Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Khác với mấy lần trước lúc trở lại trong Không gian đều có Lý Duyên Tỷ chờ trong Không
gian, lần này Bách Hợp đã xuất hiện trong Không gian rồi, nhưng đợi
thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Lý Duyên Tỷ, không khỏi hơi sững
sờ, vô ý thức bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Lúc đầu khi Lý Duyên
Tỷ không có trong Không gian đợi cô thì Bách Hợp cũng không cảm thấy
loại tình huống này có gì không đúng, nhưng bây giờ Lý Duyên Tỷ đột
nhiên thay đổi thói quen từ trước tới này, cô theo bản năng liền cảm
thấy trong lòng có chút không đúng, cũng bắt đầu cảm thấy hơi thấp thỏm
không yên với nhiệm vụ lần này của mình.
“Đại nhân có ở đây
không?” Bách Hợp chỉ bối rối một lát, tuy khi tiến vào nhiệm vụ Long
Vương cô đã từng sốt ruột rồi quay đầu nhìn Lý Duyên Tỷ gọi to lung tung một lần, nhưng khi đó là vì cô đột nhiên biến thành nam nhân nên hơi
khiếp sợ thôi, lúc này phục hồi tinh thần lại rồi, Bách Hợp thật sự rất ngại khi lại gọi bằng các từ xưng hô thân thiết như ‘Đại ca’ gì đó, nên cũng chỉ đành phải gọi lại ‘Đại nhân’ như trước kia để hỏi thăm.
Trong Không gian không có tiếng đáp lại, lúc trong lòng Bách Hợp hơi lo lắng
thấp thỏm không yên, thì sau một cơn sóng đung đưa, thân ảnh Lý Duyên Tỷ với sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt hơn ngày thường một ít, mặt không biểu
tình dần dần hiện ra trong Không gian: “Cô đã về rồi.”
Anh ấy
cũng không nói chúc mừng chính mình nhiệm vụ hoàn thành gì, nên liền
khiến cho tâm của Bách Hợp trực tiếp chìm xuống, sau đó miễn cưỡng cười
cười nhìn Lý Duyên Tỷ: “Nhiệm vụ lần này của tôi không hoàn thành sao?”
Trên người Lý Duyên Tỷ bị che phủ bởi một tầng khí âm lệ, nhìn Bách Hợp:
“Lần này là sơ sẩy của tôi.” Giọng nói của anh hơi lạnh như băng, giống
như còn mang theo vài phần tức giận còn sót lại: “Lâm Bách Hợp xuất hiện một vài vấn đề, nhưng cô yên tâm, hiện tại cô ta đã không còn tồn tại
nữa rồi.”
Tuy trong lòng Bách Hợp đã đoán trước được kết quả có khả năng là nhiệm vụ không hoàn thành, nhưng chính thức nghe được Lý
Duyên Tỷ ngầm thừa nhận như vậy trong lòng vẫn không nhịn được chợt
lạnh. Cô miễn cưỡng trấn định xuống, nhưng đến cùng vẫn có hơi thất
vọng. Lý Duyên Tỷ thấy rõ ràng, thần sắc liền mềm mại xuống: “Chuyện lần này không liên quan đến cô.”
“Tâm nguyện của Lâm Bách Hợp không
phải là muốn sống chung với Bùi Tuấn sao?” Hiện tại Bách Hợp không sợ
nhiệm vụ khó khăn, cũng không sợ tâm nguyện của nguyên chủ phức tạp,
nhưng lại sợ cái gì cũng không có, như một con ruồi không đầu, tự mình
lần mò đi loạn, trong trí nhớ chỉ còn cảm giác bị đè nén, giống như
nhiệm vụ lần này vậy.
Nghe cô hỏi như vậy, Lý Duyên Tỷ nhàn nhạt
lên tiếng: “Cô ta đúng là muốn, nhưng cô ta lại không thích cô biết được bí mật lớn nhất sau cùng của cô ta.” Cho dù xem như là Bách Hợp đi làm
nhiệm vụ cho nguyên chủ, thì trong suy nghĩ của nguyên chủ, cô ấy vẫn là một người ngoài, ở các nhiệm vụ trước, trong số các nguyên chủ muốn
thay đổi kết cục, có người tràn ngập cảm kích với Bách Hợp, nhưng cũng
có người tràn ngập oán hận như Lâm Bách Hợp.
Vốn cô ta đã có
chứng trầm cảm, khi chết trong lòng lại tràn đầy bi thương, cô ta muốn
có được Tái tử gia của nhà họ Bùi, tuy nhiên sau khi biết trong lòng Bùi Tuấn căn bản không có cô ta thì lại tự ti. Bởi vì chính mình đã từng bị tổn thương bởi những chuyện trước kia, lại không người an ủi nên cô ta
liền cảm thấy sợ hãi. Mặc dù nhà họ Lâm đối xử tệ bạc với cô ta, nhưng
có lẽ là bởi vì từ nhỏ cô ta đã chưa từng được cha mẹ yêu thương, nên
trên thực tế cô ta vẫn hy vọng Bách Hợp có thể thay cô ta chăm sóc
người của nhà họ Lâm, khiến cho người của nhà họ Lâm vĩnh viễn hạ mình
lấy lòng ở trước mặt cô ta, cô ta hận nhà họ Lâm, nhưng đồng thời cũng
có yêu, cô ta cảm thấy những việc mà Bách Hợp sau này quả thật có hơi
sảng khoái, nhưng cô ta lại không nhịn được có hơi đồng tình với cha mẹ.
Hơn nữa trong tình tiết của vở kịch, cô ta vẫn muốn tìm cảm giác tồn tại ở
trước mặt Bùi Tuấn, nhưng Bùi Tuấn thì đã thờ ơ với cô ta từ lâu rồi,
đây không thể nghi ngờ là đã cho cô ta một kích trí mạng cuối cùng, cô
ta luôn luôn cố gắng hết sức để đề cao sự hiện hữu của mình, nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, vốn tâm lý của cô ta đã xuất hiện vấn đề, tuy Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ thay cô ta rất tốt, thế
nhưng hai điểm này so với việc người mình vẫn cầu mà không được cuối
cùng lại thích một người đã nhập vào thân thể mình, thì tất nhiên đã
khiến cho trong lòng Lâm Bách Hợp ghen ghét, cô ta ghen ghét người đã
làm nhiệm vụ giúp mình, bởi vậy nhiệm vụ tâm nguyện lần này, cô ta lựa
chọn không hài lòng.
“Vậy nhiệm vụ lần này của tôi, chắc có lẽ
sẽ không có phần thưởng rồi?” Trong lòng Bách Hợp có hơi bất đắc dĩ,
cũng không khỏi nổi lên chút cảnh giác, tuy số lần cô hoàn thành nhiệm
vụ nhiều, nhưng gặp phải thất bại thế này thì không có khả năng xảy ra
thường xuyên, nhiệm vụ lần này không thành công, cũng có ý nghĩ rằng
nhiệm vụ sau này của cô sẽ càng trở nên khó khăn hơn, tuyệt đối không
thể để thất bại nữa, cô cũng càng hiểu rõ, hóa ra những nguyên chủ này
cũng không phải người người đều dễ đối phó.
“Nơi này của tôi
không có phần thưởng, nhưng có lẽ những phần thưởng khác sẽ rất nhiều.” Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng cong khóe môi một cái, lúc này trong mắt anh là
một mảnh băng hàn, cười rộ lên khiến cho thị giác của người khác rất
hưởng thụ, nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy một chút ôn hòa
nào, lúc Bách Hợp còn chưa rõ lời này của anh ấy là có ý gì, thì trong
Không gian, tư liệu của cô đã hiện ra.
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 64 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 63 (max: 100 điểm)
Thể lực: 62 (max: 100 điểm)
Võ lực: 32 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 18 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 16 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: Trù nghệ trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái
Mị lực: 33 (max: 100 điểm)
Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ, Lời hứa của Long Vương.
Vượt quá ngoài dự kiến của Bách Hợp, tuy nhiệm vụ đã thất bại, nhưng một vài hạng mục thuộc tính của mình đều đã được tăng lên, cô sửng sốt một
chút, đôi mắt hơi tỏa sáng: “Sao lại như vậy?”
Lý Duyên Tỷ giống
như hiểu cô đang muốn hỏi gì vậy, không chút do dự lên tiếng: “Lâm Bách
Hợp bị tôi xóa rồi, những gì thuộc về cô ta, tôi liền tặng cho cô.”
Rõ ràng Bách Hợp đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dưới tình huống không biết
gì cả, Lâm Bách Hợp lại dám đổi ý, Lý Duyên Tỷ cũng không nhiều lời với
cô ta, liền trực tiếp giết chết cô ta.
“...” Bách Hợp dừng một
chút, thật lâu sau mới nói được lời cảm ơn, thì lại nhìn thấy Lời hứa
của Long Vương trong phần sưu tập của chính mình, lúc này cô nhìn thấy
gương mặt lạnh như băng của Lý Duyên Tỷ, không hiểu sao cô liền cảm thấy
lần này tâm tình Lý Duyên Tỷ trông giống như có hơi không vui, vừa rồi
bởi vì Danh vọng của mình bị giảm sút lớn, nên hình như cô không chú ý
tới cái này, lúc gần đi cũng không nhớ ra để hỏi, dù sao nhiệm vụ lần
này không biết Lời hứa của Long Vương là gì thì cũng đã qua rồi, Bách
Hợp do dự một chút, vẫn quyết định chờ lần sau mình hoàn thành nhiệm vụ
xong rồi lại nói sau.
“Cần nghỉ ngơi trong chốc lát sao?” Trên
mặt Lý Duyên Tỷ hiện lên một tia tối tăm, lúc này mới thấp giọng hỏi.
Bách Hợp lắc đầu, trên mặt hiện lên vài nét phần phiền muộn, trong nhiệm vụ lần này tâm tư Bùi Tuấn đơn giản, sống với cậu cả đời cũng không
khiến tâm tình của mình bị dao động lớn gì, lúc này cô vẫn thấy bình
tĩnh, tuy nói Bùi Tuấn càng có thể làm cho cô không tự chủ được mà sinh
ra hảo cảm hơn bất cứ một người đàn ông nào trước kia, nhưng nếu đã
quyết định đi tiếp con đường này, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không hối hận, cho dù là chính cô, thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn sống
vĩnh viễn của cô được.
“Không cần, tôi đã sẵn sàng tiến vào nhiệm vụ.” Trong lòng Bách Hợp có hơi phức tạp, nhưng sau khi thở dài thì vẫn lựa chọn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, cô sợ chính mình do dự thì về sau sẽ trở thành một nhân vật trong vở kịch giống như rất nhiều người đã
từng lựa chọn ở lại trong vở kịch theo như Lý Duyên Tỷ đã nói.
Lý Duyên Tỷ nghe cô ấy nói như thế, ý cười bên khóe môi càng trở nên nồng
đậm hơn, nhìn Bách Hợp thật sâu: “Vậy chúc cô may mắn.”
Câu nói
sau cùng nghe được trước khi mê man cũng không làm cho vận may chính
thức của Bách Hợp bắt đầu, khi cô tỉnh lại thì mặt trời ở bên ngoài đã
nắng gay gắt, trong căn phòng lớn mờ tối lại chỉ có thể ngửi thấy mùi
đàn hương thoang thoảng tỏa ra từ lò hương, làm cho người ta buồn ngủ,
trên một chiếc giường tinh xảo vô cùng, lúc này Bách Hợp đang bị một
khối lượng lớn tình tiết của vở kịch nhét vào óc, rốt cuộc ngay tại lúc
đầu đau đến muốn nứt ra thì đã tiếp thu hết tình tiết của vở kịch.
Lần này cô tiến vào một nơi gọi là Vương triều Đại Tề, đã trở thành một
trong những phi tần vừa mới tiến cung không lâu trong hậu cung của Hoàng đế Đại Tề. Nói là phi tần cho dễ nghe một chút, nhưng trên thực tế vị
phần hiện tại của cô chỉ mới là Thường tại mà thôi, địa vị trong cung
cực kỳ thấp, hơn nữa bởi vì lai lịch xấu hổ của bản thân nguyên chủ, cho nên cuộc sống trong hậu cung Đại Tề cực kỳ khổ sở.
Bản thân nguyên chủ sinh ở Nam Chiêu quốc, họ Lam, cũng tên là Bách Hợp.
Nói đến đây không thể không nói về hậu cung của Hoàng đế Đại Tề Tề Ngự
Phong một chút, vốn ở Đại Tề quốc hắn ta không phải trưởng (con trai trưởng) cũng không phải đích (con trai của chính thê), nhưng lại có tướng mạo khôi ngô tuấn mỹ, lại càng luyện được một tay võ công tốt, tại giai đoạn cuối trong cuộc chiến tranh đoạt vị, đã đánh
bại Thái tử và hoàng trưởng tử, giết giết cấm cấm những huynh đệ này,
cuối cùng Quốc quân Đại Tề lại càng là chết không rõ ràng và truyền ngôi vị Hoàng đế lên đầu hắn ta.
Chuyện đầu tiên sau khi Tề Ngự Phong leo lên Đế vị chính là phái quân đánh Nam Chiêu, Đại Tề và Nam Chiêu
nằm cạnh nhau, khác với các cường quốc nằm xung quanh Đại Tề, Nam Chiêu
chỉ là một nước nhỏ mà thôi, sau khi Tề Ngự Phong sai người giết hết
toàn bộ nam tử trong Hoàng thất Nam Chiêu, thì đã dùng thân phận phi tần nghênh mấy vị Công chúa và con gái của Vương Hầu Nam Chiêu quốc vào
cung.
Mà cỗ thân thể trong nhiệm vụ lần này mà Bách Hợp phải làm
chính là Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc Lam Bách Hợp, vốn xuất thân của cô ấy cũng xem như cao quý, nhưng đáng tiếc vừa nhìn thấy Tề Ngự Phong
liền bị lầm cả đời, vào lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, cô ấy cùng với
mấy cô em gái và con gái của Vương công đại thần đều bị Tề Ngự Phong bắt vào cung, lúc đó, trong lòng còn mang theo vài phần vui mừng, khát vọng trở thành nữ nhân của Tề Ngự Phong, cô ấy yêu thích Tề Ngự Phong đã
lâu, ngay tại lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, đêm đầu tiên liền được Tề
Ngự Phong triệu tẩm (tuyên triệu thị tẩm) và bị phá nguyên thân, từ đó về sau lại càng là một trái tim liền treo trên người Tề Ngự Phong.
Trong số mấy nữ nhân bị bắt, Lam Bách Hợp là nữ nhân duy nhất có dung mạo yêu mị diễm lệ nhất, có thể nói dung mạo của cô ấy không chỉ áp tất cả
người Nam Chiêu, mà ngay cả trong hậu cung Đại Tề cũng hầu như không có
dung mạo của ai có thể sánh với cô ấy.
Sau đêm đầu tiên nếm thử
mùi vị của cô ấy, Tề Ngự Phong liền trực tiếp phong cô ấy là Thường tại, còn mấy Công chúa Nam Chiêu quốc còn lại thì chỉ được danh phận Thải nữ thôi, mà thậm chí con gái của một số Vương công đại thần ở trong đó thì ngay cả danh phận cũng không có, nguyên chủ vốn cho là dựa vào mỹ mạo
và tài năng của mình, từ nay về sau chắc chắn sẽ làm cho Tề Ngự Phong
nhìn cô ấy bằng cặp mắt khác, nhưng ngay tại lúc càng thêm vững tâm ái
mộ Tề Ngự Phong hơn, thì lại không ngờ tất cả chỉ là sự tưởng tượng của
cô ấy mà thôi.
Lam Bách Hợp yêu Tề Ngự Phong đến như bị ma nhập,
từ sau khi cô ấy lén mặc nam trang nhìn thấy vị Tam hoàng tử Đại Tề này
khi Nam Chiêu đến Đại Tề nhiều năm trước, thì từ đó về sau, một trái tim liền treo trên người hắn ta.