Tuy vừa rồi mấy người thủ vệ kia đã rời đi, nhưng vì phòng ngừa họ quay lại, cô vẫn ngồi trên ngọn cây một hồi lâu, mãi đến khi xác định bọn họ không trở về nữa thì cô mới nhảy xuống. Theo hướng đi của những người này chắc hẳn đang chạy đến hướng ‘Đội 3’, Bách Hợp đoán những người này đã tìm được tung tích của nhóm ‘Con mồi’ chung lồng sắt đã tách ra với cô kia. Nhưng lúc này cô cũng không có trách nhiệm phải quay về cứu họ nữa, hy vọng bọn họ mệnh lớn sống lâu hơn một chút, chí ít trộm được xe chạy xa một chút, đừng dễ dàng bị người giết chết.
Trên đảo nhỏ này cô cũng không biết đường, chỉ có thể đi đại theo một hướng, cô cũng không dám chạy loạn, trước đó cô đã phát hiện trên đảo có gắn máy cảm ứng, Bách Hợp vì tránh những vật này không hấp dẫn sự chú ý của những người khác, khoảng cách không được bao xa cô đi mất một tiếng đồng hồ.
Trong lúc chạy trốn, do phải tránh né người trực gác, cameras và máy cảm ứng, Bách Hợp buộc phải đi vào các ngỏ ngách khắp đảo, tại một nơi lộn xộn như thế này tốt nhất chọn nơi vắng vẻ. Cô leo lên một chạt cây dừa núp trong bóng tối chằm chằm nhìn về phương xa, phía trước cách 200~300 mét có một vịnh nhỏ, một dải biệt thự nối liền ngăn trở. Cửa ra có rất nhiều người đứng gác, Bách Hợp nhìn thoáng qua, cũng tính muốn quay lại, cô thật không may lần này tính toán đi nhầm phương hướng, cô đang chuẩn bị quay vòng về đường cũ, thế nhưng đường quay về chỉ có một, hơn nữa lúc này đã có người dẫn theo chó săn dữ tợn đang đi về phía này.
Trong lòng trầm xuống, đây là một góc xó xỉnh, lui không thể lui, cách duy nhất là trốn vào dãy biệt thự cách đó không xa. Chỉ là phía trước có nhiều người gác, hai bên trái phải lại có cửa lớn quan trọng nhất là không có người gác, cách cửa chính cũng chừng 100 mét, người gác phía trước căn căn không nhìn thấy phía bên hông này, nhưng ở đây không có người đứng gác, nhất định là có nguyên nhân khác.
Bách Hợp do dự một chút, từ trên cây nhảy xuống, cô do dự đi tới cửa lớn, phát hiện phía bên phải cửa lớn xác thực không có người gác, nhưng trên mặt đất khắp nơi chằng chịt chi chít toàn là lưới điện, cách cửa lớn 50 mét, nếu muốn từ đây đi vào, trừ phi có xe chở qua, không còn cách nào khác.
Xe chở qua lốp xe phải là vật cách điện. Nhưng lái xe vào lúc này tất nhiên sẽ gây tiếng động khiến cho người phía trước chú ý. Chắc hẳn hai cửa bên trái và bên phải cũng là phương thức như vậy, cho nên cửa bên phải mới không có người gác, có lẽ cửa bên trái cũng như vậy. người truy sát phía sau rất nhanh sẽ tới đây, bọn họ có chó săn, một khi ngửi được mùi của cô, nhất định cô sẽ trốn không thoát, cửa bên phải này Bách Hợp nhất định phải nghĩ cách đi vào!
Những lưới điện này chắc hẳn điện áp rất cao, hơn nữa lại dệt thành lưới nhỏ, khoảng cách lỗ trống khoảng ¼ bàn tay, Bách Hợp bỏ đi ý niệm nhảy vào ô lưới, ánh mắt dừng lại ở ngọn cây dừa, chỗ đó có vài quày dừa, Bách Hợp bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất, những trái dừa này khi chín khô sẽ rơi xuống, cô chỉ hy vọng sẽ tìm thấy vài trái khô. Cô lần mò cả buổi, quả nhiên có.
Có trái vừa mới rụng xuống không lâu, có trái đã lâu rồi, sau khi khô có chút héo rút, Bách Hợp tìm kiếm một hồi trong tay đã có 4-5 trái khô, liền ném một quả vào trong lưới điện.
Đám người mang theo chó săn đã đến cách đây không xa, trong đêm tối cô hầu như có thể nghe thấy tiếng chó sủa này. Bách Hợp thở sâu ra một hơi, thả người nhảy lên, lúc rơi xuống chân chuẩn xác giẫm lên trái dừa, chưa đợi thân mình ổn định, cô liền ném tiếp một quả ra.
Dòng điện ở đây xác thực không thấp, Bách Hợp thoáng ngửi thấy mùi khét lẹt dưới chân truyền đến, bốn quả ném ra xong, cô đã nhảy vọt qua 50 mét đến gần cửa lớn, phía trước là gara xe, bên này cũng không ai gác, Bách Hợp đang muốn hướng chỗ tối đi qua, đối diện lại truyền đến tiếng bước chân, có người đang đi về hướng gara này, cô trốn vào trong bụi hoa, cách đó không xa đám người dẫn theo chó săn cũng tới đây rồi.
“Gâu gâu gâu…” mấy con chó săn hướng vế phía cây dừa lúc nãy Bách Hợp đứng núp sủa vang dội, bộ dáng hung bạo, bên trong đám thủ vệ có người cầm lấy bộ đàm: “Phát hiện, ở khu tây cửa A!”
“Cô ta chắc đã leo lên ngọn cây, đám chó săn có phản ứng.” Đám chó săn không ngừng sủa, Bách Hợp nghe thấy âm thanh, chân mày nhíu lại.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm!”
Cái người ngồi trên xe này cũng may mắn, bởi do đám người truy sát xuất hiện, Bách Hợp bỏ đi ý niệm muốn giết người. Người ngồi trên xe, điều khiển xe chạy ra, lúc đi ngang qua đám người truy tung kia còn chào hỏi. Bách Hợp lặng lẽ tiến vào trong khu biệt thự, cô đi không bao lâu, sau khi xe rời khỏi, nhóm truy tung sắc mặt có chút khó coi: “Không thấy rồi.”
Bọn họ dắt đám chó săn đi qua lại tìm, mùi vị dường như biến mất, bầy chó săn vẫn còn sủa, chỗ cửa chính đã hỏi qua thủ vệ, trong khoảng thời gian này không có ai ra vào, đừng nói là ‘Con mồi’ chạy qua, cho dù là con ruồi cũng không có thoát khỏi.
Cửa chính nhiều người như vậy, ở đây còn có máy camera và máy cảm ứng, tất cả thủ vệ đều nói không có người đi qua đây, như vậy cô gái đào thoát khẳng định không phải đi hướng này. Đầu lĩnh dẫn đội chó săn quay về, trong nhất thời dường như đã mất đi manh mối, đầu lĩnh báo cáo lên cấp trên, dường như bị đánh một trận, sắc mặt có chút âm trầm:
“Tao không tin, cô ta có thể phi thiên độn thổ!”
Cửa trước không có người nào đi qua, mọi người tất nhiên phải trải thảm tìm theo
hướng khác, hai bên cửa trái phải phủ kính lưới điện, rộng chừng 20 mét, chiều dài 50 mét phủ kính điện cao thế, cô ta không đi cửa trước, cũng không có phía sau, hai bên trái phải căn bản là đường chết, vậy cô ta đến cuối cùng là đi đâu đây?
Trên ngọn dừa không có người, dường như biến mất khỏi thế gian vậy!
Đầu lĩnh oán hận cắn răng: “Cấp trên giao phó, tìm không thấy người, chúng ta đều phải lãnh đủ!”
Chủ nhân trên đảo này cũng không phải dạng lương thiện gì, loại người giết người không chớp mắt, đến cuối tìm không thấy Bách Hợp, cô không chết, liền đến phiên những người này gánh đủ. Mọi người nghe xong lời này, toàn thân đều run lên, những con chó săn vô cùng hung dữ, phải dùng lực lớn mới có thể kéo giữ chúng, một thủ vệ trong số họ do dự một chút, nhìn lưới điện cao thế cách đó không xa nói: “Hay là cô ta từ hai bên trốn vào?”
Một người sống sờ sờ, không thể nào vô cớ biến mất, cửa trước không có phía sau cũng không có, hai bên trái phải phủ lưới điện cao thế nên không có người gác, nếu như cô ta từ hai bên trốn vào cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là lời này vừa thốt ra, vị đầu lĩnh kia nhếch môi cười:
“Cậu thử đi qua xem?”
“Tôi chỉ suy đoán thôi.” Thủ vệ kia giải thích một câu, đầu lĩnh liền hừ lạnh một tiếng.
Dòng diện lưu đó đủ để đốt cháy thành than, người nào chán sống mới đi qua đó?
“Nếu thật sự cô ta đi qua đường này, chúng ta ngược lại bớt việc rồi.” Mọi người nhận được mệnh lệnh nhất định phải tìm được người giết chết, cũng không để bí mật trên đảo bị truyền ra ngoài. Nếu như ‘Con mồi’ chính mình lựa chon cái chết, mọi người cũng có thể báo cáo kết quả công tác rồi. Thế nhưng theo tình hình mà thấy, cô ta không phải kẻ ngốc, ngược lại cực kỳ cẩn thận lý trí.
Không ngừng giết người thủ đoạn vô cùng tàn khốc, mà lại giỏi về tránh né, người trên đảo đuổi theo 3 giờ liền, cũng không phát hiện tung tích của cô, cũng chưa nói đến khắp nơi trên đảo là camera và máy cảm ứng, nhưng lại không phát hiện tung tích của ‘Con mồi’ này.
Cái này khiến cho thủ lĩnh bọn họ một đám bị đả kích.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Mệnh lệnh cấp trên đã phát ra rồi, từ phòng giam chữ ‘G’xảy ra vấn đề đến bây giờ, đã qua 3 giờ, ông chủ lớn ‘King’ vô cùng tức giận, dù sao trên đảo lần này chết là nhân vật lớn, việc này đối với thanh danh của đảo là một kích trí mạng, trước kia khách hàng đều xem ‘Con mồi’ là tiểu miêu tiểu cẩu mà hành hạ làm thú vui, trên đảo tạo dựng sân chơi từng ấy năm đến nay, đây là lần đầu tiên có ‘Con mồi’ giết chết thợ săn, cũng trốn ra ngoài, đây đối với uy vọng của ‘King’ vô cùng bất lợi.
Thực lực của ‘Tùy Ý tiên sinh’ vô cùng mạnh, từng là lính đánh thuê nhiều năm, bây giờ đang buôn bán vũ khí, thân thủ lợi hại, trên đảo rất nhiều thủ vệ không phải đối thủ của ngài ấy, nhưng mà lại bị một cô gái bình thường lấy mạng của ngài ấy, có thể thấy được chỗ lợi hại của cô ta.
Việc Bách Hợp chạy trốn khiến cho khách đến đảo vô cùng bàng hoàng, thực lực của ‘Tùy Ý tiên sinh’ rất nhiều khách hàng quen ‘Già dặn kinh nghiệm’ đều rõ ràng, nếu như con mồi sau khi đào thoát không bắt lại được, đối với việc làm ăn trên đảo cũng bị ảnh hưởng, khách hàng sẽ lo lắng an nguy của mình, người đàn ông lúc nãy lái xe rời đi chính là sợ ở đây gặp chuyện không may, vội vội vàng vàng rời đi.
Đã 3 giờ trôi qua, nếu như không bắt được Bách Hợp, như vậy chứng minh thủ vệ trên đảo vô năng, đến lúc đó khách hàng rời đi càng nhiều hơn…!
Khách hàng thì sẽ không bị xui xẻo, nhưng những thủ vệ sẽ là người nhận lấy lửa giận của ‘King’.
Nghĩ như vậy, mấy thủ vệ dẫn đám chó săn đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Trước kia nhìn thấy ‘Con mồi’ chết đi cũng thôi đi, mọi người đối với tử vong và máu tươi cũng sớm nhìn quen rồi, nhưng cũng không có nghĩa những người này xử lý thi thể thành thói quen, thì cũng sẽ thích bản thân chết trong tay ‘King’.
Người thủ vệ vừa hỏi ‘Làm sao bây giờ’ xong, tất cả mọi người trầm mặt. Chuyện cho tới bây giờ nhất định phải tìm được người, thượng cấp sẽ không chấp nhận lý do không thấy người đâu, nếu như đến lúc hừng đông vẫn không tìm được người, việc làm ăn trên đảo sẽ bị ảnh hưởng, chỉ sợ thượng cấp sẽ bắt bọn họ cho chó ăn tươi nuốt sống!
Bọn họ kích động sợ run cả người, nhìn xuống mấy con chó kia, trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Mấy con chó này bề ngoài vô cùng hung tàn, chính là vì thức ăn hàng ngày của bọn nó là thi thể của ‘Con mồi’, tính tình táo bạo dị thường, cũng không sợ người.
Theo như lời King nếu không tìm thấy người sẽ đem bọn hắn cho chó ăn, cũng không phải nói đùa, thay vì đợi đến lúc đó bị giết chết, chẳng thà….