Đột nhiên thốt ra câu như thế làm cho Bách Hợp nghĩ lại thật muốn đi
chết cho rồi, sao nàng lại nói ra ba chữ hồ tiêu mặt kia, như thế nào
lại hỏi ba cân thật nhiều tiền? Bách Hợp không biết mình đang nói cái
gì, nàng chỉ nhớ tới nàng thường thay Hoa phu nhân đi mua dược liệu,
đúng là hỏi giá đã hỏi được quen miệng, thốt ra lời này, trong đình lập
tức yên tĩnh, mọi người liền há miệng cũng không ai dám cười, Đường Bá
Hổ nhịn đến đỏ bừng khuôn mặt, lồng ngực nổi phập phồng, một mặt quay
lưng đi hai vai không ngừng run rẩy, phảng phất bộ dạng nín cười vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người tại thời điểm đang cực nhọc nín cười, “PHỤT” một tiếng, Hoa phu nhân lại không nhịn được nữa, cười ra tiếng, Hồ Tam Hảo đỏ bừng hết khuôn mặt, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, Hoa phu nhân cười
cười, tất cả mọi người không có nhịn được nữa: “Ah ha ha ha ha ha. . ”
“Oa!” Hồ Tam Hảo khóc thật to, dậm chân nói: “Thạch Lưu tiểu thư quá
xấu rồi, sau này ta không để ý tới ngươi nữa, ngươi mới là hồ tiêu
mặt.” Nàng nói xong, quay người nhanh chóng chạy đi, lúc này Hoa phu
nhân không thể ngăn nàng lưu lại, đoán chừng lúc này nàng đã giận điên
lên rồi, nên chưa kịp hướng Hoa phu nhân cáo lui thì đã chạy.
“Ha ha ha. . .” rốt cục Đường Bá Hổ không nhẫn nại được nữa, ôm bụng
cười đến chảy cả nước mắt: “Hồ tiêu mặt, ba cân, thật nhiều tiền?”
Hắn càng nói mọi người càng cười nghiêng ngả, gương mặt Bách Hợp đang đỏ bừng, bây giờ thì là tái nhợt, chỉ vào Đường Bá Hổ la lên: “Tên hạ
nhân kia, ai bảo ngươi tiến vào trong lương đình, hơn nữa, chúng ta chơi trò lấy tên làm thơ mắc mớ gì tới ngươi?”
Lúc trước Bách Hợp định muốn đi, Đông Hương hỏi có phải nàng cưỡng
gian không thành không thì suýt nữa muốn giết người diệt khẩu cái người
đề nghị chơi trò đánh trống truyền hoa, Bách Hợp vốn phải đi lại không
thể đi được, lúc này lòi ra thật xấu hổ, xem mọi người trong đình cười
đến đau bụng, nàng cũng muốn học Tam Hảo chạy thật nhanh.
“Nô tài này cũng rất có học thức, vừa vặn trong thư phòng của thiếu
gia còn thiếu một thư đồng, ta ban thưởng ngươi một cái tên gọi Hoa An,
lại để cho hắn làm bạn đọc sách với hai vị thiếu gia ah.” Hoa phu nhân
nhịn cười, nghĩ đến vừa mới Đường Bá Hổ xuất khẩu thành thơ, không khỏi
nổi lên lòng yêu tài, trực tiếp khiến kịch tình bị Bách Hợp quấy rầy gẩy về quỹ đạo vốn có.
Rốt cục thoát khỏi thân phận hạ nhân cấp thấp, Đường Bá Hổ lớn tiếng
hướng Hoa phu nhân nói cảm tạ, lại nhịn cười nháy mắt với Bách Hợp, ba
người Xuân Hạ Đông Hương đều hơi xấu hổ tim đập nhìn chằm chằm vào
Đường Bá Hổ, vừa mới Đường Bá Hổ thuận miệng làm thơ câu chữ ưu mỹ, nếu
là đọc thuộc lòng không nói, lại không có chỗ nào là không lưu loát, mấy cái nha đầu nhìn hắn lớn lên mày rậm mắt đen thật đẹp mắt, lúc trước
hắn chỉ là hạ nhân cấp thấp nhìn hắn có bộ dáng đáng khinh, lúc này biết rõ hắn tài năng xuất chúng phong lưu không trói buộc.
“Hoa An đọc thơ rất hay.” Ba Hương vây tới, chơi như vậy trong chốc
lát, Bách Hợp không muốn làm giảm đi sự hứng thú của mọi người, Hoa phu
nhân đứng dậy, không muốn làm phiền mọi người đang vui đùa, chính mình
quay đầu rời đi. Thu Hương liếc nhìn Đường Bá Hổ, do dự một chút vẫn đi
theo bên người Hoa phu nhân.
Từ khi Đường Bá Hổ lên làm thư đồng, rất nhanh sự kiện thủ hạ của
Hoa Thái Sư cùng Đường Bá Hổ tỷ thí, trong lúc tỷ thí vô tình đánh chết
thủ hạ của Hoa Thái Sư, Đường Bá Hổ thoáng cái liền trở thành người
nổi tiếng nhất nhì Hoa Phủ, mỗi ngày đều có nhóm lớn nha đầu vây quanh
bên cạnh hắn, ngẫu nhiên Thu Hương cũng sẽ cùng hắn nói mấy câu, có
phải do lúc trước vì câu Hồ tiêu mặt của Bách Hợp hay không, mà ngược
lại hắn luôn quấn lấy nàng.
Dĩ vãng hắn muốn cùng Thu Hương vẽ tranh đọc thơ, nhưng bây giờ hắn
cứ quấn lấy nàng phiền chết đi được, hết lần này tới lần khác càng quấn
chặt hơn, mỗi lần thấy Bách Hợp đều hỏi một câu: ” Ba cân, bao nhiêu
tiền?”
Lúc này nhiệm vụ lại khó khăn hơn rồi, không biết có phải bởi vì
Đường Bá Hổ không có quấn quít lấy Thu Hương, Thu Hương cũng không ghét
hắn, cũng không bài xích hắn, tại Hoa phủ toàn là những tên gia đinh
nhát gan, còn trẻ mà phong độ nhẹ nhàng như Đường Bá Hổ thì luôn có một
cỗ hấp dẫn đầy mị lực, Thu Hương đã không còn nhỏ, Hoa phu nhân cũng có ý muốn vì nàng chọn chồng, mặc kệ bốn Hương tại Hoa phủ cỡ nào làm cho
người ta thích, thế nhưng mà dù sao thân phận của các nàng vẫn là hạ
nhân, nếu may mắn sau này bị hai vị thiếu gia thu trở thành nha đầu
thông phòng, nếu là vận khí không tốt, chỉ sợ kết hợp với quản sự hoặc
gia đinh.
Khách quan so về ngoại hình thô mãng như Võ Trạng Nguyên, hình tượng
Đường Bá Hổ tốt hơn nhiều. Thu Hương tuy nói thân là hạ nhân, có thể
kỳ thật cũng tâm cao khí ngạo, nàng từ nhỏ biết chữ đọc sách, ngoại trừ
xuất thân không sánh bằng người khác, may vá nữ công mọi thứ đều không
kém, nàng luôn luôn ngưỡng mộ Giang Nam Tứ đại tài tử nhất là Đường Bá
Hổ, có thể nàng cũng biết thân phận của mình kém Đường Bá Hổ quá
nhiều, không muốn cuối cùng bị Hoa phu nhân tùy ý gả cho người khác, thì mình tự chọn một người có tiền đồ một chút, sau này hai vợ chồng lập
gia đình rời Hoa phủ, dựa vào Hoa phu nhân yêu thích nàng, nhất định sẽ
đáp ứng yêu cầu của nàng, từ nay về sau bỏ đi nô tịch, nói không chừng
Hoa An còn có thể thi lấy cái công danh, so với làm nha đầu ở Hoa phủ
thì tự tại hơn nhiều
Cũng chính là bởi vì như thế, Thu Hương ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động
trò chuyện với Đường Bá Hổ, nhưng thời gian dài gặp Đường Bá Hổ không
được vui vẻ lắm, nàng vốn lòng dạ cao ngạo, nhìn thấy Đường Bá Hổ nói
chuyện với Bách Hợptrong lòng nàng hơi không tiếp nhận được, bởi vậy
cũng lãnh đạm Đường Bá Hổ hơn.
Hơn nửa năm thoáng một cái đã qua, mà kịch tình lại bắt đầu Ninh Vương mang theo Đoạt Mệnh Thư Sinh đến thăm.
“Thạch Lưu tiểu thư, ngươi mau đi xem một chút.” Tiểu nha đầu tới tìm Bách Hợp, phòng trước đánh rất náo nhiệt, lúc Bách Hợp đến trong sảnh,
Hoa phu nhân đã bị thương, mà Đường Bá Hổ thì lạnh lùng, nắm trong tay
cầm bức tranh Thu Xuân Hương đồ, lúc này đang lườm khóe miệng vướng máu
của Đoạt Mệnh Thư Sinh.
Trong nội dung câu chuyện, Đoạt Mệnh Thư Sinh có cừu oán với hắn, lúc trước phụ thân của hắn Đường Thiên Hào tranh giành bảng xếp hạng giang
hồ với Đoạt Mệnh Thư Sinh, bởi vì từng bị Đoạt Mệnh Thư Sinh bẻ gãy
trường thương của Đường Thiên Hào mà buồn rầu không vui, cuối cùng chết
sớm, lúc này cừu nhân gặp mặt thật đúng là nhìn đỏ mắt, hai người phân
biệt đứng thẳng, chính giữa cái bàn đã sớm nát rơi đầy đất, bốn Hương
nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, Đường Bá Hổ mặc quần áo gã sai vặt,
lúc này thần sắc nghiêm túc, ánh mắt rất ác liệt:
“Tranh đã hủy, đáng tiếc bức họa này của Vương gia cũng không phải là tác phẩm chân chính của Đường Dần.” Hắn nói lời này rồi liếc nhìn Bách
Hợp, cái cằm nhẹ nhàng gật một cái, chắc muốn ra hiệu nàng đứng xa một
ít, lúc này võ công của Bách Hợp mới vừa nhập môn, đương nhiên sẽ không
chạy đến chỗ hai đại cao thủ đi chịu chết, nàng vừa kéo đám người Thu
Hương ra ngoài…, tuy mặt Thu Hương mũi bầm dập nhưng cũng không nặng lắm chỉ cần dưỡng thương mười ngày nửa tháng sẽ phục hồi như cũ.
Nàng lại để cho nha đầu hạ đẳng kéo bốn hương về phòng, lúc này Hoa
Thái Sư và Ninh Vương đấu võ mồm, Đường Bá Hổ quăng tranh trong tay ra,
một mặt liền kéo Bách Hợp vào nhà nói: “Tác phẩm của Đường Dần đang tại
bên trong Hoa phủ, Ninh Vương kính xin chờ một chút, ta vớiThạch Lưu
tiểu thư đi mang tới.”
Chắc vì Thu Hương bất tỉnh, cho nên Đường Bá Hổ cũng không có giống
như trong nội dung câu chuyện kéo Thu Hương đi giúp hắn vẽ nên mới biết
rõ thân phận chân thật của hắn, Bách Hợp vào trong nhà không cần hắn
phân phó, cầm nghiên mực đổ chút ít nước trà bắt đầu xoay tròn. Nàng
hành động không cần Đường Bá Hổ phân phó, ngược lại khiến hắn sửng sốt
một chút, ánh mắt lộ ra thần thái nói không rõ, nhưng lập tức cúi đầu
xuống rồitrải giấy lên bàn, ở đầu kia Bách Hợp cũng vừa nghiền mực xong.
Bách Hợp biết rõ bổn sự của Đường Bá Hổ, nhưng khi thấy hắn thật sự
tại thời gian cực ngắn đã vẽ xong, vẫn không nhịn được lắp bắp kinh hãi, Đường Bá Hổ quăng bút vẽ ra, lại lấy ra con ấn, ấn lên, thấy Bách Hợp không lên tiếng, ngược lại không được tự nhiên cho lắm:
“Vì sao ngươi không hỏi sao ta lại vẽ ra tranh của Đường Bá Hổ?” Ánh
mắt hắn lộ ra vài phần chờ mong lại có vẻ cổ quái, Bách Hợp nhìn hắn một cái, cười lạnh hai tiếng, tiến lên nhìn tranh nói: “Ngươi choáng váng?
Giang Nam Tứ đại tài tử Đường Bá Hổ chính là ngươi, ngươi còn không vẽ
ra được sao?” Lúc trước Đường Bá Hổ tiến vào Hoa phủ chính là vì Thu
Hương, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, tại chùa lúc Bách Hợp vốn
chuẩn bị đào góc tường nhà Thu Hương, còn cùng thấy đối phương chật vật, huống chi nhiệm vụ của nàng mục tiêu là Đường Bá Hổ, đã biết Đường Bá
Hổ là ai, tự nhiên sẽ không làm như không biết.
Nàng trả lời như vậy ngược lại khiến cho Đường Bá Hổ lắp bắp kinh hãi, thật lâu về sau mới nở nụ cười: “Thì ra là thế.”
Đường Bá Hổ không nói gì thêm, cuộn tròn bức hoạ, do dự một chút vẫn
nói: “Chuyện ở đây , đợi Đoạt Mệnh Thư Sinh bị ta đánh bại, khiến cho
Đường gia ta một lần nữa đoạt lại binh khí bài danh, ta sẽ rời đi.” Hắn
còn giống như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống chưa nói, ngược lại Bách Hợp nghe nói như thế, hiếu kỳ hỏi hắn một câu: “Thu
Hương đáp ứng với ngươi sẽ đi cùng ngươi sao?”
“Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.” Hắn nghiêng đầu nghiêm túc nói
không có cợt nhã như trước, ngược lại mỉm cười, ánh mắt lộ ra vài phần
ảm đạm, lại liếc nhìn Bách Hợp, mới một lần nữa ôm tranh đi ra ngoài.
Hiển nhiên Ninh Vương bị thua mà về, Bách Hợp ngẫu nhiên nghĩ đến
Đường Bá Hổ nói hoa rơi cố ý, rồi lại nhịn không được có chút thở dài.
Nàng nghĩ Thu Hương cự tuyệt yêu cầu của Đường Bá Hổ, cho nên hắn mới
muốn rời khỏi, trong lòng cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng
thân phận Đường Bá Hổ vẫn bị phát hiện, Đoạt Mệnh Thư Sinh mấy ngày
không ngóc đầu lên được, giống như trong kịch tình, Đường Bá Hổ muốn
rời khỏi Hoa phủ, Hoa phu nhân đồng ý hứa gả Thu Hương cho hắn, hắn
cũng không có cự tuyệt, hôn lễ được an bài, Hoa phu nhân cũng cho Bách
Hợp làm một trong số tân nương giả .
Vốn cũng sớm liệu đến kết cục này, Bách Hợp đã chuẩn bị kỹ càng, lúc
này gần đến phần cuối, còn
phải góp một viên gạch cho hai vị mệ trung
chú định sẽ ở cùng nhau, nguyên chủ trong nội dung câu chuyện cũng đã
làm qua, nên nàng cũng không kinh ngạc, nghĩ đến nguyên chủ có chút thở
dài mà thôi.
Đường Bá Hổ ôm nàng bay lên cao treo ngược lên hải đăng, khăn cô dâu
trên đầu nàng rớt trên mặt đất, khuôn mặt của Bách Hợp liền xuất hiện
trước mặt Đường Bá Hổ, ánh mắt hắn lộ ra vui vẻ, một đám khán giả trên
mặt đất nhìn không chớp mắt.
“Người khác cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không
thấu.” Đèn lay động, Bách Hợp đang ở giữa không trung cũng không cảm
thấy sợ hãi, chỉ lung la lung lay khiến mình không đứng vững, chỉ có
Đường Bá Hổ ôm nàng trong ngực, nàng bắt lấy cánh tay của hắn duy trì
thân thể ổn định.
“Đọc đủ chưa? Tình nhân của ngươi đang ở dưới kia, ta ở trên đây mà
choáng váng luôn.” khóe miệng Bách Hợp co quắp rút, phá hư phong cảnh
nói.
Phía dưới Hoa phu nhân dơ tay lên, một tiếng kèn Xô-na vang lên, Thu
Hương được một hỉ bà cõng đi ra, Đường Bá Hổ cũng không có ý tứ buông
Bách Hợp ra, một tay ôm lấy eo của nàng, một tay cầm lấy đèn khung cực
lớn trên đỉnh đầu, mỉm cười nói: “Thạch Lưu, nàng cũng biết ta vốn là vì Thu Hương mà đến, nhưng hôm nay ta cải biến chủ ý.” Giọng nói của hắn
không giống như trước kia mang theo hương vị phong lưu thoải mái, ngược
lại hai đầu lông mày tràn đầy nghiêm túc: “Thu Hương đẹp ở tâm hồn, ở
tính cách và cốt khí của nàng, nếu có thể cùng nàng thì hồng tụ thêm
hương. Lúc trước ta nghĩ Thu Hương là hồng nhan tri kỷ, có thể lấy Thu
Hương, tưởng rằng đó là cuộc sống ta mong muốn, nhưng bây giờ ta phát
hiện ta sai rồi, nếu cùng ta mỗi ngày nói chuyện trời đất, dẫn kinh luận điển, tất nhiên là Thu Hương và ta tâm linh phù hợp, thế nhưng may mắn
lúc trước truy cầu Thu Hương nhập phủ, ta mới phát hiện thực sự ta không phải cầu điều đó, vẫn luôn tự cho là mình muốn.”
Đường Bá Hổ nói đến chỗ này, ôm Bách Hợp chặt hơn chút ít: “Nếu ta
xin Hoa phu nhân cầu hôn chính là nàng, Thạch Lưu, nàng sẽ đáp ứng ta
sao?”
Tuy Bách Hợp ngày thường biểu hiện ngốc đến buồn cười, có khi tại bên trong Hoa phủ cũng thể hiện ra toàn tật xấu, nhưng Đường Bá Hổ lại phát hiện mình ở cùng với nàng rất thoải mái và vui sướng, ở bên nàng mình
không cần thiết phải đề phòng, không cần tự cao tự đại, không cần lúc
nào cũng thể hiện phong phạm văn nhân nho sĩ, tuy nhìn mỹ hảo, kì thực
như câu nói, “nổi danh phía dưới tất có áp lực”.
Nhưng ở cùng với Bách Hợp thì khác, nàng không cần ngươi nói cái gì
thi từ ca phú, nàng chỉ cần đứng một chỗ, Đường Bá Hổ cũng đã rất vui vẻ rồi.
Đường Bá Hổ biết rõ Bách Hợp nhìn như điên điên tính cách vui vẻ, kỳ
thật thực bên trong lại không phải như mọi người tưởng tượng, nàng còn
khó tiếp cận hơn cả Thu Hương, tổng cảm giác như là cách một tầng ngăn
cách, lại để cho người khác chạm không đến sờ không tới.
“Cái gì?” Kịch tình chuyển hướng để cho Bách Hợp sợ ngây người, nàng
tưởng rằng Đường Bá Hổ đã dẫn đi Thu Hương rồi, lúc này phía dưới người ta vác Thu Hương ra, Đường Bá Hổ lúc này còn muốn đổi ý, cho dù Thu
Hương dịu dàng, chỉ sợ nếu biết được chân tướng thì cũng không nhịn được sẽ lấy đao muốn chém chết hắn rồi.
“Ta không muốn kết hôn với Thu Hương, Thạch Lưu, nàng nguyện ý gả cho ta, theo ta rời khỏi Hoa phủ không?” Đường Bá Hổ lại hỏi một câu, nhiệm vụ Bách Hợp là vì cái này, tuy không biết sao lúc này Đường Bá Hổ lại
thích nàng, nhưng có loại chuyện tốt này không đáp ứng mới là đồ ngốc, nhưng nàng nhìn dưới mặt đất Thu Hương đang chờ Đường Bá Hổ xuống dưới
bái đường thành thân, còn chưa mở miệng nói, Đường Bá Hổ đã quay mặt
nàng về: “Chuyện khác nàng không cần phải xen vào, ta chỉ muốn hỏi nàng, có đáp ứng hay không? Nếu như nàng không muốn, ta sẽ rời đi Hoa phủ, ta sẽ đền đáp Thu Hương. Nếu như nàng đáp ứng, chuyện còn lại cứ giao cho
ta, sẽ không có người trách tội nàng!”
Không nghĩ tới sự tình chuyển biến ra như vậy, Bách Hợp nhìn Thu
Hương, do dự một chút, nhiệm vụ của nàng vì cái này, nếu có thể hoàn
thành đương nhiên là tốt nhất, rõ ràng lúc này nhiệm vụ hoàn thành tại
trước mắt mình, trong mắt nàng hơi giãy dụa, lại từ từ tỉnh táo rồi nhẹ
gật đầu.
Ánh mắt Đường Bá Hổ lộ ra vui vẻ, ôm nàng nhảy xuống, Võ Trạng Nguyên đang muốn tiến lên nói cái gì, Đường Bá Hổ ôm Bách Hợp mà bắt đầu chạy
ra bên ngoài: “Xin lỗi Hoa phu nhân Thu Hương tiểu thư, hôm nay ta chọn
Thạch Lưu, phu nhân có ý tốt, vì danh tiết của Thạch Lưu, ta không đành
lòng lưu nàng lại, phu nhân thay ta cùng Thu Hương nói một tiếng, ta
chúc nàng và Võ Trạng Nguyên hai người bách niên giai lão!”
“. . .” Sau lưng một hồi trầm mặc, sau một lát trong phòng đột nhiên
truyền đến tiếng chửi bậy, rất nhiều người mangtheo trường kiếm bổng côn chạy ra, giầy thối tất thối bay đầy trời, trứng gà một đường nện sau
lưng hai người, Bách Hợp bị Đường Bá Hổ ôm chạy, một đường chạy như điên suýt nữa dạ dày đều phun ra, nàng hữu khí vô lực hỏi: “Cái này mà ngươi gọi là biện pháp tốt. . .”
“Hoa phu nhân gái có chồng còn muốn tính toán ta, hừ hừ, muốn cố ý
dùng biện pháp như vậy để cho ta chọn Thu Hương, ta không làm theo ý của bà ta, đây chính là việc do bà ta gây ta, không liên quan tới ta!”
Đường Bá Hổ rất không chịu trách nhiệm trả lời một câu, dưới chân vận nội lực chạy càng nhanh hơn: “Ta chỉ thuận thế mà thôi!” Hoa phu nhân
hận Đường Thiên Hào, bởi vậy hận luôn nhà họ Đường, cũng hận luôn Đường
Bá Hổ, cho nên lúc trước hắn trúng kịch độc, không phải vì để giết Đoạt
Mệnh Thư Sinh mà thay phụ thân của mình báo thù, Đường Bá Hổ vốn là
không muốn quản Hoa phủ, Hoa phu nhân muốn vì hắn xử lý hôn lễ là
chuyện đương nhiên, hôm nay còn muốn đùa nghịch lòng dạ hẹp hòi với hắn, cũng đừng trách hắn tương kế tựu kế!
Vốn cưới Thu Hương đấy, không nghĩ tới Hoa phu nhân muốn đùa chết Đường Bá Hổ, cuối cùng ai ngờ hắn n lại ôm Thạch Lưu chạy.
Lúc này Bách Hợp gần như có thể tưởng tượng được sắc mặt Hoa phu
nhân và Thu Hương là cái dạng gì, khóe miệng thoáng co giật, Đường Bá Hổ ôm nàng rốt cục vẫn thoát khỏi Hoa phủ.
Trở lại Đường gia, đối mặt với nhi tử đã biến mất gần một năm Đường
lão phu nhân cũng không có biểu hiện ra vẻ giật mình, chỉ là đối với nhi tử đột nhiên mang về một nữ nhân cảm thấy có chút kinh ngạc, Đường gia
tiểu mỹ nhân rất nhiều, ngay từ đầu thấy Đường Bá Hổ dẫn theo người trở
về đám bọn họ còn lơ đễnh, nhưng đợi đến lúc Bách Hợp chính thức tại
Đường gia đứng vững vàng gót chân, cùng Đường Bá Hổ bái đường thành
thân, lúc này một đám nữ nhân hối hận đã chậm.
Cũng may các nàng vốn mỗi ngày đùa giỡn chơi đùa, ngay từ đầu tranh
thủ tình cảm một thời gian ngắn, thấy tranh sủng không được, liền coi
Đường gia trở thành nơi vui đùa, không mâu thuẫn gì với Bách Hợp cho
lắm.
Bách Hợp tưởng rằng nhiệm vụ lần này không gọi được Lý Duyên Tỷ, ai
ngờ tại đêm động phòng hoa chúc, linh hồn xuất ra nàng mới biết được Lý
Duyên Tỷ không phải không tới, có lẽ dp trước khi mình muốn buông tha
nhiệm vụ, hắn không đồng ý mà thôi. Tính tình Đường Bá Hổ và Bách Hợp
coi như ở chung rất hợp, hơn nữa thời điểm chật vật nhất đều bị hắn xem
qua, Bách Hợp ở trước mặt hắn cũng không cần giả tạo nghe lời này nọ,
cuộc sống còn thư thái hơn lúc ở Hoa gia, cuối cùng hắn đưa mấy bức
tranh tặng Thu Hương tặng Hoa gia, lại chính mình đề thơ cho Thu Hương
làm thành đồ cưới, cùng Hoa gia ân oán mới xem như lắng xuống.
Vốn Thu Hương đối với hắn không giống kịch tình bởi vì nguyên nhân
hắn từng cứu Thu Hương mà để cho nàng sinh lòng ái mộ, tuy nhiên bởi vì
biết rõ thân phận thật sự Đường Bá Hổ cuối cùng Thu Hương từng hâm mộ mà thôi, đến cuối cùng không phải là yêu, lúc đầu cảm thấy bởi vì Đường Bá Hổ trốn thành thân với nàng mà cảm thấy mất mặt, về sau nhìn thấy thân
phận Đường Bá Hổ, liền cũng thôi.
Hơn nữa Hoa phu nhân vui đùa tác thành, rồi lại hại Thu Hương mất
mặt, cuối cùng dứt khoát để cho con trai mình cưới nàng làm chính thê,
coi như là vẹn toàn đôi bên rồi.