“Thất thần cái gì?” Bách Hợp quay đầu lại liếc Hàm Yên, tóc của nàng chỉ kêu người búi lỏng lên, cũng không mang trang sức dư thừa gì, trong
những lần làm nhiệm vụ ít nhiều gì nàng cũng rèn luyện được một chút ánh mắt, nên tất nhiên biết ăn mặc như thế nào mới chân chính phù hợp với
mình nhất. Vương triều Đại Tề, từ người trong hậu cung cho tới dân chúng bình dân, đều lấy xa hoa là mỹ, dung mạo diễm lệ như nguyên chủ liền
rất được người truy phủng, các cung phi lại càng là ăn mặc rực rỡ nhiều
màu, làm sao để càng hoa lệ càng tốt, ngay cả Lý Bảo Xu sau này, tuy rất ít xuất hiện, nhưng kỳ thực cũng là được Tề Ngự Phong nuông chiều trong lòng bàn tay, bề ngoài nhìn như bình thường, nhưng kỳ thực trên khí
chất cũng đã càng trở nên xa hoa.
Con đường này, Lý Bảo Xu đã đi
rồi, hơn nữa bởi vì có hệ thống trợ giúp, nên sau này nàng ta còn có
thể có được bề ngoài càng hoàn mỹ hơn cả Bách Hợp, cho nên, nếu muốn vũ mị hoàn mỹ, Bách Hợp cũng không thắng được nàng ta, vì vậy, nếu dung
mạo đã không so được, đáng yêu cũng không so nổi, vậy thì cũng chỉ đành
so khí chất thôi, dù cho khí chất của mình không thắng được, nhưng may
mà nàng còn có kỹ thuật diễn cao cấp, tính như thế ít nhất có thể hù
dọa người là được rồi.
Bởi vì thân phận hiện giờ của nguyên chủ
thật sự quá thấp, nên cũng không có cung điện riêng của mình, lúc này
vẫn còn ở trong cung của quý nhân Vương thị, bên này nàng vừa đi ra
ngoài, Bách Hợp liền phát hiện gián điệp của Vương quý nhân lén đi theo
đội ngũ của nàng. Sau khi nàng ra khỏi cửa cung mới nhớ ra, trong trí
nhớ nguyên chủ, vô tình gặp được như vậy nhưng thật ra lại chưa từng có
một lần thành công, chỉ là quần áo cũng đã thay xong rồi, nàng tổng cũng không thể giày vò một chuyến không công được, cho nên mới ra cửa
cung, nếu Vương quý nhân đã muốn phái người theo dõi, thì nàng cũng
không để ý.
Một đường đi đến ngự hoa viên, quả nhiên hôm nay thăm dò được tin tức không chỉ có mỗi mình nàng, còn có cả một đám lớn phi
tần nữa, liền ngay cả hai vị phi tử duy nhất hiện nay cũng đã ngồi sẵn
trong hoa viên rồi, ganh đua sắc đẹp, rất xa đã nghe từng chuỗi tiếng
cười cười nói nói nhẹ nhàng, nhưng nhìn đến những khuôn mặt xinh đẹp
đang ganh đua nhau kia, Bách Hợp liền không khỏi phải dừng thân lại bắt
đầu thưởng thức.
Hình ảnh này thật sự rất đẹp, một đám tiểu mỹ
nhân đều lấy ra hết tất cả bản lãnh quyết tâm bày ra một mặt đẹp nhất
của mình, cho Hoàng đế mà chẳng biết lúc nào sẽ đến nhìn thấy. Tuy nhiên trong vườn là một mảnh cười cười nói nói tự nhiên, nhưng Bách Hợp nhìn
thấy lại không nhịn được cười lên. Có người đã nhìn thấy nàng từ rất xa
rồi. Trong nháy mắt hoa viên liền an tĩnh, kế đó tất cả mọi người thân
mật vẫy tay ngoắc nàng lại. Lúc Bách Hợp mỉm cười xuất hiện, nụ cười
trên mặt hai vị phi tử đều trở nên có chút miễn cưỡng.
Quý tần
Lưu thị đánh giá Bách Hợp từ trên xuống, mới nói một cách chua ngoa:
“Một thời gian không thấy, Lam Thường tại ngược lại tựa như biến thành
một người khác vậy, sao mà ngay cả Bích Hoán Sa cũng mặc lên người rồi?
Chẳng lẽ là địa vị của Nam Chiêu thấp, nên chưa từng nhìn thấy vật gì
tốt?” Nàng ta vừa mới nói xong, mọi người liền không nhịn được đều che
miệng cười khẽ.
Vào lúc Lý Bảo Xu trốn ở một nơi kín đáo ở gần đó được sủng ái, thì tất cả mọi người đều xem nguyên chủ trở thành đại
địch, dù sao dung mạo của nguyên chủ có thể nói là diễm át quần phương,
trên người còn có một loại khí chất kiêu ngạo ngây thơ mới vào cung mà
hậu phi trong cung đều không có, thật sự là khiến cho người ta thấy có
chút chướng mắt. Nhưng lúc này Bách Hợp không ngu đến nỗi xem cái này
trở thành quá trình phải trải qua khi yêu Tề Ngự Phong như nguyên chủ,
nền giáo dục mà nguyên chủ nhận được là không bị người ta ghen tỵ thì đó là tài trí bình thường, nhưng Bách Hợp lại tôn thờ đạo lý súng bắn
chim đầu đàn, lúc nên nổi bật tất nhiên phải nổi bật, nhưng lúc không
nên gây sự chú ý thì phải biết giả ngốc, nếu không sẽ rơi vào một kết
cục như nguyên chủ, nổi bật sớm cũng có thể đồng nghĩa với cũng bị chết
sớm.
Trong hậu cung chỉ có người như Lý Bảo Xu, rõ ràng có hệ
thống trong tay, nhưng lại biết ẩn nhẫn, thì mới có thể thắng đến cuối
cùng.
“Các vị tỷ tỷ nói đúng, ở Nam Chiêu xác thực chưa từng nhìn thấy đồ tốt như vậy, nhưng Hoàng thượng đã ban cho, nên tất nhiên nô tỳ phải mặc lên người rồi.” Thân phận lúc này của Bách Hợp không có tư
cách tự xưng ‘thiếp’, ở trước mặt một đám tần phi, nàng chỉ có tự xưng
‘nô tỳ’, cũng cố gắng biểu hiện ra một mặt thô tục vô tri của bản thân,
mới có thể khiến cho đám nữ nhân này đừng cứ luôn đặt lực chú ý lên
người nàng.
Trong tình tiết của vở kịch nàng đã giúp Lý Bảo Xu
ngăn cản rất nhiều tai họa, đến nỗi trong giai đoạn đầu, nàng ta gần như đều không hấp dẫn sự ám toán của người khác, bởi vì căn bản không có ai tập trung sự chú ý lên người một nữ nhân không có gì nổi bật từ dáng
người cho đến tướng mạo, cho nên nàng ta mới có thể lấy được toàn bộ
phần thưởng của hệ thống đổi thành mị lực và dung mạo của mình. Lúc này
Bách Hợp đã nghĩ rất rõ ràng, Lý Bảo Xu có một món đồ vô địch như vậy,
bước đầu tiên mà mình phải làm không phải phòng ngừa nàng ta được sủng
ái như thế nào, mà là phải trừ khử cái lợi thế này của nàng ta trước.
Nếu như quá nhiều cung phi ra tay với Lý Bảo Xu, như vậy dù cho nàng ta có
thể nhận được phần thưởng của hệ thống, nhưng nếu toàn bộ những phần
thưởng này đều phải dùng vào việc trừ khử những ám toán trong cung, thì
dung mạo của nàng ta sẽ liền không tăng nhanh như vậy nữa, chỉ cần nàng
ta có thể chậm lại, không còn bỗng chốc liền khiến cho Tề Ngự Phong
hiếu kỳ, thì kế tiếp tất nhiên Bách Hợp cũng sẽ từ từ nghĩ ra biện pháp.
Nàng cũng không thông minh, lúc đối mặt địch nhân như vậy tất nhiên lao tâm
lao lực, Bách Hợp nhắm mắt lại, nhớ đến tin tức mà cung nữ Hàm Yên hỏi
thăm được, Hoàng đế Tề Ngự Phong hẳn là sẽ đi từ cung Tử Thần đến ngự
hoa viên này, nếu đám cung phi này đều đã nhận được tin tức, thì có thể
thấy dù cho địa vị của Lý Bảo Xu thấp kém, nhưng nàng ta có được một cái hệ thống sủng phi, chắc chắn hệ thống cũng sẽ nhắc nhở nàng ta. Cái hệ
thống kia đã nhắc nhở nàng ta, thì chắc chắn sẽ không để cho nàng ta với cái dung mạo bình thường lúc này bị chìm trong một đám tiểu mỹ nhân, mà khả năng lớn nhất chính là kêu nàng ta chờ ở một nơi nào đó mà Tề Ngự
Phong có khả năng sẽ đi ngang qua.
Bách Hợp nghĩ như vậy, đôi môi đỏ mọng liền không nhịn được im lặng câu ra nụ cười.
“Lam Thường tại nghĩ tới chuyện gì, mà lại cười vui vẻ như vậy?” Một người
trong số hai phi tử – Huệ phi – vừa nhìn thấy thần sắc Bách Hợp, trong
mắt
liền hiện lên một tia ghen ghét ra, mấu chốt là cái thân thể này của Bách Hợp thật sự xinh đẹp tự nhiên, cho dù nàng đã có giá trị Dung mạo
và giá trị Mị lực của bản thân mình, nhưng cũng vẫn không thể ảnh hưởng
đến ấn tượng cực kỳ mê người trong suy nghĩ của người khác được.
“Huệ phi nương nương xin nghe nô tỳ nói một câu, nô tỳ thấy lúc này ở bên
ngoài nắng xuân thật đẹp, chư vị tỷ tỷ không bằng đi ra ngoài dạo một
chút, có lẽ còn có thể gặp được Hoàng thượng cũng nhân lúc đẹp trời đi
ra ngắm đấy.” Bách Hợp bày ra bộ dáng ngực to mà không có não, trong tay cầm một cái quạt mỹ nhân hình tròn, vừa che miệng cười. Trên mặt nàng
lúc này không trang điểm gì cả, nhưng đôi môi đỏ mọng kia lại không tô
mà đỏ, dù đã cách một lớp quạt mỏng, nhưng cũng như ẩn như hiện đầy mê
người.
Mấy phi tần thấy được, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng ‘Yêu tinh!’, nhưng nghe Bách Hợp nói trong lòng lại khẽ động. Lúc này các nàng đi ra vì cái gì chứ, chính là vì muốn vô tình gặp gỡ Hoàng thượng một lần, ngoại trừ Huệ phi và Hiền phi là mỗi tháng đều có hai
ngày cố định luân phiên có cơ hội gặp Hoàng thượng ra, thì rất nhiều
tiểu chủ chỉ sợ một năm cũng khó nhìn thấy Tề Ngự Phong một lần, nếu
không có biện pháp khác, thì chỉ có cả đời chết già ở trong cung, nên
tất nhiên rất nhiều người đều không cam lòng.
Đám nữ nhân nghe
Bách Hợp nói xong, đều ngừng lại một chút, có người vốn lơ đễnh muốn
ngồi ở trong đình đợi Tề Ngự Phong, nhưng lại sợ Tề Ngự Phong gặp phải
những phi tần đi ra ngoài kia liền trực tiếp bị câu đến mắt hoa tâm mê,
không nhìn qua đây, nếu ai có thể đoạt trước, tất nhiên là có hội
thắng được sự chú ý của Tề Ngự Phong sẽ lớn hơn một chút, bởi vậy mọi
người nghe xong trong lòng đều khẽ động.
Hàm Yên và Hàm Châu trao đổi cho nhau một ánh mắt bất đắc dĩ, hơi sốt ruột nhìn Bách Hợp, không
biết vì sao nàng lại nói cơ hội mà hai người thật vất vả mới nghe ngóng
được cho người khác, không nhịn được liền phiền muộn cúi đầu xuống.
“Chư vị tỷ tỷ, mời đi trước.” Bách Hợp hành lễ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu lúc này đám nữ nhân này còn lề mề ở đây, thì chắc là Tề Ngự Phong
đã gặp gỡ Lý Bảo Xu rồi, chỉ cần trong lòng của hắn ta lưu lại ấn tượng của Lý Bảo Xu, thì thích nàng ta liền là chuyện sớm hay muộn thôi, Bách Hợp phải dốc hết sức phá hỏng cơ hội này mới được.
Đám người Huệ phi thấy quần áo nàng đung đưa tràn đầy tiên khí, tất nhiên sự không
chịu để cho nàng đi trước, không hẹn mà cùng một ít nha đầu và những
người có thân phận cao hơn Bách Hợp đều đi ở phía trước, nhất định phải
che nàng lại ở phía sau, một đám nữ nhân quy mô lớn mới theo con đường
sạch sẽ trải đá xanh trong ngự hoa viên đi về phía Tề Ngự Phong sẽ tới.
Hôm nay quả nhiên mỗi người đều đã thăm dò được phương hướng mà Hoàng đế
muốn tới là hướng nào, lúc đi gần đến hồ, Huệ phi đang dẫn đầu đám người liền đột nhiên dừng lại, nàng ta ngược lại hít một hơi khí lạnh, đến
nỗi Bách Hợp đi cuối cũng cũng nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi
của nàng ta.
“Đây là ai?” Hiền phi cũng không nhịn được nữa siết chặt tay, giọng nói hơi run rẩy hỏi.
Bách Hợp không nhịn được chen lên trước, hành động thất lễ lúc này của nàng
cũng không có ai để ý, bởi vì tất cả mọi người đều đã tức giận đến toàn
thân cứng ngắc, đôi mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía xa. Bên cạnh hồ gần ngự hoa viên cách khoảng mười trượng, có một thiếu nữ mặc áo hồng
phấn lúc này đang lười biếng ngồi nghiêng trên lan can cầu, bộ cung
trang màu hồng nhạt kia bao lấy màu da đã được hệ thuống cải tạo của
nàng ta, trong tiết xuân trăm hoa đua nở, lại càng trở nên vô cùng mê
người. Một thân ảnh cao lớn mặc thường phục màu xanh thân đang đứng đưa
lưng về phía mọi người, một tay đã xoắn một lọn tóc của thiếu nữ lên,
thiếu nữ đưa mặt về phía này, đám nữ nhân đều thấy được sự hờn dỗi và
bất mãn trên mặt nàng ta, chỉ nghe nàng ta khẽ kêu: “Ngươi là ai? Ta, ta là nữ nhân của Hoàng thượng...” Một câu như có chút bối rối, lại mang
theo vài phần run rẩy, phối hợp với bộ dáng yêu kiều sợ hãi kia của nàng ta, dù cho không nhìn thấy được mặt của Tề Ngự Phong, nhưng lúc này tất nhiên mọi người đều biết rõ vẻ mặt của hắn ta đang hưởng thụ như thế
nào.
Nam nhân có thể xuất hiện quang minh chính đại trong ngự hoa viên ngoại trừ Tề Ngự Phong còn có thể là ai? Một màn như vậy khiến cho Bách Hợp không nhịn được muốn cười, nàng quay đầu nhìn nhìn, liền thấy
khuôn mặt của đám nữ nhân bốn phía đã tái nhợt, trong mắt đều toát ra
thần sắc phiền muộn tối tăm.
“Nhìn xem đây là muội muội nào
vậy...” Giọng nói nũng nịu của Huệ phi ra lệnh một tiếng, lúc quay đầu
nhìn Lý Bảo Xu thì tuy trên mặt mang cười, nhưng trong mắt lại đều là âm sắc, có thể thấy được tâm tình không quá tốt.
Mọi người biểu
hiện như vậy, Bách Hợp liền biết mục đích của mình đã đạt đến. Chỉ cần
mọi người đều bắt đầu chú ý tới Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong, đừng cho họ
có thời gian bồi dưỡng tình cảm, thì mục đích hôm nay của nàng đã đạt
đến rồi! Đáng tiếc là lúc này không thể phá hỏng màn gặp gỡ của hai
người, xem ra tâm tình của Tề Ngự Phong khi bắt gặp được một màn diễm
ngộ như vậy là rất tốt, nếu kẻ nào lỗ mãng phá hủy tâm tình của hắn ta,
thì sau này chắc chắn sẽ lọt vào sự vắng vẻ của hắn ta. Một đám nữ nhân
sờ Đế tâm cực kỳ chuẩn, dù có hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có ai tùy tiện mở miệng biến mình thành chim đầu đàn.