Mẹ Lục ở dưới lầu đứng bật dậy, mặt âm trầm đi lên xem rồi mở miệng
mắng: “Cút cái gì, hãy để thiên lôi đánh chết con tiện nhân này…” Mẹ Lục không có điểm mặt chỉ tên nhưng ai cũng biết bà đang mắng ai, Lục Thiếu Quan ở trong bếp đang rửa hoa quả Bách Hợp mua về để mời mẹ và hai em,
nghe thấy mẹ mình mắng còn chưa kịp nói thì Bách Hợp ở trên lầu vịn tay
vào tay cầu thang nhìn xuống: “Lục Thiếu Quan, ai bảo anh lấy hoa quả
tôi mua ra hả?”
Nghe cô nói thì Lục Thiếu Quan cứng cả người lại, không kiên nhẫn mở miệng: “Uông Bách Hợp, đây là mẹ anh, em có thể tôn
kính bà hơn được không hả? Đừng có tính toán chi li như thế, em nhìn mặt em bây giờ xem, thật khó coi.”
“Tôi thấy mặt anh mới khó coi ý.” Bách Hợp không nể mặt Lục Thiếu Quan nói tiếp: “Tôi mua hoa quả để anh
mời người à? Anh có tiền không? Ai cho bọn họ tới đây? Đã báo tôi chưa,
anh thực xem nhà này là của anh hả?”
Nói đến mua nhà cửa thì mẹ
Lục tức lắm, suy nghĩ của bà ta cũng giống như con trai bà: “Uông Bách
Hợp, mày có ý gì, mua nhà là chuyện lớn như thế mà không thèm thương
lượng với ai, trong mắt mày còn có chồng mày không? Nếu là đàn bà ở nông thôn thì đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.”
“Nếu Lục Thiếu Quan có
tiền mua nhà đương nhiên có thể thương lượng nhưng trên người anh ta
chẳng có xu nào mà còn dám làm chủ nhà tôi? Cửa nhỏ cũng không có nhé.”
Bách Hợp khinh miệt nhìn Lục Thiếu Quan thấy mặt hắn đỏ bừng oán hận
phẫn nộ rồi lại nói tiếp: “Cha mẹ tôi cho tiền mua nhà đương nhiên tôi
thích mua chỗ nào thì mua.”
“Mày là người của nhà họ Lục, mày đã
gả vào nhà tao rồi, người một nhà nào có phân hai nhà hả?” mẹ Lục tức
giận đến mức run rẩy cả người rồi chỉ thẳng vào mặt Bách Hợp: “Mày là
người của Thiếu Quan, tiền của mày cũng là tiền của nó, sao còn phân
biệt những thứ này?”
Lúc này Lục Thiếu Quan không có tiền nên bà
ta mới nói thế, nếu Lục Thiếu Quan có tiền hơn nhà họ Uông thì chỉ sợ bà ta còn phiết sạch quan hệ ấy chứ. Nhà mình mua nên chẳng muốn so đo với mẹ Lục nữa trực tiếp nói: “Nhà do tôi mua, các người muốn tới sao không báo cho tôi một tiếng hả? Nhà tôi không chứa chấp các người, hãy ra
khách sạn mà ở đi.”
Nghe thấy Bách Hợp định đuổi ba mẹ con mình
đi thì mặt mẹ Lục đen lại: “Nhà của con tao sao không được ở?” Bà tuyệt
đối sẽ không đi, bà đã bán hết tài sản ở quê để nương tựa con trai để
sau này hưởng phúc.”Con an bài đi, tìm trường học cho Liên Liên và Tiểu
Quân, về sau chúng ta ở đây rồi, Thiếu Quan, em gái cả con hiện tại sống quá khổi, đứa trẻ không nhỏ nữa cũng nên đến trường, mẹ đã xem qua nhà
trẻ ở đây rồi cũng không tệ, một tháng mất 2000 thôi, con và Uông Bách
Hợp đều đi làm thì gánh cho em con một ít, nó sẽ biết ơn con, mẹ thấy
nhà của con cũng khá rộng rãi, mấy người chúng ta ở còn thừa, thêm gia
đình em gái con nữa.”
Bà ta an bài quá tốt, không những bà ta còn kéo theo cả con trai con gái đến ở lại nữa, vừa nãy mẹ Lục an bài cũng y như trong nội dung câu chuyện, không chỉ cả nhà họ Lục đến ở cùng mà
còn khi nhục đến mức Uông Bách Hợp bị chứng tự kỷ mấy lần định nhảy lầu
tự sát.
Nếu hiện tại mẹ Lục thấy mình sẽ bắt nạt thì nhầm to rồi. Bách Hợp cong miệng lên nhìn xem vẻ mặt kích động của Lục Thiếu Quan
như đang muốn đồng ý, người đàn ông này không biết mình có mấy cân lượng còn muốn dàn xếp người nhà, lại không nghĩ tới hắn cũng chỉ là ở nhờ mà thôi, lần này mình cũng không ngu như Uông Bách Hợp, hắn cũng chỉ là
khách qua đường còn muốn đảm bảo địa vị người nhà chỉ sợ Lục Thiếu Quan
nghĩ quá tốt đi.
“Không được, các người không được ở lại, bà Lục
càng không.” Bách Hợp thốt lời xong thì bà Lục vươn tay bồ quạt ra đinh
tát cô, miệng thì mắng chửi lời bẩn thỉu khó nghe, Bách Hợp không hề
hoang mang cầm điện thoại gọi cho quản lý chung cư: “Ai cho các anh thả
người vào? Lục Thiếu Quan mang vào? Nhà này có tên anh ta hả? Anh ta
không có tư cách về sau phát sinh chuyện như thế nữa thì tôi sẽ tìm quản lý của các anh.”
Trong điện thoại truyền đến vâng vâng dạ dạ,
người ở nơi này đa số không giàu thì cũng quý nên họ không dám đắc tội,
sau vài phút có hai bảo vệ chạy tới gõ cửa, lúc này mẹ Lục đã hết hồn,
bà ta chưa bao giờ thấy qua các mặt xã hội nên không phân biệt được bảo
về hay cảnh sát, khi thấy người ăn mặc đồng phục cảnh sát thì sợ hãi
toàn thân run rẩy chỉ vào Bách Hợp cầu khẩn nhìn Lục Thiếu Quan.
“Uông Bách Hợp, cô đừng có mà quá đáng.” Lục Thiếu Quan đã mất mặt trước bảo
vệ và người nhà mình rồi, hắn tái nhợt nhìn Bách Hợp xem: “Cô còn muốn
duy trì cuộc hôn nhân này không?”
Còn sớm lắm, cô còn chưa có trả thù xong đâu, nếu như Lục Thiếu Quan không chịu
được nữa thì sau này làm thế nào?
Bách Hợp mới không thèm nhìn Lục Thiếu Quan, trực tiếp bảo người xách ba mẹ con nhà kia ra ngoài.
Lục Thiếu Quan và Bách Hợp lại chiến tranh lạnh nhưng không có tác dụng,
hai hôm hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp thì Bách Hợp thông báo với
quản lý không cho hắn vào cửa, cuối cùng hắn không thể làm được gì nữa,
mẹ Lục đã sớm bán nhà ở quê rồi, lần này không chỉ mất mặt còn không có
chỗ ở, Lục Thiếu Quan đành phải thuê nhà ở tạm, công việc của hắn mới
bắt đầu làm, tiền lương một tháng mới có 3000, đây là người ta nể mặt
Uông Chính mới tăng cho hắn, mà phòng ở thủ đô tất đất tất vàng, mẹ Lục
sau khi nhìn thấy nhà của Bách Hợp thì chướng mắt căn phòng bình thường, lúc đó Lục Thiếu Quan đành phải thuê căn hộ tốt hơn, tiền thuê nhà một
tháng cũng đã gần 3000 đồng, Lục Thiếu Quan quẹt thẻ tín dụng thay mẹ
Lục trả tiền nhà một năm, mọi chuyện mới xong.
Chỉ từ đó Lục
Thiếu Quan giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi, hắn từ khi biết Uông
Bách Hợp thì lâu không có chịu khổ thế rồi, ngay từ đầu không quen, đi
làm ngồi xe buýt, hiện tại hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp nhưng sau
đó vẫn đi cầu Uông Chính hỗ trợ cho mình làm ở văn phòng cho nên hắn
cũng không có mặt mũi nói chuyện với Bách Hợp, bởi vậy lúc Bách Hợp ăn
cơm hắn nhìn bữa cơm thơm lừng kia, thấy mình không thừa nhiều tiền lắm, có thể quẹt thẻ đi ăn nhưng thời gian dài nợ nhiều lại không trả được,
hắn đành phải ăn mỳ tôm.
Gia đình, công việc không xong nên Lục
Thiếu Quan làm việc không có hiệu quả nên bỏ lỡ cơ hội thăng chức, nếu
không phải nể mặt Uông Chính thì họ đã đuổi việc rồi, thời gian lâu hắn
không chịu được nữa, hắn đành phải quỳ gối trước mặt Bách Hợp, buông
xuống lòng tự tôn, Bách Hợp có ý định khác nên giả vở tha thứ cho hắn.
Trải qua chuyện này Lục Thiếu Quan hoàn toàn không có địa vị gì trước mặt
Bách Hợp, trong lòng hắn rất hận nhưng mà hắn phát hiện không có Bách
Hợp giúp đỡ thì hắn gặp vô vàn khó khăn, không có tiền nuôi mẹ nuôi em,
thậm chí tiền cơm cũng không có mà ăn, mỗi ngày phải ăn mỳ tôm đến phát
ói, trước kia hắn còn bắt bẻ cơm công ty nhưng giờ phát hiện còn ngon
hơn mỳ tôm, mỗi khi ăn như hổ đói thì trong lòng Lục Thiếu Quan oán hận
và tự ti.
Hắn không còn hăng hái nữa, lòng tự trọng bị dẫm nát
dưới chân, hắn vụng trộm tới chỗ mẹ Lục,biết rõ Bách Hợp không thích mẹ
Lục nên hắn không dám trắng trợn nói tên mẹ hắn, đôi khi mẹ Lục đòi hắn
tiền, tiền lương của Lục Thiếu Quan đã không cao nếu không có áp lực
sinh hoạt thì hắn tình nguyện cho mẹ tiền nhưng hiện tại hắn nợ nhiều
như thế, không có người chia sẻ kinh tế nên Lục Thiếu Quan cũng không
làm được đứa con ngoan nữa, có khi hắn oán hận mẹ Lục.
Mà mẹ Lục thấy con trai học đại học nhưng cũng không tốt, một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, lải nhải hắn nhiều.
Sắp đến năm mới thì Bách Hợp mới nhớ ra trong năm mới này thị trường chứng
khoán tăng giá, Bách Hợp không có nhiều tiền lắm thế nhưng hai vợ chồng
Uông Chính còn có mấy trăm vạn, tiền tiết kiệm dành cho con gái mà hai
vợ chồng cũng có công việc nên lúc Bách Hợp vay tiền thì Bách Dung không hỏi gì cả đã đưa tiền cho cô.
Ném toàn bộ tiền vào thị trường
chứng khoán, qua nửa tháng đến ngày 28.12 Lục Thiếu Quan hỏi dò muốn mời mẹ Lục về nhà dùng cơm, Bách Hợp nhớ tới cái bẫy mẹ Lục thì rất vui vẻ
đồng ý.
Trong lòng Lục Thiếu Quan vừa mừng vừa sợ, hắn đi đón mẹ
và em gái đến thì Bách Hợp cố ý ôm laptop ra màn hình hiện ra biểu đồ
thị trường chứng khoán, Lục Liên ngồi gần xem, không hiểu cũng giả hiểu mà nói:”Chị dâu đang đầu tư cổ phiếu?”
Thật ra Lục Liên không
biết cái gì cả, cô ta xem TV thấy thôi, bởi vì bây giờ thị thường chứng
khoán đang rầm rộ, cô ta thuận miệng hỏi ai ngờ cô ta hỏi xong thì Bách Hợp gật đầu: “Em cũng biết?”