Khi Lý Duyên Tỷ trở về thì Bách Hợp đang nghỉ ngơi do thử tập Luyện thuật thể tinh thần nên bị thương gân mạch.
Thấy anh trở về, Bách Hợp nhổm người lên: “Ta đã thu thập xong đồ đạc.” Đồ đạc của cô cũng không nhiều, ngoại trừ Lý Duyên Tỷ ở tạm lại Đảo Vân Lâu nên mua vài món xiêm y cho cô tắm rửa thì không còn cái khác.
Tuy nói cô có thể ăn ích cốc đan tránh khỏi một vấn đề, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết. Bởi vậy trong thời gian ở tạm mấy tháng này, cô cũng tích cóp được một số đồ vật. Trước khi Lý Duyên Tỷ ra ngoài đã nói ngày mai rời khỏi Đảo Vân Lâu. Cô đem đồ đạc của mình thu thập lại thành một gói nhỏ, Lý Duyên Tỷ lại trả lời: “Ta muốn cùng Ngụy Tiêu trước đi Phong Ma cốc một chuyến.”
Anh nói xong còn không ý thức được anh lại giải thích đối với Bách Hợp muốn đi đâu, vừa nói xong, anh mới nhớ tới Bách Hợp không biết ai là ‘Ngụy Tiêu’. Cũng không biết Phong Ma cốc ở đâu, trên mặt anh có phần do dự: “Ngụy Tiêu là Tiêu Dao Hậu, trước đó ngươi từng thấy hắn rồi.”
Nói ra xong, Bách Hợp thực sự mới nhớ được lúc trước hai người đi đến đảo Vân Lâu đã gặp Tiêu Dao Hậu rồi. Lúc ấy Lý Duyên Tỷ nhận đồ đạc của hắn quay đầu đi đã ném bỏ, lại nói hắn nói lung tung. Cô liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, mặt anh trong phòng được dạ minh châu chiếu xuống, giữa bóng lông mày lộ ra con mắt phát ra tia sáng thâm thúy tuấn lãng, anh không ý thức được lại hướng mình giải thích, nhưng Bách Hợp lại chú ý tới.
Trong lòng cô thấy hơi vui vẻ, Bách Hợp đoán hẳn là hai người ở chung thời gian dài, thái độ đối xử đối với mình đã có chút thay đổi, cô nhịn sự vui sướng nho nhỏ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói:
“Ngươi không phải ghét hắn sao?” Trên thực tế cô đối với Lý Duyên Tỷ đối xử với Tiêu Dao Hậu không để ý lắm. Nhưng mà Lý Duyên Tỷ lại nguyện ý nói cho cô đi đâu, cô tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội cùng anh nói chuyện. Hai người tuy thời gian ở chung dài như vậy nhưng bình thường cơ hội nói chuyện với nhau càng ít hơn.
Ngày đó Lý Duyên Tỷ lúc nhắc tới Tiêu Dao Hậu rõ ràng không có bao nhiêu hào cảm, Tiêu Dao Hậu đúng là rất châm chọc Lý gia. Hai người còn chút nữa không nói một lời mà đã động thủ. Vậy mà Lý Duyên Tỷ sẽ nguyện ý cùng Tiêu Dao Hậu kết hội để đi, thật sự quá mức kỳ quoái rồi.
Lý Duyên Tỷ trên mặt lộ ra vài phần thần sắc chán ghét: “Trong tay hắn có một cỗ con rối thực lực Nguyên anh kỳ, hắn biết rõ ta đang tìm thứ này. Đồng ý cho ta nếu đi theo hắn một chuyến tới Phong Ma cốc. Sau khi mọi chuyện thành công sẽ tặng nó cho ta, coi như là hắn cảm ơn ta đã hỗ trợ.”
Bách Hợp nhớ rõ thực lực của chính Tiêu Dao Hậu cũng không thấp, nếu không ngày đó cũng không có khả năng cùng Lý Duyên Tỷ nói chuyện. Hắn biết rõ anh từng chém Lý Càn Vô vậy mà thái độ còn tùy ý như vậy, còn mở miệng khiêu khích, cũng đã chứng minh thực lực của Tiêu Dao Hậu ít nhất phải là Nguyên anh trung kỳ đại viên mãn. Nếu Bách Hợp đoán không sai thực lực của anh thực sự đã đạt tới cấp độ như vậy. Nhưng lại cần Lý Duyên Tỷ hỗ trợ, chưng minh việc này thập phần nguy hiểm rồi.
Chính mình không tu luyện, trên người lại không có linh lực, Lý Duyên Tỷ nếu mang theo mình nhất định sẽ trở thành vướng bận của anh. Cô cau mày, nhìn Lý Duyên Tỷ trong lúc nhất thời không nghĩ đến chuyện này, không khỏi mở miệng: “Nếu như ngươi đi Phong Ma cốc, ta sẽ ở đâu?”
Nếu anh mang theo mình việc này rõ ràng chính mình sẽ trở thành vướng bận của anh. Nơi một mình Tiêu Dao Hậu không làm được nhất định rất nguy hiểm, anh chưa chắc sẽ mang theo mình.
Theo suy nghĩ trong lòng, Bách Hợp cũng không muốn tách ra với anh. Hai người hôm nay tình cảm đã rất lạnh nhạt, rất vất vả cô mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Lý Duyên Tỷ, nếu anh đi chuyến này, không biết đến khi nào mới trở về. Chính cô đã từng tiến vào thế giới tu tiên, đã từng đi vào một sỗ nơi tìm kiếm cơ duyên, biết rõ đối với những người tu luyện này cũng không có khái niệm thời gian. Nhưng không giống cô, cô căn bản không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Cô nói ra lời này, làm cho Lý Duyên Tỷ sửng sốt một chút, mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Quá khứ anh độc lại độc vãng đã quen rồi, biết trong tay Tiêu Dao Hậu có đồ vật mình cần, tự nhiên không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng yêu cầu của hắn. Khi đó anh căn bản không nghĩ tới bên cạnh mình còn có một người, hôm nay Bách Hợp nhắc nhở Lý Duyên Tỷ im lặng một chút không nói gì.
Thời gian anh cùng Tiêu Dao Hậu ước hẹn là ba ngày sau, nếu anh đưa Bách Hợp về hồ Thủy Nguyệt khoảng thời gian này nhất định không đủ. Còn nữa sau khi phát hiện phong ấn trong cơ thể Bách Hợp đối với mình có tác dụng rất lớn, Lý Duyên Tỷ không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của mình ra ngoài. Dù sao anh có thể phát hiện phong ấn trong cơ thể Bách Hợp, thì người khác cũng có thể phát hiện ra và nghĩ biện pháp đạt được nó.
Hơn nữa vô số lần Lý Càn Vô muốn mạng của Bách Hợp, lúc này mình đã rời khỏi hồ Thủy Nguyệt hơn nửa năm, Lý gia có hay không lại một lần nữa phái người đến hồ Thủy Nguyệt anh cũng không biết được.
Muốn đưa cô trở về hồ Thủy Nguyệt cách này nhất định không được, nhưng nếu để cô lại chỗ này cũng không được. Chính anh cũng không rõ đi Phong Ma côc thì lúc nào mới trở về, cô một thân phàm nhân bình thưởng ở chỗ này, không nghi ngờ là chỉ có con đường chết.
Bởi vậy càng nghĩ Lý Duyên Tỷ đã quyết định mang theo Bách Hợp.
Đến thời gian cùng Tiêu Dao Hậu Ngụy Tiêu ước hẹn, Lý Duyên Tỷ mang theo Bách Hợp xuất hiện bên ngoài Đảo Vân Lâu. Bên ngoài ngoại trừ Tiêu Dao Hậu còn có những người khác. Sau khi giới thiệu lẫn
nhau, mới biết được Tiêu Dao Hậu không chỉ lôi kéo một mình Lý Duyên Tỷ, còn có bốn người khác. Một đại hán mặc hắc bào trên người khí thế rất âm trầm bị Ngụy Tiêu gọi là Mạc lão quỷ, một lão đầu khác mặc áo bào màu xanh, còn lại hai người là một đôi vợ chồng.
Xem ra những người này đều không phải la hạng vô danh, Lý Duyên Tỷ nhìn đến đại hán mặc áo đen trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Làm xong việc giới thiệu, Ngụy Tiêu mới hỏi Lý Duyên Tỷ cần hắn hỗ trợ thu xếp cho Bách Hợp không thì Lý Duyên Tỷ quả quyết cự tuyệt. Cũng đưa ra yêu cầu muốn mình cùng Bách Hợp lên đường một mình. Mọi người nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức lộ vẻ khó coi.
“Lý bằng hữu, việc này người thị thiếp này không thích hợp đi cùng?” Người nói chuyện đầu tiên chính là gã gầy còm, vuốt vuốt chòm dâu để dài, híp nửa con mắt: “Một nữ nhân mà thôi, nếu Lý bằng hữu yêu thích Tiêu Dao Hậu nhất định sẽ không keo kiệt một hai nữ tỳ xinh đẹp đâu.”
Tất cả mọi người chỉ nghĩ Lý Duyên Tỷ không rời khỏi nữ sắc, Lý gia trong thế giới này danh tiếng rất vang dội, mọi người đều biết Lý gia có huyết mạch truyền thừa nên vô cùng tính sắc. Thậm chí phụ thân của Lý Duyên Tỷ là Lý Càn Tín lúc trước tình trường trên thượng giới tiếng tăm lừng lẫy vô cùng.
“Việc này tuy nói có các vị cùng đi, nhưng mà khó bảo toàn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, cô không có tu vi pháp lực, đến lúc đó ai sẽ ra tay cứu giúp được?” Tiêu Dao Hậu không nhịn được nữa mà mở miệng, vừa nói xong tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. Hắn lại khuyên nhủ: “Không bằng ở lại trên đảo Vân Lâu này, bản hậu sẽ giao cho hạ nhân hầu hạ.”
Thấy mọi người phản đối, đôi vợ chồng đại hán áo đen tuy không có mở miệng nói chuyện, nhưng biểu hiện cũng không đồng ý. Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng: “Người của ta còn cần các ngươi phải bảo vệ? Nàng tanhất định phải theo ta đi cùng, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ nàng ta, nếu không được việc này ta xin rút lui.” Vốn chỉ là một con rối Nguyên anh kỳ mà thôi, đối với người khác chỉ sợ là quý trọng dị thường, nhưng đối với những lão quoái vật từ Nguyên anh trung kỳ trở lên mà nói, cũng không phải vật kỳ trân dị bảo gì. Nếu thật sự không có được sau này tìm cách khác hấp thụ linh lực trong ấn ký là được.
Thật sự đối với con rối Nguyên anh kỳ kia không phải là không có không được, lúc này những người này lại đối với mình vung tay múa chân ngang ngược can thiệp. Những lời này được thốt ra không khí trong phòng thoáng cái liền cứng đờ. Đại hán kia hừ mạnh một tiếng, uy áp trên người phóng về phía Lý Duyên Tỷ đánh tới, hắn muốn dùng sức mạnh buộc phải tâm phục khẩu phục. Mọi người giống như không có cảm giác cổ quoái gì trong đó, một bộ dáng mị mị cười không lên tiếng. Lý Duyên Tỷ híp mắt lại, ánh mắt lộ ra thần sắc lạnh lùng, đồng thời cũng phóng ra uy áp của bản thân, lại cùng cấp với đại hán áo đen.
Đại hán áo đen này có chút cổ quoái, nhưng hôm nay Lý Duyên Tỷ đã hấp thu một nửa lực lượng trong phong ấn của Bách Hợp, lúc này cùng đánh nhau với đại hán cũng không rơi vào thế hạ phong một chút nào. Trong phòng một ít vật trang trí bằng ngọc dưới linh lực của hai người ‘Bành’ một tiếng vỡ vụn, Mọi người ban đầu còn nghĩ để đại hán áo đen cho Lý Duyên Tỷ một bài học, không nghĩ đến lần này anh lại không thua, trong nội tâm không khỏi đánh giá lại thực lực của anh.
Hơn nửa năm trước tuy nghe nói anh chém chết thân thể của Lý Càn Vô, chỉ còn lại Nguyên anh đào tẩu. Nhưng mà trong thượng giới không ít người đối với chuyện này ôm trong lòng sự hoài nghi, dù sao tuổi của Lý Duyên Tỷ cũng không lớn lắm, dù đã thức tỉnh yêu lực, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng lời đồi nói quá rồi. Rất nhiều người thậm chí càng tin tưởng là Lý Duyên Tỷ nhân lúc Lý Càn Vô không phòng bị mói trúng chiêu, không nghĩ tới trăm nghe không bằng một thấy. Đại hán này tu vi đã là Nguyên anh trung kỳ, Lý Duyên Tỷ cùng hắn so đâu linh lực không rơi vào thế hạ phong. Nếu anh đúng như trong lời đồn bình thường đã thức tỉnh đai yêu chi lực, đến lúc đó cùn đại hán ai thắng ai thua khó mà nói được. Anh một khi thể hiện năng lực cường hãn, mọi người tự nhiên cũng không còn lời nào để nói, trầm mặc một lát, Tiêu Dao Hậu mới thở dài lên tiếng:
“Đã như vậy cái kia cứ theo Lý bằng hữu đi.”
Hắn vừa nói xong vung ống tay áo lên, bên trong bay ra mấy khối ngọc giản bắn tới chỗ mấy người: “Vì việc này che dấu tai mắt mọi người, nên mọi người chia nhau hành động, đây là lộ tuyến, đến lúc đó chúng ta đến nơi ước hẹn gặp mặt là được. Trong ngọc giản ta đã lưu lại thần niệm chư vị bằng hữu xem rồi biết.”
Mọi người ước định xong xuôi, rồi cầm ngọc giản mới tản đi.
Mấy người chia nhau từng người ra khỏi Đảo Vân Lâu. Mùi vị bị coi trở thành người bình thường vướng víu cũng không tốt gì. Quan trọng nhất là trong lòng Bách Hợp kỳ đối với chuyện đã xảy ra, Lý Duyên Tỷ có thể bảo vệ mình hay không đều không có chút nào nắm chắc.