Nghe nói như thế thì mỗi người ở trong phòng có những biểu mặt khác
nhau, Dương Diệc Minh mặt tái nhợt, bờ môi giật giật không nói ra tiếng.
“Được rồi, hiện tại tiểu thư Dương Tịnh Dung, có thể thể nói cho tôi
biết số cổ chỉ đỏ này ở đâu ra?” Bách Hợp nhìn thiếu nữ cô quạnh này rồi lôi đám côn trùng trên tay ra quơ quơ trước mắt, khiến cho mọi người
xanh cả mặt. Dương Tịnh Dung lại đột nhiên cười cười: “Tiểu Hợp, thế mà
cô cũng biết chỉ cô, cô học ở đâu?”
Lời này khiến mọi người sợ hãi mà ngay cả Dương Tĩnh Như cũng quay đầu nhìn chằm vào cô ta rồi vô ý thức nói: “Dung Dung…”
“Tôi xem thiên tượng được cao nhân truyền thụ, đừng có nói vớ vẩn
nữa, muốn chiếm gia sản nhà họ Dương cho nên mới hạ độc bố?” Bách Hợp
thấy cô ta không hề sợ hãi thì cũng cười cười, chỉ cổ có vẻ đáng sợ
nhưng nếu biết rõ nhược điểm của nó thì muốn đối phó cũng không khó, bởi thế cô đi đến chỗ bàn lấy một cái cốc không cho chỉ cổ vào, lấy bình
đựng ít nước sôi đổ vào cốc thì thấy chỉ cổ hòa tan thành từng đoạn màu
trắng rồi cô đổ nước ấm ra tráng tay cho đến khi bàn tay trắng nõn không còn dấu vết cổ trùng nữa, cô quay đầu cười với Dương Tịnh Dung.
“Cô muốn chiếm nhà họ Dương?”
“Không có khả năng.” Dương Diệc Minh thấy những côn trùng kia đã biến mất thì lại to gan lên, run rẩy bò dậy ê chề nói: “Dung Dung hiền lành
như thế sao cô ấy có thể làm ra những chuyện như thế được.”
Trong trái tim Bách Hợp truyền đến cảm giác đau đớn bi thương, khiến cô rất khó chịu.
“Anh Diệc Nho, giờ bọn họ đã phát hiện ra, chúng ta nên làm thế nào?” Vừa mới làm bộ nhu nhược quạnh quẽ thế mà Dương Tịnh Dung đã ngẩng cao
đầu, cười dí dỏm, nhưng vừa nói xong thì sắc mặt mọi người đều thay đổi, mọi người ở đây không ngu làm sao không hiểu Dương Tịnh Nhu nói cái
gì,khối bánh nướng nhà họ Dương ai cũng muốn chiếm nhưng ông già Dương
Thiên Thành rất giảo hoạt, ông đã từng nói người thừa kế đầu tiên là con gái ruột Bách Hợp, nếu Bách Hợp có chuyện gì xảy ra hoặc mất mạng thì
tất cả tài sản nhà họ Dương đều tặng cho tổ chức từ thiện.
Cũng bởi thế nên Bách Hợp mới không bị giết, an toàn mà sống, bởi bì
Dương Thiên Thành đã thêm vào bản di chúc, sau này sẽ không thể thay đổi vì bất cứ cái gì, cuối cùng Dương Bách Hợp không chết nhưng lại bị đưa
vào trại tâm thần. Có lẽ sau khi cô ấy bị bệnh thì đã không có quyền tự
chủ, cô ấy là người mê hồ chỉ cần có ai đứng ra chăm sóc cô thì có thể
tiếp nhận tài sản khổng lồ của nhà họ Dương. Mà Dương Bách Hợp ở trong
bệnh viện tốt hay xấu thì ai quan tâm chứ? Chỉ cần cô ấy không chết thì
có thể bảo chứng người ta vận dụng tài sản nhà họ Dương, cho dù cô điên
đến mức nào cũng không sao, càng có lợi với người khác.
Ôi lạy thần, quá lợi hại.
Nhưng Bách Hợp nghĩ tới hung thủ sau lưng, cô nghĩ tới Dương Diệc
Minh, cũng nghĩ tới qua Dương Diệc Triết, càng có thể là Dương Diệc
Phong nhưng duy chỉ Dương Diệc Nho là cô không có nghĩ qua.
Tuy nói sản nghiệp nhà họ Dương khổng lồ nhưng Dương Diệc Nho thoạt
nhìn không phải là người tham tiền trọng tài, nhìn hắn rất bản lĩnh
không cần người khác giúp đỡ, nếu hắn muốn cái này thì hắn có thể cưới
Dương Bách Hợp một cách quang minh chính đại, nếu như hắn có dã tâm muốn cho cô gái trẻ như Dương Bách Hợp yêu hắn là chuyện rất dễ dàng, thế
nhưng mà hắn không có làm thế.
Bách Hợp đã trầm mặc xuống, quay đầu nhìn người trẻ tuổi đưa dao găm
cho mình, lúc này thấy hắn đang nở nụ cười đẩy kính mắt, trên mặt nở nụ
cười như tắm gió xuân, khác với loại dịu dàng của Dương Diệc Minh. Dương Diệc Minh cười thì khiến cho người ta cảm thấy hắn là người tốt dịu
dàng còn Dương Diệc Nho cười rộ lên thì khiến cho người ta cảm thấy xa
cách lạnh lùng, nhất là trong tình huống này mà hắn có thể cười thì càng hiện ra cảm giác âm trầm.
“Theo như ý hợp tác của Dương tiểu thư hóa ra là mấy con côn trùng
kia thì đúng khiến người khác giật mình.”Dương Diệc Nho không có ý phản
bác lời Dương Tịnh Dung nói, hắn chỉ mỉm cười nhìn cái chén đựng nước
hồng hồng kia, trên mặt hiện lên sự khán phục, “Thiên hạ to lớn không
thiếu cái lạ, có rất nhiều đồ đạc đều đáng giá ta đi thăm dò.”
“Lão Nhị..” Dương Diệc Phong không vui gọi một tiếng, hắn vừa nói
xong thì Dương Diệc Nho nhìn hắn, Dương Diệc Phong chỉ cẩm thấy sát khí
đập vào mặt khiến hắn vô ý thức lùi lại hai bước rút cục không nói ra
lời.
“Được rồi, trò cười này tôi đã chơi chán rồi, Tiểu Hợp, vừa rồi em
dùng phương pháp rất thần kỳ, có thể dạy cho tôi không? Dương Diệc Nho
không nhìn Dương Diệc Phong nữa, rồi từ từ đi tới chỗ Bách Hợp, lão Lưu
và Hầu tử lẻn tới bên người Bách Hợp nói khẽ: “Bách Hợp, người đàn ông
nay rất nguy hiểm.”
Cô cũng không ngốc cũng thấy có chỗ nào không đúng, Bách Hợp giơ tay đánh vào gánh cô ta “Vậy thì tránh xa ra.”
Dương Diệc Nho thực rất nguy hiểm, lúc này trên người hắn tuôn ra khí thế giống như muốn buông hết khí thế đã giấu kín trong quá khứ, khiến
trong phòng hết sức khẩn trương.
“Có thể dạy cho tôi không?” Dương Diệc Nho lại hỏi, nhíu mày không
vui, hai tay hắn mở ra, trong lòng bàn tay lấy mắt thường có thể nhìn
thấy được có một lốc xoáy nhỏ tốc độ rất nhanh, hắn đứng cạch giường, ga giường giống như chuyển động dần dần, nếu như hắn là người luyện võ có
nội lực thì Bách Hợp cảm thấy nhiệm vụ này không thể hoàn thành rồi.
“Không thể.” Tuy nói nhiệm vụ có thể không hoàn thành nhưng Bách Hợp
vẫn từ chối Dương Diệc Nho, nếu cô dạy người khác thì kỹ năng của mình
sẽ biến mất, huống chi tính mạng của những người này chỉ có một nhưng
với cô thì nói tính mạng kết khúc ở đây chỉ là bắt đầu ở chỗ khác mà
thôi bởi vậy cô không sợ, chỉ phân phó bọn lão Lưu.
“Chạy đi, chạy càng xa càng tốt, về sau sống như người thường.” Có
thể là di ngôn cuối cùng của cô nên bọn lão Lưu đều buồn rầu, do dự rồi
nói: “ Yêu cầu này quá khó khăn. Có thể đổi cái khác không?”
“…” Nếu không phải giời đang nguy hiểm thì Bách Hợp rất muốn đập bọn
này một trận, cô trừng mắt nhìn họ rồi quát lên “Đi ra ngoài.”
Đám người bệnh này tuy tâm tư đơn thuần nhưng do bọn họ tập võ ít
quá, Dương Diệc Nho là nhân vật hung ác tu luyện hơn mười năm nên bọn họ không phải là đối thủ của người này.
Bách Hợp vừa nói xong thì Dương Diệc Nho đã mỉm cười, chẳng biết từ lúc nào Dương Tịnh Như đã đến bên cửa sổ khóa cửa lại.
“Bách Hợp, cô đừng nghĩ quá đơn giản, tôi cùng anh Diệc Nho cũng
không như mọi người nghĩ chỉ muốn tài sản nhà họ Dương đâu.” Trên mặt cô ta lộ ra thần sắc khinh miệt tài sản là thá gì, như là thần linh cao
cao tại thượng đang nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới mắt đất, Dương Diệc Minh nhìn thấy Dương Tịnh Như lạnh lùng trong trẻo thì không khỏi ngẩn ngơ
“Dung Dung…”
“Các người đều phải chết cả anh Minh.”Dương Tịnh Dung quấn lấy tóc trơn
mượt của mình nhìn rất ngây thơ đáng yêu, lúc cười rộ lên như cành hoa
sen mê người.
Người nhà họ Dương không hiểu ý cô ta nói, tất cả đều hoang mang
nhưng Bách Hợp lại thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn luôn nghĩ mãi mà không rõ
nội dung còn thiếu trong kịch tình kia là cái gì, lúc này thấy Dương
Diệc Nho lộ ra chân diện mục, thấy Dương Tịnh Như nói muốn cô chết thì
có thể đoán ra phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như có không cô ngoài ý muốn làm rối thì bất kể nguyên chủ Dương
Bách Hợp cũng tốt hay người làm nhiệm vụ sau này cũng không thể tránh
được bị tiêm thuốc, đến nửa năm sau mình sẽ chết. Mà đợi đến khi một năm sau Dương Thiên Thành bị cổ độc hại chết đến lúc đó nhiệm vụ gần như
thất bại đây cũng là cục diện song thua, mặc kệ nhiệm vụ không hoàn
thành hay mình bị đánh mất phương hướng, khả năng khỏi bệnh là rất nhỏ
bé, như lão Lưu vào bệnh viện càng ngày càng thần kinh thì thấy, nhất là người trong bệnh viện không hề muốn Dương Bách Hợp tỉnh táo thì muốn
tỉnh tảo trở về không gian gần như là con số không.
Nếu thế người làm nhiệm vụ này tiền mất tật mang, cho nên những người làm nhiệm vụ trước đều thất bại, nên Bách Hợp có thể tưởng tượng ra kết quả của bọn hắn, không những nổi điên mà điên ở mức cảnh giới cao nhất.
Cho nên mới đến lượt mình, cũng may mình biết diễn xuất, cổ thuật, võ nên mới tránh thoát được sự tra tấn bệnh viện tâm thần, nên mới xem
thấu tình huống của Dương Thiên Thành, vốn phải thua thảm mới có thêm
con đường hy vọng.
Mà Dương Bách Hợp không cam lòng thì Bách Hợp cũng cảm thấy được, khi nhìn đến Dương Diệc Minh thì trong lòng cô chua xót vừa đau lại khó
chịu, đoán ra nguyên chủ và Dương Diệc Minh yêu nhau nhưng giữ bí mật
với người khá cho nên Dương Diệc Minh mới có thể tự tin trước mặt mọi
người nói hắn sẽ không tha thứ cho mình mà thái độ lại vô cùng cương
quyết, cho thấy Bách Hợp yêu hắn đến mức muốn sống muốn chết.
Nghĩ thế Bách Hợp lắc lắc bàn tay đang ướt nhìn chằm vào Dương Diệc Minh rồi nở nụ cười.
“Dương Diệc Minh, tìm cách tống tôi vào bệnh viện, hiện nay anh có
vui không?” Cô vừa nói xong thì trên mặt Dương Diệc Minh lộ ra thần sắc
khiếp sợ và sợ hãi, hơi bối rối nhìn Bách Hợp, vô ý thức phản bác: “Cô
nói vớ vẩn gì thế?”
Hắn run rẩy nói, Bách Hợp không ngờ tới nhân phẩm mình lại tốt đến
thế, tuy tiện biên lời nói dối mà lại thành thật, cô cười lạnh hai
tiếng, nghĩ đến Dương Diệc Minh vừa mới cố bảo vệ Dương Tịnh Dung, nếu
làm nhiệm vụ này thì chắc cũng là phần nguyên chủ không cam lòng đấy,
nhưng không biết kết cục nội dung
câu chuyện ra sao nên cô mới không
động thủ với Dương Diệc Minh.
Vừa mới rồi hắn như vô cùng coi trọng Dương Tịnh Dung, Bách Hợp cười
cười: “Anh rất yêu Dương Tịnh Dung nhỉ? Không biết tôi giết cô ta hoặc
tôi khiến cô ta giết anh thì anh có đau lòng không đến chết?” Cô muốn
Dương Diệc Minh chết không yên lành, hoặc phải chết trong tay Dương Tịnh Dung, hoặc phải tận mắt thấy người hắn yêu chết trước mặt mình, trừng
phát này đối vói Dương Diệc Minh mà nói có lẽ mới là nặng nhất, bởi thế
hắn vô cùng khiếp sợ.
“Bách Hợp, em đã thay đổi rồi, em trở lên độc ác, không còn là Tiểu Hợp trước kia anh biết nữa.”
Đến mức này rồi mà hắn còn không biết xấu hổ nói ra những lời này,
Dương Bách Hợp vào bênh viện tâm thần không thể kể đến công lao của hắn, khi nguyên chủ bị ngờ vực thì hắn ở chỗ nào? Đã sớm biết có ngày hôm
này cần gì phải lúc trước? Hiện tại mới nói cái gì thay đổi, con chó còn trung thành hơn hắn.
Bách Hợp từ trên cao nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Câm miệng, nếu không tôi không ngại rút đầu lưỡi anh đâu.”
Dương Diệc Minh tái nhợt nghĩ đến thủ đoạn cổ quái của cô, trong lúc
nhất thời không tin nhưng vẫn sợ hãi, hắn là nghị viện sau này còn có
tiền đồ sáng lạn, hắn không thể mạo hiệm được, bởi vậy Dương Diệc Minh
thức thời không có mở miệng chỉ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Bách Hợp.
“Diệc Minh, anh thật đáng xấu hổ.” Lão Đại Dương Diệc Phong cười lạnh hai tiếng đang định mở miệng nói thì Dương Tịnh Như không nhịn được mà
hô to: “Dương Bách Hợp con tiện nhân này, mày sẽ chết sớm thôi, lúc này
còn nói đánh chết ai?”
Cô vừa dứt lời thì Bách Hợp mỉm cười đi tới chỗ Dương Tịnh Dung, cô
đi cũng không chậm, lúc trước còn đang đứng tại chỗ thế sau một giây đã
đứng ở bên người Dương Tịnh Dung, trong lúc mọi người còn chưa có tỉnh
táo lại thì cô đã thò tay ra cầm cổ Dương Tịnh Dung, Dương Tịnh Như ngậm miệng, vừa mới phát hiện ra mình chỉ thấy tàn ảnh của Bách Hợp thì kinh hãi, cô trơ mắt ếch nhìn bóng dáng Bách Hợp dần dần biến mất.
“Dương Tịnh Dung, cô muốn giết Dương Diệc Minh không, hay bị tôi
giết?” Bách Hợp không thèm nói nhảm với Dương Tịnh Dung, thò tay bóp cổ
cô đến mức không thể thở nổi.
Bách Hợp biết cổ thuật thế nhưng lại biết cả võ công nữa, Dương Tịnh
Dung vừa mới có vẻ tỉnh táo đạm mạc thì đã bị bối rối sợ hãi thay thế,
cô ta vô ý thức bắt tay Bách Hợp, bàn tay vốn dĩ phải mảnh khảnh thì
tràn đầy vết chai như kìm sắt kép cổ mình, cô ta thật sự muốn giết mình. Rõ ràng không phải như thế, trước kia Dương Bách Hợp không biết cái gì, cô ta là đồ ngu, mình bố trí nhiều năm như vậy không có khả năng nhìn
lầm cô ta học võ, nếu cô ta có bản lĩnh thì tại sao lại bị đưa vào trại
tâm thần.
Trên mặt Dương Tịnh Dung lộ vẻ giãy dụa, ả không dám tin nhưng sự
thật bày ra trước mắt. Bách Hợp biết cổ thuật, ả ta từng thấy người
luyện qua cổ thuật học lén nửa chiêu thức đợi đến lúc ông trời cho mình
sống lại, ả cho rằng mình có thể nắm mọi thứ trong tay, cho rằng có thể
cải biến vận mệnh bi thảm, tất cả chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi.
Cô không cam lòng.
“Đừng có nói nhảm, tôi đếm ba tiếng…” Bách Hợp nói đến chỗ này thì
bóp chặt hơn nữa: “Một..” Vừa dứt lời xong thì cô dùng sức răng rắc một
tiếng, mắt Dương Tịnh Như đột nhiên trợn to, cổ cô ta dùng góc độ quỷ dị lệch xuống, tay véo ở cổ cô ta thu về không có điểm chống đỡ nên người
cô ta mền nhũn đổ xuống sàn nhà, cô ta chỉ thấy Bách Hợp lãnh đạm chán
ghét, lẩm bẩm một tiếng: “Cô…nói dối… rõ ràng …chỉ ..đếm.. có một
tiếng.”
Sở Ngọc đứng ở một bên không nhịn được thò tay đẩy mắt kính của mình
lạnh lùng nói: “Đúng là ngu xuẩn. Cũng chưa nói đếm đến ba mới giết
mày.”
Người bị tâm thần còn biết điều này thế mà Dương Tịnh Dung còn cho mình là cái hành tây gì, còn vọng tưởng cùng mình đấu trí.
Bách Hợp cao quý mà lạnh lùng nhìn Dương Tịnh Dung còn hơi run rẩy ở
dưới sàn nhà, con khóe miệng lên nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ngọc, nói thật ra tuy Sở Ngọc nói đúng
nhưng bị người tâm thần hiểu ý thì thật không phải là việc vinh quang
gì.
“Cô .. vậy mà cô…” Dương Diệc Minh thấy Dương Tịnh Dung đang nằm ở
dưới đất kia thì kẻ đần cũng biết vừa mới rồi Bách Hợp làm chuyện gì,
Dương Diệc Minh mặt như tro tàn, vẻ mặt tan nát cõi lòng như mẹ ruột vừa mới mất, không biết lấy sức ở đâu đứng dậy chỉ vào mặt Bách Hợp mà gào
khản cả giọng.
“Có gì xông vào tôi, tại sao lại đối đãi với Dung Dung như thế? Coi
như tôi thật có lỗi với cô nhưng tại sao cô phải giết cô ấy?” Hắn gầm
thét, gân xanh trên trán nhảy loạn nhìn rất đáng sợ.” Tôi hận cô, vĩnh
viễn sẽ không tha thứ cho cô, cô đừng tưởng cô giết Dung Dung thì có thể đạt được tôi, cô nằm mớ.”
“…” Bách Hợp thấy hắn như nổi điên, quay đầu tiền lão Tiền: “Lão Tiền, người này đưa cho anh, tùy anh đùa bỡn.”
Ngày thường lão Tiền trong hình dáng hèn mọn bỉ ổi, thích đùa giỡn
đàn ông nhất, trong bệnh viện chỉ có bác sĩ Vương thường xuyên xuất
hiện, hắn cũng thỉnh thoảng mò tới phòng làm việc của bác sĩ sờ vật kỷ
niệm, tưởng rằng mình đưa đàn ông cho hắn thì hắn sẽ vui vẻ ai ngờ lão
Tiền ghét bỏ.
Cmn! Bách Hợp cố nén xúc động muốn giết người, thở sâu một cái rồi quay ra nhìn Dương Diệc Nho.
Mỗi người nghe thấy Dương Diệc Minh nói thì có người mắng hắn không
biết liêm sỉ, cũng có người hâm mộ ghen ghét, duy chỉ có người đàn ông
ngồi ở phía trước cửa sổ không hề nói gì, hắn giống như đang nhìn trò
khôi hài. Hai chân vắt chéo, tay chống cằm, Bách Hợp quay đàu nhìn hắn
thì hắn còn vô cùng lễ pháp gật đầu với Bách Hợp, mỉm cười nói: “Rất
không tồi.”
Đáng tiếc Bách Hợp không hề cảm thấy thế, bị ép giết Dương Tịnh Dung
thật ra cô muốn tin tức từ trong miệng cô ta mà thôi nhưng hết lần này
đến lần khác Dương Tịnh Dung lại hiện ra vẻ mặt như kiểu thông minh
nhưng thật ra rất ngu xuẩn, đến tình trạng này mà còn muốn làm ra vẻ,
trong phim truyền hình hay có nhân vật phản diện bắt được nhân vật chính còn lải nhải cả buổi, cuối cùng không giết được mà còn bị hốt gọn, tình huống này không thể rơi xuống người cô được, bởi vật cô ra tay trước.
Lúc này tuy không hối hận nhưng lại có thêm phiền toái, cô cau mày lại
nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Nho, ngoài mặt cố trấn tĩnh nhưng thật ra
trong lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh.
“Tiểu Hợp, trước kia tôi lại không biết em có bản lãnh thế, sao em
nhận ra chỉ cổ?” Dương Diệc Nho rất tò mò, hắn khiếm tốn thỉnh giáo,
loại hào khí quỷ dị này chỉ vì hắn mà càng thêm trầm trọng.
Bách Hợp nhìn hắn mỉm cười thì tâm tư càng trĩu nặng, đến mức này mà
Dương Diệc Nho còn thoải mái, hoặc hắn giả vở hoặc hắn có thực lực có
thể diệt hết người trong phòng này. Nghĩ đến lúc trước hắn đến gần mình
mà không bị phát hiện thì Bác Hợp đã hiểu, cũng có hơi chút buồn bực,
chỉ vì thời gian quá ngắn, nếu cho cơ hội thêm thời gian thì nhất định
cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, có thể nghịch chuyển tình huống.