Sóng trùng kích của cơn giận từ phía trên phòng ốc ập xuống, lung lay rồi sụp đổ, cái bàn đối diện Lý Duyên Húc biến thành bụi phấn, hướng về phía Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp mà tới, chỉ là khi đang phóng nhanh hướng mặt hai người phun tới lại đột ngột dừng lại. Được thu vào trong một lưới màu trắng, Lý Duyên Tỷ kéo cái lưới lại, còn bên kia Lý Duyên Húc lấy một cái lục lạc màu vàng ra quơ quơ trên tay.
Cái lục lạc phát ra âm thanh trong trẻo, nữ tu được biết là đã đạt đến Kim đan kỳ chưa kịp bò đi xa sau khi nghe thấy tiếng chuông chưa tới một khắc liền bạo thể tử vong. Bọn nô bộc trong phòng liên tiếp bạo chết khiến trong lòng Lý Duyên Húc khó chịu, càng dùng nhiều loại thần thông hơn nữa, nhưng Lý Duyên Tỷ đều dễ dàng tránh được.
Điều này càng làm hắn ta bực mình hơn nữa, mà Bách Hợp ở bên cạnh lại có bộ dáng như không hề bị tiếng chuông của lục lạc ảnh hưởng. Cô cũng không hề bịt tai lại, điệu bộ hời hợt, trừ khi cô có dị bảo có thể ngăn được công kích của lục lạc, khả năng là bản thân cũng có tu vi.
Nhưng cái chuông này chính là Linh bảo trung phẩm, tuy kém hơn cái Cửu phẩm Ngọc Xích mà Lý Càn Tín hứa tặng cho hắn ta, cũng là loại đồ hiếm có, hơn nữa hắn ta đã đạt tu vi Hợp Thể kỳ, khi dùng pháp bảo này uy lực phát ra gấp bội.
Phòng xá ở hồ Thủy Nguyệt dưới sự công kích của tiếng chuông dần sụp dổ, âm thanh này truyền đến đâu, phòng ở chỗ đó hóa thành tro bụi, không có cái nào chịu nổi, ngay cả phòng ốc thượng cấp cũng đổ xuống hóa thành bụi phấn dưới tác dụng của tiếng chuông, phòng ở hồ Thủy Nguyệt thoáng chốc bị phá quá nửa.
Rất nhiều tu sĩ phát hiện động tĩnh ở đây, nhưng cảm giác được là hai đại tu sĩ đang đấu pháp nên cũng không dám tới gần.
Pháp bảo bổn mạng của Lý Duyên Tỷ từ trong cơ thể bay ra. Trong thời gian mấy ngàn năm vừa rồi anh căn cứ vào bổn mạng pháp bảo trước kia chế tạo thành, tuy không có nhiều uy lực, nhưng hơn ở chỗ do anh đã tiến vào Độ Kiếp kỳ thần thông quảng đại. Lý Duyên Húc công kích tới anh, anh lại dùng tốc độ cực nhanh đánh lại Lý Duyên Húc, tốc độ quá nhanh khiến Lý Duyên Húc nhìn thấy bóng của anh vẫn còn ở chỗ cũ. Đến khi phát hiện được Lý Duyên Tỷ đã rời đi, bản thân hắn ta muốn trốn cũng đã muộn.
Trường kiếm đâm về phía hắn nhưng Lý Duyên Húc trước đó không hề cảm nhận được, nếu bị một kiếm này đâm trúng, đối với hắn ta rất bất lợi, hắn ta biến thân thành nửa rồng để trốn, nhưng mà trước mặt lại xuất hiện một cái lưới ngay giữa trời, ụp xuống đầu hắn ta. Lý Duyên Húc biến thành rồng rồi phóng lên trời, tấm lưới lại càng bao chặt hắn ta, hắn ta dùng đuôi gắng sức đâm về phía Lý Duyên Tỷ, sau khi đâm tới liền bị Lý Duyên Tỷ cản lại.
Cái đuôi bị anh bắt được, Lý Duyên Húc muốn rút về cũng rút không được, Lý Duyên Tỷ nhấc hắn ta lên rồi đập mạnh xuống đất! Mặt đất bị đập nứt thành hình mạng nhện, tình huống của Lý Duyên Húc hiện tại ngày càng xấu, tuy đã hóa về nguyên hình đại yêu, cơ thể của hắn ta mạnh mẽ hơn so với tu sĩ cùng giai, nhưng hắn ta vẫn bị đánh trọng thương, chỉ trong một thời gian ngắn đã không duy trì nổi yêu hình nên đành biến lại thành người rồi nằm co quắp trên đất.
Trong lòng Lý Duyên Húc sợ hãi kinh khủng, chỉ bốn ngàn năm nhưng thực lực của Lý Duyên Tỷ đã hơn hắn ta, vậy bốn ngàn năm này đã xảy ra chuyện gì. Bản thân hắn ta ngay cả một đòn cũng không đỡ được, hóa thành đại yêu, sức mạnh và tốc độ của hắn ta đã vượt xa người cùng cấp, vậy mà Lý Duyên Tỷ không dùng pháp bảo, chỉ bằng hình người đã ngăn được. Như vậy cũng khác xa so với dự đoán của Lý Càn Tín rằng tối đa hắn cũng chỉ tiến vào Hợp Thể trung kỳ.
Hắn ta vận dụng linh lực đứng dậy định chạy, Lý Duyên Tỷ giơ kiếm lên. Trong lòng Lý Duyên Húc hiện vẫn không hoảng loạn, cho dù thực lực Lý Duyên Tỷ cao hơn dự đoán của hắn ta, nhưng hắn ta có linh phù của lão tổ tông, có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ. Hắn ta nhe răng cười một tiếng, nghĩ lại mình mới thua nhục nhã dưới tay anh, đang nghĩ trước khi trốn đi phải ám toán anh một cái, nhưng khi trường kiếm đâm tới, lá bùa trên người hắn ta phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng rất nhanh ánh sáng trên lá bùa kia mờ đi, không hề giống như lời Lý Càn Tín nói phát huy được uy lực cường đại, nó không chịu nổi một đòn khi mũi kiếm đâm trúng, rõ ràng là vô lực chống lại, trường kiếm chém rơi đầu Lý Duyên Húc, cái đầu lăn vào góc, đôi mắt trên đó còn mở trừng trừng vẻ không tin nổi.
Một cái Nguyên anh màu tím muốn bay lên trời, Lý Duyên Tỷ dường như không thèm để ý. Lý Duyên Húc lúc này đã hối hận đến xanh ruột, một lần đi vào hồ Thủy Nguyệt, không giống như tưởng tượng của Lý Càn Tín có thể chọc giận được Lý Duyên Tỷ mà không bị thương, giờ cơ thể hắn ta cũng đã mất rồi.
Nếu có thể đoạt xá người bên ngoài, nhưng cơ thể người khác sao có thể có tư chất tự nhiên tốt như cơ thể của chính mình, lại còn thức tỉnh đại yêu chi lực hay sao? Rõ ràng hắn ta đã tiến vào Hợp Thể kỳ, tuy có thể tu luyện lại một lần nữa, nhưng có thể sẽ giống tứ thúc Lý Càn Vô của mình, đã lớn tuổi rồi mới chỉ có thể tiến vào Hóa Thần sơ kỳ mà thôi.
“Tiểu Hợp.” Nguyên anh trên trời phóng đi, Lý Duyên Tỷ gọi Bách Hợp một tiếng, Bách Hợp trả lời, chặn lại con đường Lý Duyên Húc muốn trốn.
Chính hắn ta thua ở trên tay Lý Duyên Tỷ cũng thôi đi, không ngờ một nữ nhân không biết tên cũng dám ngăn hắn ta lại, tuy chỉ còn lại Nguyên anh, nhưng Lý Duyên Húc cũng có tu vi là Hợp Thể kỳ đấy, hắn
ta giận dữ đánh một đạo pháp quyết về phía Bách Hợp, trước khi trốn đi nhất định phải đánh chết nữ nhân đang cản đường này đi, ít ra cũng báo được thù bị phá mất cơ thể.
Nhưng đạo pháp quyết hắn ta đánh ra lại bị Bách Hợp dễ dàng đỡ được, trong lúc sơ xuất ngay tại chỗ không thấy cô đâu nữa, đến khi xuất hiện lại, tay cô đã bắt lấy người Lý Duyên Húc.
Khoảnh khắc bị cô bắt được, Lý Duyên Húc liều mạng giãy dụa cũng không được, lúc này hắn ta mới giật mình thẫn thờ. Lý Duyên Tỷ đã cầm một thứ thu Nguyên anh của hắn ta lại, trước khi mất đi ý thức Lý Duyên Húc nhớ lúc nãy Lý Duyên Tỷ nói sẽ lưu lại nguyên thần của mình, lúc ấy chỉ cảm thấy thằng nhóc này dù nhiều năm không thấy vẫn hung hăng càn quấy, tưởng anh cố ý mạnh miệng, nhưng giờ mới biết không phải vậy.
Đúng là trúng bẫy của nhị thúc rồi!
Sau khi thu Lý Duyên Húc lại, Bách Hợp nhìn đống bừa bộn xung quanh, hôm nay Lý gia ra tay với họ, theo tính cách của anh chắc chắn không phải là người sẽ nén giận.
“Đợi tôi thu dọn xong cục diện rối rắm này, quay lại chúng ta sẽ tìm một chỗ an toàn để ở nhé.” Hắn sửa lại tóc cho Bách Hợp, anh cũng không muốn chuyện như vậy làm ảnh hưởng tới cô, nhưng Lý gia hùng hổ dọa người như vậy, Lý Càn Tín lại một lòng muốn dồn anh vào chỗ chết, vậy anh cũng muốn Lý Càn Tín phải chết.
Bách Hợp cầm tay anh, áp đôi má vào tay anh cọ cọ, lạnh lẽo trong mắt anh dần tan ra, cô lại hôn nhẹ vào tay anh: “Em giúp anh.” Giờ hai người đã là vợ chồng, vốn dĩ gặp chuyện nên cùng nhau đối mặt, Lý Duyên Tỷ gật nhẹ đầu.
Bên trong bổn gia ở Thương Lan, mí mắt của Lý Càn Tín mấy nay luôn giật không ngừng, thực lực của lão ta chỉ dừng lại ở Hợp Thể trung kỳ, tuy tư chất của hắn không kém, nhưng bốn ngàn năm trước, con trai trưởng Lý Duyên Tỷ mà lão khống chế tưởng khả năng chỉ đạt Nguyên anh sơ kỳ là cao nhất, vậy mà đã vượt xa tưởng tượng của lão, có thể chém giết Lý Càn Vô, lão ta liền vội đề phòng.
Lý Càn Tín có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa con lão không mong chờ lại có thể đạt được đến mức đấy, vậy mà có thể tránh được tầm mắt của lão, để lão tự mình thả hổ về rừng. Vài năm gần đây lão ta không ngừng muốn giết anh. Sợ một ngày nuôi hổ để lại hậu họa, quay lại cắn mình. Về sau, chấp niệm này đã trở thành tâm ma của lão, mỗi lần tiến giai, lão gặp rất nhiều nguy hiểm, vượt qua được không hề dễ dàng, đến khi tiến vào Hợp Thể kỳ, suýt nữa thì bị tâm ma cắn trả càng làm cho lão kiên trì với ý định phải giết Lý Duyên Tỷ bằng được.
Một ngày đứa con này chưa chết, lão càng phải đề phòng, về sau, khi lão tu luyện gặp phải trở ngại. Hiện tại tuổi lão cũng đã lớn, sống bảy tám ngàn năm mà còn chưa tiến vào Hợp Thể hậu kỳ, tuổi tác ngày càng cao mà không có tiến triển, gia tộc sẽ đưa tài nguyên vốn dành cho lão dùng trên người khác.
Nếu không đột phá được Đại Thừa kỳ, ngay cả vị trí Lý gia chi chủ cũng không thuộc về lão nữa.
Gần đây Tống Nhan đã cảm nhận được tâm tình của trượng phu không được tập trung, hai người là vợ chồng lâu năm, trước hôn nhân hai người đều lưỡng tình tương duyệt, nên tình cảm sau hôn nhân rất tốt, ba thị thiếp ở bên cạnh lão cũng chỉ là để cung cấp cho lão dùng để thái bổ mà thôi.
“Đừng lo lắng, Lý Duyên Húc đã đạt Hợp Thể kỳ, dù cho tư chất hắn cao bao nhiêu, dù sao vẫn chưa tới 5000 tuổi, cùng lắm đạt được Hợp Thể hậu kỳ, nếu Lý Duyên Húc không đánh lại hắn, cũng có phù của lão tổ tông, tất nhiên sẽ tự bảo vệ được mình.” Đối với việc chồng mình muốn nhanh chóng giết Lý Duyên Tỷ cho thoải mái, trong lòng Tống Nhan rất vui vẻ, dù bà ta có thiện lương thì Lý Duyên Tỷ vẫn là cái gai ghim trong tim bà.
Khi xưa khi bà ta còn nhỏ bái làm môn hạ Tần thị, nhìn thấy con gái Tần gia cao cao tại thượng như Thiên Tiên, bà ta nhớ lại lúc mình còn trẻ, đối với máu thịt duy nhất Tần thị để lại càng khó chịu. Bởi sự tồn tại của Lý Duyên Tỷ, đám con của bà ta chỉ có thể là con thứ, rõ ràng người Lý Càn Tín yêu là bà ta, nhưng đứa con Tần thị để lại vẫn là con trưởng của Lý Càn Tín.
Sự tồn tại của Lý Duyên Tỷ nhắc nhở bà ta về thời tuổi trẻ thảm hại, nhớ tới anh thì bà ta sẽ nhớ lại Tần thị ngày xưa đến mắt cũng không thèm liếc bà ta lấy một cái, lúc đó Tần thị giống như cô công chúa vậy!
Móng tay Tống Nhan cắm vào lòng bàn tay, cẩn thận an ủi trượng phu với khuôn mặt đang cứng đờ.
Thực ra Lý Càn Tín cũng hiểu rõ vấn đề này, theo thực lực cao hơn, dự cảm của tu sĩ càng linh hơn, gần đây lão ta có cảm giác rất xấu, dường như có gì đó không tốt sắp xảy ra. Thế nhưng mà Tống Nhan lại không biết, bà ta đã bảy ngàn tuổi rồi, tuy dùng Trú Nhan đan, nhìn qua vẫn giống như thiếu phụ hai mươi tuổi, nhưng kỳ thực thực lực chỉ lên được đến Hóa Thần hậu kỳ, rất khó có thể lên cao hơn.