Cứ tưởng rằng Bùi Tuấn không thể ăn được đồ bên ngoài, chắc chắn sẽ về
nhà, nhưng ông Bùi lại tuyệt đối không ngờ cháu mình hiện giờ đang cau
mày, tử tế cầm dao thái trong bếp.
Bách Hợp muốn nấu cơm nhưng
sau khi Bùi Tuấn thấy cô thái thức ăn thì kiên quyết không cho cô chạm
vào cái thớt vừa mua nữa. Anh thái mỗi lát khoai tây cũng cẩn thận khác
thường, không được quá dài, cũng không được quá ngắn, đương nhiên càng
không thể quá dày hoặc quá mỏng. Tài nấu nướng của Bách Hợp đã đạt đến
tiêu chuẩn trung cấp không ngờ lại bị ghét bỏ.
“A Tuấn, anh không biết nấu cơm mà, để em làm nhé.” Cô vừa dứt lời, Bùi Tuấn liền đi tới
tủ lạnh, cầm một hộp sữa chua đặt lên tay cô: “Ăn.”
Cậu nói xong, lại xoay người bắt đầu nhăn mày thử nghiệm tiếp, cậu quấn tạp dề màu
hồng nhạt mà Bách Hợp tự chuẩn bị cho cô, thân hình cao gầy tạo thành
một cái bóng rất dài trong bếp. Giữa phòng bếp gọn gàng, cậu cau mày rầu rĩ nhìn đủ kiểu thực phẩm trước mắt.
Hình ảnh này thật ra rất bổ mắt, tuy Bách Hợp đang đói nhưng thấy Bùi Tuấn không chịu trả phòng bếp cho mình cũng đành chịu. Nếu món ăn không thái đều nhau thì chắc lát
nữa cậu sẽ không chịu ăn, cùng lắm thì đợi thêm một lúc, nếu đói quá thì tự cô làm lại là được.
Ban đầu thái không được tốt lắm nhưng sau khi làm nhiều lần thì dường như Bùi Tuấn đã thuận tay, động tác rất
nhanh, tiếng dao chạm lên thớt lạch cạch, từng chuỗi khoai tây chỉnh tề
hiện ra, độ dày vừa phải, độ dài cũng gần như bằng nhau. Cậu dùng dao
cắt nốt những phần thừa, sau khi xong xuôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nở nụ cười tươi rói.
Tiếp theo là cải thìa phải chịu đựng chà
đạp, rồi thịt cũng được thái ngay ngắn. Bách Hợp thấy cậu muốn tự nấu
cơm, nhớ là trong nhà chẳng có quyển sách dạy nấu ăn nào, đành đứng một
bên chỉ huy cậu thêm mắm muối. Hai người bận tối tăm mặt mũi, tuy thái
nguyên liệu rất đẹp nhưng hương vị đồ ăn lại khá bình thường.
Cũng may là nấu cơm bằng nồi cơm điện, Bách Hợp chỉ ăn nửa bát đã đặt đũa.
Khi cô buông đũa xuống thì không chú ý tới vẻ mặt suy nghĩ của Bùi Tuấn. Ăn cơm tắm rửa xong, cô ăn chỗ hoa quả Bùi Tuấn đã cắt ngay ngắn ở
phòng khách, xem ti vi, lúc này Bách Hợp chợt cảm thấy không khí thoải
mái hơn hẳn khi ở nhà họ Bùi.
Sáng sớm hôm sau, Bách Hợp bị lạnh
nên tỉnh dậy. Khi đi ngủ cô rất hay đá chăn, nhưng lúc trước toàn ngủ
với Bùi Tuấn, tướng ngủ của cậu vô cùng chỉnh tề. Nếu cô đá chăn ra thì
cậu ngay lập tức đắp lại cho cô một cách vô thức. Hôm nay lại tỉnh giấc
vì lạnh, nhìn bên ngoài trời đã sáng, Bách Hợp cầm di động lên xem, còn
chưa đến tám rưỡi. Bên cạnh không có ai, sao Bùi Tuấn lại rời khỏi cô
chứ?
Bách Hợp ngồi dậy, đi dép lê rồi xuống tầng. Dưới phòng
khách cũng không có người. Cô không có số điện thoại của Bùi Tuấn, trong lòng cảm thấy rất kì quái. Có tiếng động truyền tới từ phòng bếp, cô đi về phía đó, thấy Bùi Tuấn đang mặc một chiếc áo mỏng màu đen, quần dài
màu xám, đeo tạp dề gọn gàng, cầm muôi xào thức ăn.
Bên cạnh cậu
có mấy cái đĩa, trong phòng bếp nồng nặc mùi trứng, thùng rác đầy những
món trứng đã nấu chín nhưng không được dễ nhìn cho lắm.
“Tiểu Hợp tỉnh rồi à?” Bùi Tuấn quay đầu lại, đôi mắt sáng trong nhìn cô. Tay cậu đảo một cái, món trứng xinh xắn đổ vào trong đĩa.
“Anh vừa định đi gọi em dậy.” Bách Hợp thấy ý cười trên miệng cậu, trong lòng chợt chua xót: “Anh ở đây từ lúc nào?”
“Không lâu lắm đâu, anh đi siêu thị mua thêm đồ ăn, Tiểu Hợp, hôm nay anh sẽ
nấu lại cơm cho em ăn thử.” Bùi Tuấn nhanh chóng tắt bếp. Cháo trong nồi đã chín, mới qua một buổi tối, vị thái tử chưa từng xuống bếp lại có
thể nấu được món trứng đẹp mắt như thế này. Vốn dĩ cậu không thích lái
xe, không thích đi siêu thị, vậy mà chỉ vì thấy Bách Hợp ăn ít, cậu lại
một mình lái xe đi siêu thị, không biết đã luyện tập bao lâu ở phòng bếp mới có được kết quả này.
Đồ ăn sáng không thịnh soạn cho lắm,
nhưng trong lòng Bách Hợp lại chua xót vô cùng. Cậu còn nấu nước đường
đỏ cho Bách Hợp, hơi nóng tỏa ra từ bát.
“Tiểu Hợp, em uống đi.”
Bùi Tuấn cởi tạp dề ra rồi ngồi trước mặt Bách Hợp, hai tay đặt ngay
ngắn trên bắp đùi, nhìn cô chăm chú.Đôi mắt cậu rất trong sáng, thấy
Bách Hợp uống một ngụm rồi mới lấy lòng hỏi: “Uống ngon không?”
Bách Hợp gật đầu, quả thật là mùi vị không tệ, hình như còn thoang thoảng
mùi thuốc nhưng đã bị hương vị khác trung hòa. Cô hiếu kỳ hỏi: “A Tuấn,
sao anh lại nấu thứ này cho em?”“Anh nghe nói con gái trong kỳ sinh lý
phải uống cái này, bồi bổ khí huyết.” Bùi Tuấn thẳng thắn đáp một câu,
toàn thân Bách Hợp cứng đờ, không nghĩ rằng sẽ nghe được đáp án như thế. Cô không nhịn được giật khóe miệng: “Anh nghe nói thế ở đâu?”
“Trong sách nói thế.” Nói đến đây, Bùi Tuấn vội đứng lên, ở góc phòng khách có một cái thùng đã mở sẵn, cậu tùy tiện cầm một quyển đưa cho Bách Hợp:
“Em xem đi, anh đều làm theo trong đó.”
‘Chăm sóc sắc đẹp – sách
dạy nấu ăn ngon thiếu nữ nhất định phải đọc’, mấy chữ to đùng làm Bách
Hợp suýt nữa rơi cả mắt. Cô run rẩy vươn tay cầm quyển sách, lại đứng
dậy đến chỗ cái thùng. Trong thùng đã rỗng hơn một nửa, toàn là quyển
sách này. Cô không nhịn được hỏi: “Cùng là một quyển sách, anh mua nhiều như thế làm gì?”
“Mỗi lần dùng là bị dính mùi rồi, anh không
thích nên mỗi lần dùng một quyển.” Hôm nay cậu có vẻ rất ngoan, hỏi câu
nào cũng trả lời, chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Bách Hợp nhìn quyển sách
trong tay, lại nhìn hòm dưới sàn, trở nên im lặng.
Hai người sống riêng rất
dễ chịu, dường như Bùi Tuấn đã hoàn toàn quen thuộc với kiểu
sinh hoạt này. Cậu thích trong nhà chỉ có hơi thở của hai người, điều đó làm cậu cảm thấy hai người họ chỉ thuộc về nhau, không có người giúp
việc, không có người ngoài, dường như là nơi bí mật của riêng họ. Gần
đây tài nấu nướng của cậu càng lúc càng tốt, cả ngày muốn nấu ăn cho
Bách Hợp, cậu thích nhìn dáng vẻ Bách Hợp ăn đồ mình nấu, mỗi khi nhìn
cô ăn thì trong lòng cậu có cảm giác rất thỏa mãn.
Cậu không hiểu ‘yêu’ là gì, từng vô tình nghe được người trong công ty nói cậu chắc
chắn rất yêu Bách Hợp. Lúc ấy cậu hơi ngượng ngùng, có điều lòng cậu lại cảm thấy ngọt ngào.
Những ngày tháng dễ chịu chưa kéo dài được
bao lâu, ông Bùi đã đứng ngồi không yên. Trong tưởng tượng của ông, tình cảnh cháu trai sớm muộn gì cũng về nhà đã không xảy ra. Bùi Tuấn không
thích tiếng điện thoại, thế nên ông không thể liên lạc được với cậu. Đã
nhiều ngày không thấy, đứa bé này là lễ vật duy nhất con trai ông để
lại, ông Bùi càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không thể ngồi im được
nữa, lập tức chạy tới chỗ làm việc thường ngày của Bùi Tuấn.
Ông
đã tính toán thời gian tới nơi, lúc đang làm việc thì Bùi Tuấn không
thích bị quấy rầy. Cậu có đặc điểm của người họ Bùi, đấy là một khi làm
việc sẽ không quan tâm tới cái khác, không thích bị làm phiền, chỉ có
lúc tan làm rồi mới có thể nói chuyện với cậu. Ông Bùi cảm thấy đúng là
quá xằng bậy, hai đứa bé này sao có thể sống bên ngoài lâu đến thế chứ?
Không có người chăm sóc liệu Bùi Tuấn có sống tốt không? Tuy rằng mấy
tháng gần đây, con gái lớn nhà họ Lâm đã trở nên chín chắn hơn, nhưng
cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, cho dù có thể chăm sóc cháu ông thì cũng
không thể chăm sóc tốt được.
Ông Bùi chắc chắn như thế, khi xe
ông ngừng dưới cửa công ty Bùi Tuấn, vừa lúc cậu đi ra, chú Chu thở dài
nhẹ nhõm, lập tức chặn xe trước mặt Bùi Tuấn, đương nhiên là muốn cậu
lên xe.
“Ông nội.” Bùi Tuấn có vẻ không vui, chậm rì rì gọi một
câu. Ông Bùi chưa kịp tươi cười bảo cậu lên xe để đưa cậu về nhà thì đã
thấy tiếng điện thoại vang lên trên người Bùi Tuấn. “Tiểu Hợp à? Em muốn ăn gì? Được rồi, để anh đi mua.”
“…” Ông Bùi nhìn tình cảnh này
thì chỉ muốn cười lên, đây không phải cháu ông, cháu ông không thích
chuông điện thoại, trên mặt cũng không tươi cười nhiều như thế, còn đi
mua đồ sao, nó có thể nói chuyện với người bán hàng à? Ông Bùi nghĩ tới
người vừa gọi điện là Bách Hợp, ác khí liền tràn đầy, cho rằng chính cô
trêu cợt Bùi Tuấn. Bùi Tuấn nghiêm túc nhìn ông, nói: “Ông nội, thật xin lỗi, cháu không thể đi với ông được, Tiểu Hợp muốn ăn cá hấp bát bảo,
cả canh ngân nhĩ hạt sen, bla bla…”
“…” Ông Bùi nghe thế thì hơi
muốn cười hơn, hiện giờ người đang nhớ thực đơn là Bùi Tuấn sao? Trong
lúc ông còn đang đờ đẫn, Bùi Tuấn đã xoay người đi tới gara. Chờ tới lúc cậu lái xe ra, Ông Bùi mới tỉnh táo lại: “Đuổi theo nó, đễn chỗ nó ở
xem thế nào.” Ông chỉ có một đứa cháu này thôi, hiện giờ không khác gì
trúng tà, thay đổi bất thường. Có lẽ ông cần phải tìm bác sĩ khám cho
Bùi Tuấn.
Theo sau Bùi Tuấn, quả nhiên thấy cậu đi vào siêu thị
mua một đống đồ ra. Ông Bùi không nhịn được dụi mắt mình, lập tức cầm
ống nhòm ra, đúng là nó rồi, mặt nó còn tươi cười như thằng ngốc nữa,
vừa cho đồ lên xe đã vội phóng đi.
Không phải nó không thích mấy
thứ đồ ăn đó sao? Trong xe nó, ngay cả hoa quả cũng không được để, vậy
mà vừa rồi nó đã để cái gì? Có cá và thịt…
Kích thích không chỉ
như thế mà thôi, khi ông tới biệt thự hai người sống. Tiếng gõ cửa vừa
vang lên, Bách Hợp cầm một cốc nước hoa quả, miệng còn đang nhai ra mở
cửa. Sau đó hai người đều vào nhà.
Nhìn dáng vẻ nhàn hạ của Bách
Hợp, chắc chắn người nấu ăn không phải là cô! Ông Bùi thấy sắc mặt cô
hồng hào, hình như còn béo hơn ngày trước một chút, cằm đã có thịt. Ông
không chịu nổi nữa, chạy thử về phía phòng bếp, ông đang nhìn thấy gì?
Cái gì thế này?
Cháu trai ngây thơ hướng nội, mắc chứng tự kỷ của ông đang đeo tạp dề, cầm xẻng xào nấu thức ăn!!!