Bia Đỡ Đạn Phản Công

Ở Trong Bệnh Viện Tâm Thần (Hoàn)


trước sau

Hành động của hai người Dương Bách Hợp cũng lừa gạt những người khác, Dương Diệc Minh tự hiểu mình còn trẻ, lại vừa mới bước chân vào con đường làm quan, tuy muốn chiếm được trái tim của Bách Hợp, lại càng muốn có được toàn bộ nhà họ Dương, nhưng hắn lại sợ những anh em kết nghĩa khác đoàn kết lại công kích hắn.

Dù sao thì hắn cũng hiểu rất rõ đạo lý “súng bắn chim đầu đàn”, vì vậy vừa dụ dỗ Bách Hợp lặng lẽ qua lại với hắn, đồng thời cũng vừa ra vẻ ôn nhu lại vừa xa cách với Dương Bách Hợp. Thậm chí, để lừa bịp người khác, hắn còn chủ động quyến rũ người có lòng muốn tiếp cận hắn (Dương Tĩnh Dung) để làm bia đỡ đạn.

Ban đầu Dương Diệc Minh chỉ định gặp dịp thì chơi, nhưng sau khi Dương Tĩnh Dung sống lại, lại đặc biệt muốn tìm người nhà họ Dương báo thù. Kiếp trước ả cùng Dương Tĩnh Như tranh giành nửa đời người, cuối cùng lại biết lão già đó không coi cô là con gái, cho nên rơi vào kết cục giỏ trúc múc nước, xe công dã tràng. Đáng sợ hơn chính là kẻ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối- Dương Diệc Nho. Cuối cùng người nhà họ Dương đều chết trong tay hắn. Sau khi sống lại, Dương Tĩnh Dung đã không muốn tới nhà họ Dương lần nữa rồi, nhưng ả lại không cam lòng vì kiếp trước đã chết thê lương, bởi vậy ả cũng chuẩn bị trả thù giống Dương Diệc Nho.

Tuy chết ở dưới tay Dương Diệc Nho, nhưng bởi vì gã đàn ông này quá mạnh mẽ, Dương Tĩnh Dung biết mình không phải là đối thủ của hắn, trước khi chết ả lại nhìn thấy thủ đoạn gọi cổ thần kỳ của gã, bởi vậy sau khi sống lại ả lại nghĩ cách hợp tác với gã đầu tiên, ả lợi dụng Dương Diệc Minh để tới gần gã, cũng là bởi vì biết kiếp trước Dương Diệc Minh là gã đàn ông mà Dương Bách Hợp thích nhất.

Chẳng phải Dương Thiên Thành thích con gái tâm can bảo bối của lão nhất sao, đã vậy ả sẽ phá hủy cô ta, để cho Dương Thiên Thành đau đến không muốn sống. Chẳng phải ở kiếp trước Dương Bách Hợp đã giành được sự yêu mến của anh Diệc Minh sao, lần này ả sẽ khiến cho Dương Bách Hợp phải nếm mùi vị bị Dương Diệc Minh phản bội.

Tất cả những chuyện này đều là Dương Diệc Nho dùng thủ đoạn hỏi ra được. Ngày đó Dương Tĩnh Dung không biết ả đã bị trúng cổ độc của Dương Diệc Nho, ả đã trút hết tất cả mọi bí mật sâu trong đáy lòng ả.

Mà dẫu sao Dương Tĩnh Dung cũng là con gái của Dương Thiên Thành. Ả lại lợi dụng sự tiện lợi của việc trọng sinh, biết Dương Diệc Minh thích loại phụ nữ như thế nào, sau lưng lại học tập không ít, dễ dàng quyến rũ Dương Diệc Minh, khiến gã quên mất Dương Bách Hợp, cũng yêu ả sâu sắc, thậm chí còn vì ả mà lợi dụng tình yêu của Dương Bách Hợp với gã, cho cô ăn uống đồ đã bị bỏ thuốc, để cho tình trạng nhìn thấy ảo giác của cô càng ngày càng nhiều, hàng đêm ngủ không yên giấc, ở trong phòng, đôi khi ả lại cho phát những đoạn ghi âm cổ quái âm trầm, lại phối hợp với cổ tơ hồng mà Dương Tĩnh Dung trộm được từ chỗ Dương Diệc Nho, hai người hợp mưu dùng Dương Thiên Thành dọa cho Dương Bách Hợp gần chết.

Cuối cùng mục đích của Dương Tĩnh Dung cũng đạt được, ả dọa Dương Bách Hợp sợ gần chết, thành công dọa Dương Bách Hợp sợ vỡ mật. Lúc Dương Bách Hợp cầu cứu Dương Diệc Minh, lúc cô nói với hắn sự sợ hãi trong lòng, lại không biết người đàn ông cô yêu và tin tưởng lại chính là hung thủ, cuối cùng cô bị Dương Diệc Minh dẫn dắt, khiến cô tưởng cô bị bệnh tâm thần thật. Một khi có lỗ thủng trong tư tưởng, giống như virus có cơ hội xâm lấn, Dương Bách Hợp vốn kiên định cho rằng mình là người bình thường, nhưng một khi sự hoài nghi và phủ định bản thân xuất hiện ở trong lòng, thì không thể nào lái đi được.

Mang theo sự chán ghét cùng với sự không tin tưởng bản thân, cô bắt đầu cảm thấy có khi nào cô đã bị bệnh rồi không, giống như Dương Diệc Minh đã nói, phải uống thuốc điều trị? Ngay từ lúc cô bắt đầu cho rằng mình đã bị bệnh, muốn quay lại đã không còn đơn giản nữa rồi. Cô bị đưa vào viện tâm thần, trước kia cô tin tưởng Dương Diệc Minh bao nhiêu thì bây giờ gã muốn hại cô lại dễ dàng bấy nhiêu. Sau khi cô vào viện tâm thần, kết cục là gì chính Dương Diệc Nho cũng không biết, dẫu sao kiếp trước của Dương Tĩnh Dung là kết cục bi thảm của ả, mà không phải là kiếp này sau khi trọng sinh lại thành công.

Nghe xong tiền căn hậu quả, Bách Hợp thấy vẻ mặt của Dương Diệc Nho càng ngày càng lãnh đạm, cô rất rõ, trong nhà tổng cộng có gần ba mươi người, trừ bỏ chín người cô mang đến, hiện tại anh em kết nghĩa nhà họ Dương còn chín người, trừ Dương Diệc Phong đã chết cùng Dương Thiên Thành phải chết không thể sống, còn có một luật sư lão tín nhiệm ra, còn lại tất cả đều là đám người vệ sĩ.

Hiện tại Bách Hợp đã không còn đường lui, thời gian của cô quá ngắn, thời gian không đợi người. Loại tình tiết có chí ắt thành công không thể xuất hiện ở đây, giờ đây nếu cô tiếp tục liều mạng, có khả năng chỉ liên lụy tới người khác mà thôi.

Người nhà họ Dương thì không tính, bọn họ chết hay sống cũng không liên quan đến cô, tuy rằng bọn họ không phải là hung thủ thực sự hại Bách Hợp vào bệnh viện tâm thần, nhưng lúc Dương Bách Hợp bị đưa vào viện, những người này có thể biết được chuyện này có gì đó không ổn, nhưng lại không có ai chịu giúp cô. Có lẽ là thấy tài sản của nhà họ Dương quá khổng lồ, đều sinh ra ý định muốn độc chiếm nó, cho nên Bách Hợp cũng sẽ không quản bọn họ sống hay chết, cô muốn quản, chỉ có đám người tâm thần đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi.

Nhớ lại trước kia, đám người này có lúc khiến cho cô dở khóc dở cười, có lúc làm cho cô phát hỏa, hiện tại khi nhớ tới, cô lại chỉ cảm thấy đáng yêu và buồn cười mà thôi. Trong nhiệm vụ của cô, rất ít khi gặp được người tâm tư đơn thuần đến trắng tinh như này, bọn họ tin tưởng cô, sẵn lòng vì cô- vị Thánh chủ giả mạo nào đó- mà đi tìm chết, cô cũng có thể như vậy.

“Tôi đồng ý với anh, Dương Diệc Nho, nhưng trừ Dương Thiên Thành ra, anh nhất định phải bỏ bỏ qua đám người kia.” Lúc Bách Hợp nói đến đây, thì cô chỉ chỉ vào đám người đã hộ tống cô trốn viện ở phía sau. Cô vừa dứt lời, trên mặt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ kinh ngạc, mà đám người nhà họ Dương đầu tiên là có chút vui mừng, sau đó lại có chút nghi hoặc:

“Sao lại chỉ bỏ qua cho đám người kia, bọn tôi là người thân của cô mà Bách Hợp.”

Ý cười trên mặt Dương Diệc Nho dần tắt, rồi lộ ra vẻ buồn bực: “Dương Bách Hợp, cô đừng vớ vẩn nữa, tiềm lực của cô là vô cùng, thân thủ lợi hại, lại còn có rất nhiều điều kiện để phát triển, vì một đám bệnh nhân mà đi tìm chết. Cô đừng làm trò cười nữa, cô cho rằng cô là ai, là hiệp sĩ cứu vớt địa cầu? Hay là thiên sứ bảo vệ hòa bình?”

Gã vừa dứt lời, Sở Ngọc liền dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn gã một cái, không phục nói: “Cô ấy là như vậy!” Loại tin tưởng này, không có một chút nghi ngờ và cũng không sợ bị chê cười, trái tim Bách Hợp mềm nhũn, không kìm được quay đầu lại trừng Sở Ngọc một cái, khẽ gắt: “Câm miệng!”

Trên mặt Sở Ngọc lộ ra vẻ uất ức, còn Dương Diệc Nho lại càng trầm xuống:

“Chỉ vì một đám phế vật như vậy mà cô tình nguyện đi tìm chết? Là diễn trò hay thực sự ngu xuẩn?” Dương Diệc Nho nói đến đây, lấy một cái điện thoại di động, ném tới: “Viết công pháp của cô vào đây. Cái chủy thủ đưa cho cô lúc trước, vừa lúc tự mình kết thúc đi.” Tới lúc này rồi gã vẫn còn không tin, giống như Bách Hợp đang đùa giỡn với gã. Bách Hợp đón lấy điện thoại, bắt đầu gõ chữ. Cô biết bản lãnh của Dương Diệc Nho, gã cũng là một cao thủ, tìm cách giấu hắn chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Bởi vậy Bách Hợp không hề có ý giấu giếm, lặng lẽ viết Cửu Âm Chân Kinh ra, chỉ là lúc viết đến chỗ quan trọng, cô nhớ một đoạn nhỏ trong nguyên tác, thực ra cô rất muốn nói theo Hoàng Dung khi đó, viết ngược lại võ công rồi giao cho Âu Dương Phong, chỉ là Hoàng Dung khi đó không có nhiều cố kị, mà cô thì có quá nhiều.

Dương Diệc Nho ngoan độc hơn Âu Dương Phong nhiều, gã muốn cô đi tìm chết, đối với một số người mà nói, chết là điều rất đáng sợ. Nhưng đối với Bách Hợp mà nói, đó chỉ là bắt đầu nhiệm vụ. Mặc dù cô có chút luyến tiếc Cửu Dương Chân Kinh. Nhưng mà làm người khó có khi lại xúc động như vậy, cô đã đem bí kíp võ công viết ra, về phần còn một chút gì đó thì đương nhiên cô cũng không viết ra.

Lúc nhận được điện thoại, sắc mặt của Dương Diệc Nho rất khó coi: “Còn cổ thuật nữa, sao cô biết nó?”

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, hơi hất cằm: “Làm người đừng quá tham lam, tôi tự học thành tài, có thể biết được cổ tơ hồng đã là giỏi lắm rồi, anh nghĩ tôi còn biết cái gì nữa?”

Nói đến đây, Bách Hợp hơi dừng một chút:

“Hiện tại tôi đã nói được làm được rồi, hy vọng anh cũng sẽ làm được như anh đã nói tôi chỉ cần đảm bảo Dương Thiên Thành cả đời không chết, anh cũng đừng làm khó đám người Sở Ngọc.” Cô nói xong lời này, không chút do dự lấy chủy thủ vừa rạch trán Dương Thiên Thành ra, không đợi Dương Diệc Nho kịp phản ứng, đã tự cứa vào cổ.

Máu tươi phun cực xa, ánh mắt Dương Diệc Nho có chút hoảng hốt, gã nhìn thấy cô gái trước mắt cực kỳ quyết đoán, hình như cảnh tượng này rất quen thuộc, đầu hắn có cảm giác đau đớn dữ dội, gã cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, cảm giác hoảng hốt trong lòng dâng lên, khiến cho gã vô thức đưa tay đón lấy dòng máu nóng kia.

Chỉ là máu rơi vào trong lòng bàn tay gã đã có chút nguội lạnh, gã không nắm bắt được gì, nó chảy từ ngón giữa chảy xuống.

Cô gái này lại kiên quyết như vậy, một chút do dự cô cũng không có, đi tìm chết ngay được, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ muốn sống vui vẻ hạnh phúc sao? Còn sống là việc tốt đẹp cỡ nào, sao cô không muốn sống? Cha mẹ gã trước khi chết còn muốn đấu tranh mong được sống, để gã ở trong xe, căn bản chẳng quan tâm đến gã. Hai năm qua Dương Thiên Thành bị trúng cổ độc cũng không cam lòng chết, Dương Tĩnh Dung thì sau khi chết còn muốn trọng sinh lại một kiếp, ai ai cũng không muốn chết, sao Bách Hợp lại không muốn sống?

Dương Diệc Nho cảm thấy rối loạn, có lẽ là bị hành động tự sát không chút do dự nào của Bách Hợp kích thích, gã nhớ lại nhiều năm trước, có rất nhiều chuyện gã đã quên, gã như nhìn thấy sau tai nạn xe cộ máu tươi văng tung tóe khắp trời đất, gã như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Dương Thiên Thành, hỏi gã muốn ai chết. Dưới khát vọng được sống, Dương Diệc Nho không chút do dự lựa chọn cha mẹ tử vong để đổi lại cho gã được sống, gã được cứu, nhưng gã vẫn cho rằng mình không sai, gã vẫn cho rằng gã hận cha mẹ, thậm chí theo bản năng còn chuyển nỗi hận này sang Dương Thiên Thành, cho rằng tất cả mọi chuyện là do lão làm hại.

Nhưng thực ra, Dương Diệc Nho lại không nhận ra gã là kẻ hèn yếu ích kỷ từ trong xương, gã không nghĩ gã trách móc sau lưng Dương Thiên Thành, thực ra cũng có thể là gã đang trốn tránh gì đó, tưởng rằng sự cố tai nạn giao thông nhiều năm trước không tạo thành thương tổn trong tâm hồn gã, thực tế thì ngược lại.

Hại chết cha mẹ gã, đương nhiên là có một phần do Dương Thiên Thành, nhưng khi đối diện với cái chết gã cũng đưa ra một lựa chọn ích kỷ. Nhiều năm trước Dương Diệc Nho cho rằng tuy cả thế giới nói cha mẹ là người đối xử với con cái không vụ lợi nhất, nhưng thực tế thì cha mẹ cũng không dành cho con cái thứ tốt nhất. Gã vẫn luôn nghĩ gã không tin vào tình cảm, gã cho rằng tình cảm của con người là thứ yếu ớt nhất. Cho nên gã giết người không chớp mắt, cho nên gã coi mạng người là trò chơi. Cho tới hôm nay, bị máu của Bách Hợp bắn vào người,
không biết tại sao, khi nhìn thấy thần sắc kiên quyết của cô, gã lại nhớ tới chuyện của nhiều năm trước kia.

Nếu như khi đó, lúc chạy trốn, đôi vợ chồng kia không muốn bỏ hắn ở lại, mọi chuyện có phải là có kết quả khác không? Đến lúc này Dương Diệc Nho mới chịu thừa nhận, chuyện trước đây đã để lại bóng ma trong lòng gã, khát vọng trường sinh của gã càng dâng cao hơn, bởi bóng ma suýt mất mạng, gã sợ chết hơn bất cứ ai, so với người khác, khát vọng được sống của gã cũng lớn hơn nhiều. Nhưng thực ra trong lòng gã vẫn mơ hồ hâm mộ loại người có thể vì sự tồn tại của người khác mà hi sinh tính mạng của mình. Trước kia gã không tin, nhưng giờ đây có một kẻ đần làm minh chứng trước mặt, trong lúc nhất thời gã muốn cười, nhưng lại có chút oán hận.

Bởi vì gã không gặp được một người như vậy. Bởi vì gã là một kẻ máu lạnh ích kỷ. Lúc cần không nhận được sự ấm áp, liền hận không thể khiến cho sự ấm áp đó vĩnh viễn biến mất!

Bách Hợp chết cũng tốt, chết đi rồi trên thế giới sẽ thiếu một người như vậy, nếu mình không thể chiếm giữ người như thế làm của riêng, chẳng thà để cô chết đi cho thoải mái! Dương Diệc Nho cúi đầu, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, thân thể của gã cứng đờ nhìn xác Bách Hợp rơi xuống, nặng nề nắm chặt tay.

“Nói lời… giữ lời…” Người sắp chết kia lại cong khóe môi lên cười cười, lúc này trông cô rất chật vật, trên cổ có một lỗ hổng cực lớn đang mở ra, khí quản đã bị cắt hở, không biết cô làm thế nào mà có thể mở miệng nói chuyện. Dương Diệc Nho cho rằng đó là sức mạnh ý chí. Vết thương trên cổ cô đủ để chứng minh, cô kiên quyết biết bao, vì một lão già gần đất xa trời và một đám thần kinh không bình thường, trước khi chết cô cũng không có ý định che miệng vết thương, ngược lại còn giãy giụa cố gắng nói sợ mình đổi ý.

Dương Diệc Nho có chút buồn cười, cảm giác muốn hủy diệt tất cả lại bùng cháy trong lồng ngực, chưa bao giờ có người nào có thể vì bảo vệ tính mạng của gã mà ngay cả mạng sống cũng không cần như vậy. Kẻ ngu ngốc này, kẻ ngu ngốc này… Rõ ràng cô có võ công, cô chỉ cần cố gắng sống thêm vài năm nữa, nói không chừng võ công sẽ vượt qua cả gã, nhưng cô lại muốn chết để đổi lại sự sống của đám phế vật này, những người này có gì tốt chứ, đáng giá để cô lưu tâm như vậy sao? Dương Diệc Nho có chút kinh miệt nhìn đám người ngu ngốc Sở Ngọc một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng trong mắt lại có vẻ mờ mịt.

“Tôi sẽ đáp ứng.” Ma xui quỷ khiến gã nói câu này, rồi nhìn Bách Hợp lúc này mới nở nụ cười. Tình tiết chỉ có ở trên TV lại xuất hiện trước mắt gã, Dương Diệc Nho miễn cưỡng cong môi, thực ra gã nên cười, gã là người thắng đậm nhất. Tuy rằng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà bỏ qua mấy tên không dự định giết chết để đổi lấy một bộ võ công bí tịch tuyệt thế, hẳn là gã đã hời to. Nhưng lúc này Dương Diệc Nho lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí cảm giác đau đớn lại bừng lên trong lòng, thực sự là quá lạ lẫm rồi. Khiến cho gã muốn cười, nhưng lại không khỏi cảm thấy chán ghét mình như vậy.

Khóe miệng gã lại rũ xuống, trên mặt lộ ra vài phần tà ác, cúi đầu nhìn Bách Hợp dần dần nhắm hai mắt lại, không khỏi nhắm nghiền mắt theo, cười lạnh.

Không thuộc về gã, thì cho đến phút cuối vẫn không thuộc về gã.

Lần này, cảm thụ trước khi chết của Bách Hợp không được tốt lắm. Không phải cô chỉ có kinh nghiệm bị cắt cổ 1 lần, có lần, trong nhiệm vụ Lam Dụ đã từng xoẹt qua cổ cô. Nhưng tự mình cắt cổ và bị người khác ra tay khác nhau hoàn toàn. Lúc này máu vẫn còn chảy ào ào ra bên ngoài, cô có thể cảm nhận được thân thể mình dần dần lạnh đi, nhưng cảm giác không thể thở khiến cho cô cực kỳ không thoải mái. Cô nhìn thấy Dương Diệc Nho hung ác bảo đám người Sở Ngọc cút, cũng hung ác ném bọn họ ra ngoài. Trong đầu chợt nổi lên một suy nghĩ, biết trước là gã không cần con tin, đã mặc kệ gã cho gã tự làm loạn một trận là xong. Bây giờ thật đúng là tiền mất tật mang.

Bách Hợp thấy Dương Diệc Nho giết sạch đám con nuôi của nhà họ Dương, giống như là phát tiết, Dương Tĩnh Như đã từng luôn kêu gào trước mặt Bách Hợp cũng không thể trốn thoát, chỉ còn lại một vị luật sư, không biết đã bị ép ăn cổ trùng gì, cuối cùng may mắn được giữ lại mạng, chuyện tiếp theo cô không biết nữa. Cô không biết sau khi cô chết, người ta đã kéo xác cô ra khỏi vũng máu, Dương Diệc Nho chế cô thành cổ sống mang theo bên người. Dương Thiên Thành cũng tỉnh lại, chỉ là lão cũng bị phế đi, cả đời lão chỉ có ba đứa con gái, giờ đây đã chết cả, đám con nuôi cũng chết, lão chỉ còn lại đống tài sản, mấy đời nhà họ Dương ở thành phố này biến mất tại thế hệ này.

Trở lại trong không gian, Bách Hợp vẫn còn thẫn thờ hồi lâu, cô che cổ họng, ho khan hai tiếng. Tới khi cô nhớ ra cô không cần phải làm thế, Lý Duyên Tỷ đã đứng bên cạnh cô tự bao giờ rồi.

Anh ta xuất hiện, trong không gian lập tức như có thêm vài tia sáng, trước đây nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, nói thực là trong lòng Bách Hợp thấy kính sợ, dẫu sao Lý Duyên Tỷ có quyền nắm giữ sự sống chết của cô, cô vừa kính vừa sợ, nhưng lần này bị lừa một cú, tuy Bách Hợp tự biết mình tay mỏng không thể vặn chân to như cột đình của người ta, trong lòng vẫn buồn bực khó tả, Lý Duyên Tỷ đưa cô bộ đồ, khiến cho cô suýt nữa thì phát điên, nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt Bách Hợp thản nhiên, không giống như trước đây mở miệng hỏi thăm đầu tiên.

Lý Duyên Tỷ nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết chắc chắn cô đang sốt ruột rồi, không khỏi khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một cái ghế, anh ta thoải mái ngồi lên trên, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn hòa nói:

“Cô làm không tệ.”

Bách Hợp đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình, thấy cô không cò kè mặc cả, anh ta cũng không hờn dỗi, bất mãn. Mặc dù Lý Duyên Tỷ thích cô thức thời, nhưng lúc này không khỏi thấy lúng túng khó xử, chẳng qua mình cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành người khác, bởi vậy chỉ nhìn nhìn Bách Hợp, sau đó vô thanh vô tức biến ra một cái ghế khác: “Cô cũng ngồi xuống đi.”

“Không cần, tôi đứng là được rồi.” Bấy giờ Bách Hợp mới mở miệng nói chuyện với hắn, Lý Duyên Tỷ thầm thở phào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn một cái, trong mắt hiện lên một chút u ám: “Tôi biết, nhiệm vụ lần này, tôi không nói rõ với cô là tôi sai, suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô, coi như là tôi có lỗi với cô.” Anh ta chủ động mở miệng nói xin lỗi, không có “chết cũng không thừa nhận”, ngược lại, lại khiến cho ấn tượng của Bách Hợp với anh ta tốt hơn một chút, cũng không tiếp tục bất mãn như lúc đầu nữa, nghĩ lại Lý Duyên Tỳ cũng đã giúp đỡ mình vài lần, cũng có chút ngượng ngùng, nói:

“Thật ra thì cũng không phải là lỗi của anh, đây vốn là việc tôi phải làm…” Bách Hợp nói xong, lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là lúc đầu cô cảm thấy có chút hoảng sợ khi nghĩ lại, sao bây giờ lại trở thành cô giải thích nguyên nhân với Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp trầm mặc một lúc. Thực sự là cô không biết vốn dĩ anh ta đã là một người phúc hắc như vậy, chỉ là vừa rồi đã tự mình mở miệng nói như thế, cô cũng không phải thiếu nữ hai mươi tuổi kiêu ngạo, mà cho dù có phải, cô cũng không được chiều chuộng như vậy. Lúc này đã làm từng làm nhiều nhiệm vụ, lại sống bao nhiêu năm, giờ bảo cô đúng lý rồi không tha người, cô không làm được. Bách Hợp chỉ cảm thấy buồn bực muốn chết, cơn tức cứ quanh quẩn trong lòng.

Lý Duyên Tỷ thấy khuôn mặt cô xanh trắng đan xen, nín cười nói:

“Lần này do xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc đưa cô kịch bản thì xảy ra, mà cô cũng biết rồi đấy, không phải lần nào cũng có thể nhận đủ 100% nội dung, chỉ cần xuất hiện nhân tố không thể khống chế được, cho dù không phải là con người gây ra, cũng có thể khiến cho cô không thể tiếp nhận đầy đủ ký ức và nội dung kịch bản. Cho nên lần sau hãy cẩn thận một chút.” Nói xong, Bách Hợp nghĩ tới nhiệm vụ lần này, cũng buồn không nổi: “Vậy có thể thay đổi tình huống không?” Lúc này cô cũng không bày ra vẻ mặt buồn bực nữa, ngược lại hỏi chuyện quan trọng nhất: “Lần này không có kịch bản, tôi cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ được không…”

“Đã hoàn thành, chúc mừng cô.” Nghe được câu khẳng định này, Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn nhiều chỗ không hiểu, Lý Duyên Tỷ như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, mỉm cười phất vạt áo, anh ta cúi đầu, trong nháy mắt ánh mắt hắn lãnh đạm, mang theo một loại tựa như xa hoa, lại như độc lập, cùng với thanh lãnh bên ngoài ồn ào, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của mình, đối với phụ nữ, quả thực là vô cùng có lực sát thương.

“Dương Bách Hợp bị người yêu bán đứng, hãm hại, nhốt vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng bị điên mà chết, thực ra thì cô ta không thể sống quá 25 tuổi, lúc chết không đau đớn, nhưng đúng vào ngày Dương Thiên Thành chết nên cô ta không cam lòng. Tình hình thì cũng không khác Dương Diệc Nho nói là bao, là cô ta hận Dương Tĩnh Dung quyến rũ người yêu của mình, lại không cam lòng bị người mình yêu và tin tưởng sâu sắc bán đứng, lại thêm cảm giác có lỗi với Dương Thiên Thành. Điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này là lúc Bách Hợp vừa xuất hiện ở bệnh viện tâm thần, đến bệnh viện này sợ là không bằng ngồi tù, ít nhất thì khi ngồi tù còn được đi ra ngoài một ngày, nhưng sau khi trở thành bệnh nhân tâm thần, lại còn bị người ta hãm hại, không thể nào cho cô đi ra ngoài, thuốc an thần và ma túy liều lượng cao đủ khiến cho người ta phát điên, cho nên người thực hiện nhiệm vụ này rất dễ thất bại ở giai đoạn này.”

Lúc phát hiện không thấy đường đi, rất nhiều người lựa chọn bỏ qua, cũng chỉ có cô nương Bách Hợp ngốc mới có thể biết trên núi có hổ, lại vẫn kiên nhẫn đi lên, hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lý Duyên Tỷ không muốn thấy Bách Hợp thất bại, nhưng khi thấy cô hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trong lòng vẫn có rất nhiều cảm xúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện