Edit: Jolly
Beta: Sakura
Tuy họng súng vẫn nhắm về phía Bách Hợp, không có giơ lên, điều này hiển nhiên là biểu lộ thái độ của anh ta.
Thái độ trước đó âm trầm, bây giờ lại cười ôn hòa chắc chắn đầu anh ta có vấn đề: “Cô nói đúng”
Vẻ mặt anh ta có chút vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu, dường như lại nhớ ra cái gì thú vị: “Cô nói đúng, như vậy đối với hai chúng ta cũng không có ích lợi gì. Trước hết tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là King, tôi nghĩ, chúng ta có thể tạm thời đình chiến sống hòa bình.”
Bách Hợp nghe thế, sửng sốt một chút, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười. Cô không ngờ rằng người mà trước đó cô luôn muốn tìm không tìm được, giờ lại dễ dàng chạm mặt như vậy. Nếu như anh ta không tự mình giới thiệu, cô sẽ cho rằng đây chỉ là khách hàng đặc biệt, mà sẽ không ghép chung cho rằng hắn là King người trong miệng ‘Tùy Ý tiên sinh’ hay nhắc tới.
Anh ta thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, hơn nữa khí chất ôn nhã, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cô đúng là không ngờ, chủ nhân của đảo ác ma này sẽ là một người thanh niên trẻ tuổi.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Bách Hợp ngoài mặt đang cười, trong lòng lại sinh ra sát ý, King là một kẻ biến thái, lập nên đảo ác ma giết người như ngóe này, tai họa này, không thể tha.
Ngồi trên xe lăn sau khi nghe những lời này, khóe miệng cong cong: “Cô rất lợi hại, cũng rất tỉnh táo, vì sao cô không sợ?”
Nói xong, anh ta đưa tay chỉ về Bách Hợp: “Cô nhìn xem, trên người cô bị nhiều vết thương như vậy.” Bề ngoài của cô nhìn rất thê thảm, liên tiếp vài ngày trốn đông trốn tây, hơn nữa trước đó bị giam trong lồng sắt một khoảng thời gian, bề ngoài vô cùng chật vật, nhưng trên mặt cô cùng với ánh mắt vô cùng tỉnh táo, một chút cũng không hoảng sợ.
“Tôi là ‘Trưởng đảo tiên sinh’, tôi có việc cần nói với ngài.” Bách Hợp trầm mặt không lên tiếng, đột nhiên máy bộ đàm trước người anh ta vang lên, một giọng nữ vang lên nhắc nhỡ: “Ông chủ, tôi có việc cần tìm với ngài.”
Anh ta nghe thấy tiếng nói, không nhịn được ‘Ha ha’ nở nụ cười, cũng không cầm máy bộ đàm lên, giống như đang chìm vào chuyện thú vị gì đó, cười đến sáng lạng, anh ta kích động đến nổi suýt đánh rơi đồ điều khiển trong tay. Bách Hợp nghĩ rằng lúc này nếu nhảy xuống tấn công anhh ta, phần thắng chắc sẽ nhiều hơn.
Nhưng mà khi Bách Hợp vừa nhích nhẹ cơ thể khẩu súng trong tay anh ta lại giơ lên, rốt cục anh ta cũng bình tĩnh lại, tay cầm chắc đồ điều khiển, bấm bấm hai cái, những hình nhỏ trước mặt lập tức biến thành một màn hình cực lớn.
Bên trên là một đại sảnh xa hoa, trong sảnh một người đàn ông mặc áo sơ mi tay cầm máy bộ đàm, có chút bất an muốn báo cáo công việc cho bên này. Cách màn hình, Bách Hợp có thể nhìn rõ ràng sắc mặt lo lắng của ông ta, ông ta đứng ngồi không yên, cứ không ngừng đi tới đi lui, cái trán mồ hôi chằn chịt đều nhìn thấy được.
Giống như đợi thật lâu mà ông chủ không trả lời, ông ta nguyền rủa hai câu, trên màn hình không có tiếng động, anh ta cười đến nước mắt chảy ra: “Thật có lỗi, đã quên mở âm thanh, cho nên cô không thể thưởng thức tất cả.” Hắn nói xong, trên cái điều khiển bấm bấm hai cái, bên kia ‘Trưởng đảo tiên sinh’ vội vàng âm thanh mắng chửi xen lẫn âm thanh cháy nổ ‘ầm ầm’ do trước đó Bách Hợp cho nổ kho súng đạn truyền đến. Lúc này thế lửa càng ngày càng lớn, vị ‘Trưởng đảo tiên sinh’ vô cùng sốt ruột, trong miệng tiếng mắng chửi thô tục liên tiếp phát ra.
“Ha ha ha ha aaaa……”
Trong phòng vang tên tiếng cười không kìm nén được của anh ta, sau khi cười đã, anh dường như phát hiện có gì đó không đúng, xoay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Bách Hợp: “Cô vì sao không cười? Không buồn cười à?”
“Có cái gì đáng cười?” Bách Hợp khẳng định người thanh niên này đầu óc có vấn đề. Thần sắc anh ta có chút phấn khởi không thích hợp: “Ở trên đảo xảy ra việc lớn, ông ta muốn liên lạc với ngươi báo cáo tình hình, lại liên hệ không được là việc rất bình thường.”
“Bình thường sao?”
Anh ta hỏi một tiếng, lập tức kịp phản ứng: “À, cô cũng không biết trên đảo bốn phía đều chôn thuốc nổ mà.” Anh ta giống như đang nhớ ra cái gì, tay lắc xe lăn, đi về phía cửa: “Cô biết không? Trên đảo bốn phía đều chôn thuốc nổ, ông ta sợ thế là vì nếu bây giờ bị bắt lửa, rất có khả năng sẽ nổ những kíp nổ khác, khiến cho bọn hắn với hòn đảo này, thịt nát xương tan.”
Anh ta nói xong, nghiến răng nói tiếp: “Cho nên ông ta muốn biết, khi nào có thể rời khỏi đảo này, ông ta đã đợi không kịp cô biết không? Ha ha ha ha, có tức cười không?”
“Khuôn mặt người sắp chết đều đáng yêu giống vậy, bất kể là con sâu cái kiến hay là người quyền cao chức trọng, cũng không thay đổi được giọng điệu này.” Anh ta cau mày, mặt lộ ra chán ghét, lại bệnh thần kinh một hồi thì cười to lên, một hồi thì thóa mạ: “Thật là một lũ buồn nôn, thấp hèn như vậy!”
Bách Hợp lạnh lùng theo dõi anh ta, anh ta cười u ám trong chốc lát, có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, biểu tình buồn bực: “Làm sao vậy? Không vui sao? Vì sao cô không cười?”
“Ah. Không đúng, có lẽ do cô đang sợ. Cô nhìn xem, nơi này sắp biến mất, khi kíp nổ bị nổ, ‘Bành’ một tiếng.” hay tay hắn giơ lên: “Cả hòn đảo này cùng với người trên đảo tan thành mây khói, thân thể sẽ nổ thành vô
số bột phấn li ti, giống như bụi pháo hoa đang bắn ra.” Anh ta nhắm hai mắt lại, dường như đang tưởng tượng ra: “Thật sự là vô cùng xinh đẹp.”
“Cô có biết thi thể sẽ tan nát thành cái gì không?” anh ta mở mắt, cặp mắt kia phát sáng: “Giống như là, đem người ta bỏ vào cối xay thịt, sau khi xay nát ra bộ dáng giống như vậy.”
“Cô xem qua thi thể bị bỏ vào cối xay thịt chưa?” anh ta mở trừng mắt hỏi Bách Hợp, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì đó. Đáy mắt hiện vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh lại mỉm cười che đi vẻ lo lắng kia: “À, Cô có lẽ chưa xem, cô là con mồi bị giết…”
“Nhìn rất đẹp đấy, tôi đề nghị cô nên xem, một màu đỏ tươi, cái mùi vị này…” Anh ta nói xong, đột nhiên khóc lên, nghiến răng nghiến lợi thống mạ: “Đồ đĩ đáng chết, tao muốn tự tay đẩy mày vào… Dừng lại, không được lên tiếng nữa!” Hắn bịt hai lỗ tai dốc sức kêu to, thần thái điên loạn, bước chất Bách Hợp di chuyển, tay hắn đột nhiên run lên, họng súng hướng về phía này, ‘Bành’ một tiếng: “Tôi nói rồi bảo cô đứng lại!”
Hắn hét lớn, biểu tình như lệ quỷ, cặp mắt kia đỏ bừng đầy tơ máu, ánh mắt hung lệ: “Ha ha ha ha, thực xin lỗi, đang nhớ tới một ít chuyện cũ, dọa đến cô rồi.”
Viên đạn bắn sát chân Bách Hợp dính vào gạch, cô cau mày, anh ta không để ý đến đưa tay vén tóc: “Hiện tại, cái đảo này sắp nổ, cô nguyện ý tạm thời chung sống hòa bình với tôi không?”
“Hòa bình?”
Bách Hợp lập lại, anh ta vui sướng nở nụ cười, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, chung sống hòa bình.”
‘Hòa bình’ hai chữ này từ miệng hắn thốt ra, quả thực giống như chuyện cười lớn nhất, Bách Hợp cố nén ý cười: “Chung sống hòa bình như thế nào?”
“Hiện tại đảo sắp nổ.” anh ta nói xong câu này, xa xa liền truyền đến âm thanh ‘Ầm ầm’ trầm đục, toàn bộ đảo nhỏ vì âm thanh này mà run rẩy, kể cả trên tàu nhỏ cũng chao đảo dự dội. Bách Hợp nắm chắc lan can mới ổn định cô thể. Anh ta trừng lớn mắt, dùng sức nắm chặt xe lăn: “Nghe xem, muốn dẫn nổ rồi, đảo sắp chìm rồi.”
“Tôi đã liên hệ trực thăng đến đây rồi, bây giờ a, không thể chậm trể nữa chúng ta mau rời khỏi đây, chúng ta tạm thời chung sống hòa bình, cho tới khi trực thăng an toàn rời khỏi.” anh ta nhanh chóng nói hết ý mình, từ màn hình cực lớn nhìn thấy, ‘Trưởng đảo tiên sinh’ không ngừng gọi vào bộ đàm, máy bộ đàm trên đùi anh ta không ngừng vang lên: “Ông chủ, tôi muốn nói chuyện với ngài.”
Nhìn qua cửa sổ thủy tinh phía sau lưng vị ‘Trưởng đảo tiên sinh’ kia, Bách Hợp có thể nhìn thấy ánh lửa bừng bừng cùng với tiếng nổ truyền đến, dưới lòng đất có gì đó ầm ầm vang lên, mặt đất chấn động. Màn hình nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ảnh nhỏ, chỉ là lần này anh ta không quan tâm âm thanh tuyệt vọng sợ hãi, tiếng quát tháo bốn phía từ những hình ảnh nhỏ trong màn hình truyền đến.
Anh ta nhìn thoáng qua, lại thờ ơ tiếp tục nói: “Nhưng trước đó, chừng hai phút sau trực thăng đến đón tôi, à không, chỉ một phúc ba mươi giây thôi, trực thăng sẽ đến đây.”
“Cô có thể trốn thoát đuổi bắt của thủ vệ trên đảo, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian tranh đấu cùng cô.” Anh ta muốn rời khỏi hòn đảo này, trong tay hắn có súng, nếu như phát súng đầu tiên không giết được Bách Hợp, rất cá khả năng Bách Hợp sẽ cuốn lấy hắn. Hiện tại đảo nhỏ sắp nổ, nếu như hắn bị cuốn lấy nhất thời không lên được trực thăng, khả năng hai người đều chết ở chỗ này, “Cho nên tôi tạm thời cùng cô đạt thành hiệp nghị Hòa Bình, nếu như cô đồng ý, tôi cô lên trực thăng rời khỏi nơi này.”
Hắn muốn rời khỏi đây, ánh mắt Bách Hợp híp lại: “Anh muốn bỏ rơi toàn bộ người trên đảo này.” Lời này là khẳng định không phải nghi vấn, anh ta giang tay ra: “Không còn cách nào cả, người nhiều lắm, không đi hết.”
Người này tâm ngoan thù tạt, trên đảo mấy ngàn người, hắn nói bỏ là bỏ, trong lòng Bách Hợp phát lạnh, ý đồ suy nghĩ từ trên lầu xuống: “Nhưng trong số người này, những khách hàng thân phận cũng không tầm thường, chết nhiều người như vậy, ngươi không sợ sau khi trốn khỏi, về sau sẽ có người tìm ngươi tính sổ sao?”
“Không không không.” Anh ta nghiêng đầu nở nụ cười, lại nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng: “Cô không nên di chuyển, chưa bàn xong, viên đạn trong tay tôi sẽ không cẩn thận bắn nát cái đầu đáng yêu của cô đấy.” Anh ta thở sâu một hơi, nhìn thấy bộ dáng Bách Hợp không để ý đến lời nhắc nhở của hắn mà đang từ từ đi xuống, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: “Nơi này mỗi hình ảnh giết người, tôi đều giữ, đến lúc đó người lo lắng không phải là tôi, mà là những khách nhân đó.”