Vì ông Bùi đã chướng mắt với những hành động của Lâm Bách Hợp nên khá nhiều người làm trong nhà cũng gió chiều nào theo chiều đó, hơn nữa
phần lớn người hầu trong nhà chính đều là người tâm phúc của nhà họ Bùi, bà Cầm nhìn Bùi Tuấn từ nhỏ tới lớn, bây giờ bất bình thay cho Bùi
Tuấn, chán ghét Bách Hợp vì cô đã có lỗi với Bùi Tuấn, điều này Bách Hợp tự hiểu được. Cô không nói gì, tự cởi giày, đổi dép lê, sau đó nói cảm
ơn rồi lên tầng. Sau lưng truyền tới tiếng cười khinh thường của bà Cầm, hình như còn nói cô ít tuổi mà không biết xấu hổ, ăn mặc không đứng đắn lại còn lêu lổng.
Trở về phòng mình, mở máy sưởi lên xong Bách Hợp mới thở một hơi nhẹ
nhõm, lạnh cả đêm khiến cô không chịu nổi, lau nước mũi, buộc mái tóc
dài lên, trong gương lộ ra một khuôn mặt trang điểm đủ loại màu sắc. Tẩy trang xong, gương mặt cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp nhưng vô
cùng thanh tú, rất dễ sinh ra thiện cảm.
Nhìn mái tóc dài cài đầy trang sức ngọc trai quý giá, chứng tỏ nhà họ Bùi không hề bạc đãi cô. Tuy hai năm nay vì thái độ của Lâm Bách Hợp
với Bùi Tuấn nên người làm trong nhà trở nên lãnh đạm với cô nhưng cũng
không cắt xén tiền tiêu vặt của cô. Bách Hợp tắm rửa xong, sấy khô tóc
rồi nằm lên giường rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu cô đau muốn chết,
không biết là vì cảm lạnh hay vì tiếp thu nội dung câu chuyện, lúc này
đầu óc mơ hồ, đêm khuya cứ nửa mê nửa tỉnh, tiếng đẩy vén chăn lên rồi
nằm lên giường.
Đêm tối vẫn còn lạnh, vì nhức đầu nên Bách Hợp không thích không khí
nặng nề nên đóng máy sưởi lại, đột nhiên chăn bị xốc lên, không khí lạnh tràn vào khiến cô run cầm cập, người co lại. Người kia vừa nằm lên
giường, cô theo bản năng nhích lại gần, sau đó liền ôm lấy, chui hẳn vào trong lòng.
“Lạnh quá…” Chắc chắn cô bị cảm rồi, người kia ôm cô rất lâu, vừa mới ấm áp một chút thì cả người lại nóng rực lên, nóng đến nỗi khiến cô khó chịu, mồ hôi bắt đầu thấm ra, không lâu sau áo ngủ đã ẩm ướt, nửa tỉnh
nửa mê, Bách Hợp không thể tự tìm quần áo thay được nên cởi hẳn áo ngủ
ra, chờ cho người mình thấy lạnh lại chui vào lòng người kia.
Cả đêm cứ như thế, sáng sớm hôm sau cô vẫn còn cảm thấy nhức đầu, cô
giống như con bạch tuộc, cố ôm thứ gì đó vào trong ngực. Bách Hợp cố mở
to mi mắt nặng trịch, liếc mắt một cái liền thấy bộ ngực trắng như ngọc
cũng đang khỏa thân như mình. Cô kinh hoảng thốt lên: “Anh, anh…”
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đen
nhánh của Bùi Tuấn đang nhìn chòng chọc vào mặt mình, tay cậu còn đang
đặt lên eo cô, trên người cô chỉ còn mỗi bộ quần áo lót mềm mại, chẳng
khác gì trần truồng. Bùi Tuấn giống như chẳng thấy cái gì, thấy cô đã
tỉnh thì mới ngồi dậy.
Chắc đêm qua Bùi Tuấn đã đến phòng ngủ của cô, trong nhà họ Bùi, Bách Hợp không được phép khóa cửa phòng. Kể từ khi còn nhỏ Bùi Tuấn đã ngủ
không yên, có thể là vì cha mẹ qua đời đã làm ảnh hưởng lớn đến cậu,
khiến cậu nửa đêm hay gặp ác mộng. Cậu là một người rất quy củ, nếu tỉnh lại giữa đêm thì không thể bình tĩnh được, một khi không bình tĩnh được thì sẽ chơi ghép tranh, hoặc là tìm một thứ gì đó có thể làm mình bình
tĩnh. Cậu thường vào phòng ngủ của Lâm Bách Hợp. Kể cả nửa đêm cũng đi
vào, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Bách Hợp khó
chịu.
Trong mắt người nhà họ Bùi, cô không phải một con người có quyền tự
do, dường như cô sinh ra là vì Bùi Tuấn, không có cuộc sống của riêng
mình. Trước mặt thái tử nhà họ Bùi, ai sẽ quan tâm suy nghĩ của cô chứ,
ngay cả cha mẹ cô cũng cho rằng cô rảnh rỗi nên kiếm chuyện. Dường như
Bùi Tuấn nguyện ý chọn cô thì đó là vinh hạnh lớn, cha mẹ bức bách cùng
với người nhà họ Bùi khinh bỉ, đó chính là nguyên nhân khiến Lâm Bách
Hợp uất ức mà chết. Có điều đã hơn ba năm Bùi Tuấn không vào phòng ngủ
của cô rồi, không ngờ tối qua cậu lại xuất hiện. Bách Hợp nhìn cậu im
lặng nhặt quần áo lên, có lẽ quần áo của cậu đã bị cô cởi ra lúc nửa mê
nửa tỉnh. Hơn nữa cúc áo còn bị cô giật đứt mấy cái. Bùi Tuấn cau mày
nhìn quần áo, mím môi lại, trong con ngươi đen bóng có vẻ vô cùng khó
chịu.
Người này tuy đã hai mươi tuổi nhưng gương mặt vô cùng u ám, Bùi Tuấn có hàng lông mày rậm mà thanh nhã như núi xa. Nhà họ Bùi mấy đời đều vô cùng phú quý, lấy người vợ nào cũng coi trọng bề ngoài lẫn xuất thân,
vậy nên Bùi Tuấn rất đẹp trai. Đứa trẻ nhà họ Bùi nuôi lớn luôn có khí
chất quý tộc bẩm sinh, nên dù đã biết rõ tâm lý của Bùi Tuấn có vấn đề
nhưng Bách Hợp vẫn không kiềm chế được ngắm nhìn cậu.
Ngón tay cậu vẫn vuốt ve chỗ áo rách, lông mày càng nhíu càng chặt,
cho dù không nói một lời thì Bách Hợp vẫn cảm nhận được cậu vô cùng khó
chịu. Trong lòng cô cười khổ, hôm qua đúng là cô bị đông lạnh đến hồ đồ
rồi, thời tiết lạnh giá này mà nguyên chủ lại mặc váy ngắn ra ngoài vài
tiếng đồng hồ, cho dù trở vế tắm nước nóng thì cũng dễ bị cảm, huống chi ở đây ai quan tâm cô sống hay chết, muốn uống canh gừng cho đỡ lạnh
cũng không dễ dàng, lúc này cô đã biết rõ tính cách của Bùi Tuấn, rất
sợ làm cậu bực tức, vội vàng phủ áo ngủ sa tanh đã bị rách lên người cậu,
lấy lòng nói:
“A Tuấn, rất xin lỗi, tối qua em ngủ không yên, do em bị ốm nên A
Tuấn đừng tức giận nữa có được không?” Cô đứng trước mặt Bùi Tuấn cũng
chỉ cao tới vai cậu, dáng vẻ nhỏ xinh, trên mặt cũng không trang điểm
đậm như mọi khi, hai tay của Bùi Tuấn bị cô cầm, nhìn gương mặt trắng
ngần của cô, sửng sốt một lúc lâu, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ mờ mịt:
“Tiểu Hợp?”
“…” Mí mắt Bách Hợp giật lên, chẳng lẽ tối hôm qua cậu ta vào trong phòng mình ngủ nhưng bây giờ mới nhận ra mình sao?
Có thể là vì Bùi Tuấn hiếu kỳ nên không còn chú ý tới quần áo của
mình nữa, bờ môi cong lên mang theo vẻ trẻ con ngang bướng: “Tiểu Hợp,
em về rồi.”
“Em vẫn luôn ở đây.” Bách Hợp vừa nói chuyện vừa cởi bỏ mấy cái cúc
áo mà cậu vừa cài lại, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào gương mặt điển
trai kia, tay lại nhanh chóng cởi áo cậu. Nhìn lồng ngực trắng trẻo rắn
chắc lộ ra, đúng là người thừa kế nhà họ Bùi văn võ toàn tài. Ông Bùi
chỉ có một đứa cháu, sau khi Lâm Bách Hợp kéo cậu ra khỏi vực sâu, ông
liền dùng lý do sau này phải bảo vệ người khác để dạy cậu rất nhiều thứ.
Tuy Bùi Tuấn không thích nói chuyện với người khác nhưng người ta nói gì cậu đều hiểu rõ, chỉ có điều cậu không thích đáp lại mà thôi. Nhìn
cậu có vẻ gầy gò nhưng cởi quần áo ra cũng có cơ bắp. Bùi Tuấn không
hiểu hành động của Bách Hợp, chỉ nhăn mày lại mặc kệ Bách Hợp cởi đồ của mình. Hình như nghĩ tới điều gì đó, cậu mím môi bế Bách Hợp lên, nhìn
chòng chọc cơ thể không mặc đồ ngủ của cô, hai người lại nằm lên giường: “Đi ngủ.”
Hành động này của cậu sợ là người khác không hiểu có ý gì, nhưng
nguyên chủ từ nhỏ tới lớn đã ở cạnh cậu nên đương nhiên hiểu rõ. Bách
Hợp biết cậu ta cho rằng mình cởi áo là muốn hai người đi ngủ giống tối
qua, bây giờ cũng không dám giải thích nhiều, chỉ cần cậu không để ý tới chiếc áo bị xé cúc kia là được nếu không cả ngày cậu sẽ khó chịu.
Hai người mới nằm nửa tiếng thì đám người bà Cầm ở đại sảnh đã hoảng
loạn. Tuy Bùi Tuấn tự kỷ, không thích đáp lại người khác nhưng cậu luôn
làm việc có quy luật chặt chẽ, nói mấy giờ rời giường thì chắc chắn sẽ
dậy vào đúng giờ đó, ăn những gì trong một bữa cơm, ăn nhiều hay ít,
dường như trong đầu cậu có một thiết bị vô cùng tinh vi đã cài sẵn.
Nhưng bây giờ quá nửa tiếng rồi mà cậu còn chưa dậy, bà Cầm lại không
dám vào phòng cậu, sợ làm cậu tức giận chui lại vào trong vỏ của mình,
do dự một chút rồi nhanh chóng sai người đi gọi điện cho ông Bùi. Khi
ông Bùi vào phòng mới biết Bùi Tuấn không hề ở đó.
Người nhà họ Bùi tìm khắp trong ngoài, ngay cả camera cũng kiểm tra nhưng không thấy bóng dáng Bùi Tuấn.
Nghĩ đến việc đứa cháu này thích nhất là trốn đi mà không nói một
tiếng, cứ ngồi ngẩn ngơ cho tới lúc người ta tìm được mình, không ăn
không uống cũng không nói chuyện, trong lòng ông Bùi như bốc lửa, chợt
nghĩ đến cô gái họ Lâm chướng mắt kia, quơ tay nói:
“Đi gọi Lâm Bách Hợp rồi tính!” Bùi Tuấn không thích dùng di động,
không thích kết bạn với mọi người. Ngay cả với ông nội là ông Bùi cũng
chẳng nói được mấy câu với cậu, có khi cả tháng trời chẳng thấy cậu mở
miệng. Chỉ riêng Lâm Bách Hợp là đôi lúc có thể nói với cậu trên hai
câu, bây giờ không tìm được cháu trai, nhà họ Bùi hỗn loạn, thế mà Lâm
Bách Hợp còn chưa xuất hiện khiến ông Bùi rất không vui. Nhưng vì cháu
mình nên ông đành sai đám bà Cầm lên tầng mở cửa phòng Bách Hợp.
Trong phòng, Bùi Tuấn mở mắt nhìn chăm chú nhìn Bách Hợp, may mà
nhiệm vụ trước cô từng có kinh nghiệm ở trong không gian kín tu hành
mười vạn năm,nên lúc này mới nằm một giờ vẫn có thể bình tĩnh được,
không hề hoảng sợ. Cô hiểu rõ tính cách của Bùi Tuấn nên chú ý đặt tay
lên vị trí tối qua mình đặt, không dám cử động, hai người cứ nằm như thế rất lâu. Tới khi nghe tiếng người mở cửa phòng, Bách Hợp mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.