, bên khóe miệng nhếch lên như là không vui như là mang theo chút thương cảm cũng mang theo mấy phần vô
tình: “Tiểu Hợp, nhớ nhà sao? Chắc bố nuôi rất nhớ em, nghe thấy tin tức của em, ông ấy đã có phản ứng, nhưng em cần phải nhanh một chút nếu
không tất cả đều đã muộn.” Anh ta cứ như đang thở dài nói một câu, cũng mặc kệ Bách Hợp có hiểu hay không: “Nhiều người ở phía sau lưng đã bắt
đầu hành động, khối thịt nhà họ Dương ai cũng muốn gặm một cái.” Anh ta
có chút vui vẻ vươn tay vuốt ve gương mặt ấm áp của Bách Hợp, lại giống
như nghĩ đến điều gì đó, cười hai tiếng, cởi áo khoác choàng lên người
Bách Hợp, lúc này mới đứng lên.
“Bảo trọng.” Anh ta quay lưng về
phía Bách Hợp, ngẩng đầu lên, sắc mặt Bách Hợp không nhìn thấy rõ, nhưng theo bản năng cả người đều căng thẳng. Giác quan thứ sáu của cô thật sự rất nhạy cảm, do năm tháng nhàm chán làm nhiệm vụ tích lũy được, khiến
cho cô có cảm giác được Dương Diệc Nho trước mặt này vô dùng nguy hiểm,
nhưng rốt cuộc nguy hiểm ở chỗ nào cô lại không nói nên lời, nhắm mắt
lại gần như cô có thể nhớ lại nụ cười mỉm của Dương Diệc Nho, có một
chút gì đó nhẹ nhàng, lại có chút gì đó thần bí khiến người ta không
đoán được.
Anh ta bước ra ngoài, không quay lại nữa, kỳ thật sau
khi luyện Cửu Dương Chân Kinh Bách Hợp đã không còn sợ lạnh nữa, lúc này vì chiếc áo của anh ta có cảm giác được chút dịu dàng.
Là một gã đàn ông cổ quái và mâu thuẫn, bộ dạng dịu dàng nhưng nguy hiểm.
Dương Diệc Nho vừa đi, nửa năm sau vẫn không hề có tin tức của người nhà họ
Dương, giống như tất cả mọi người đều đã quên cô là tiểu thư nhà họ
Dương chính thống vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần, xuân đi thu đến,
cô đã ở trong bệnh viện hai năm cùng các bệnh nhân trong bệnh viện đã
sớm thân quen, ở chỗ mà đám bác sĩ Vương không chú ý, một đám bệnh nhân
đã có cải biến nguy hiểm.
Bách Hợp đã luyện Cửu Dương Chân Kinh
hơn một năm, xem như có thể dùng khí rất tốt, cô đang chuẩn bị hai ngày
gần đây sẽ tìm thời gian để thử vượt qua lưới điện kia, ai ngờ ban ngày
bác sĩ Vương và một nhân viên tuần phòng cô lần thứ hai nhìn cô với ánh
mắt tựa như nhìn người chết.
“Sau này không cần cho cô ta uống
thuốc. Nhà họ Dương cũng sẽ không bỏ tiền vì cô ta nữa, tôi cũng không
có tiền nuôi một kẻ rảnh rỗi như vậy.” Bác sĩ Vương chỉ vào Bách Hợp lại chỉ đạo: “Cho cô ta chuyển tới gian phòng bệnh bình thường đi, gian
phòng kia dọn dẹp xong sẽ để trống.” Gian phòng kia của Bách Hợp vốn là
gian phòng đặc biệt, bên trong còn có camera giám sát, lúc này bác sĩ
Vương nói vậy là không cần giám thị cô, ánh mắt Bách Hợp lạnh lẽo, lại
nghe y tá hỏi có chút tò mò: “Bác sĩ Vương, chẳng lẽ nhà họ Dương xảy ra vấn đề gì sao?”
“Nhà họ Dương không có vấn đề gì, chỉ là Dương
Thiên Thành đã sắp không được, người nhà họ Dương đã gọi điện thoại nói
Dương Thiên Thành sắp không được mấy tháng rồi, không cần ở trên người
Dương Bách Hợp lãng phí tiền và nhân lực.” Nói xong lời này, bác sĩ
Vương có chút khinh miệt nhìn Bách Hợp: “Còn Thánh Chiến Đoàn, đường
đường là đại tiểu thư nhà họ Dương, lại còn thể lưu lạc tới kết quả cùng bệnh nhân tâm thần chơi đùa, thật sự là buồn cười.”